Đêm Sương

Chương 6: Tìm em



Nam Gia ngồi lại trên ghế sô pha một lát, rồi cũng thản nhiên đứng dậy.

Văn phòng của chị Quan ở đối diện phòng họp, trông thấy cô đi ra, chị đứng dậy cười bảo: “Muốn chị dẫn em đi thăm studio một vòng không?”

Nam Gia không muốn để người ngoài nhìn thấy sắc mặt khó coi của mình, liền nở một nụ cười, “Sau này em có hay phải đến không?”

“Cũng không cần thiết, có việc gì chị sẽ liên lạc trực tiếp với em.”

“Thế thì không cần đâu.”

Chị Quan gật đầu, lại cười hỏi: “Em có phải đi luôn không? Nếu không vội, chị còn mấy việc cần nói riêng với em.”

Hai người ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ, mặt đối mặt, chị Quan hỏi cô, “Muốn uống gì không? Hay để chị bảo trợ lý đi mua hai cốc Starbucks nhé?”

“Không cần đâu, sau buổi trưa em không uống cà phê, tối dễ mất ngủ lắm.”

“Thế để chị nhờ người lấy nước vậy.”

Một lát sau, trợ lý cầm hai chai nước khoáng vào.

Nam Gia không khát, nhưng cô biết chị Quan là kiểu người gì, quá chu đáo, quá cẩn thận. Vì để cho chị nhanh chóng vào chủ đề, Nam Gia đành vặn nắp chai nước uống hai ngụm.

Lúc này chị Quan mới nói: “Chuyện đầu tiên, bọn chị đã liên hệ với phía sản xuất bộ phim chiếu mạng “Hung thủ thứ mười một”, lấy cho em được vai nữ hai rồi. Nói như thế không phải là vì bọn chị không lấy được vai nữ chính cho em, mà là sau khi thảo luận, mọi người đều cảm thấy hình tượng nhân vật nữ hai được xây dựng khá tốt, sát thủ ngầm với IQ cực cao, nếu diễn tốt thì sẽ rất dễ nổi tiếng.”

“Hung thủ thứ mười một” chính là bộ phim mạng mà trước đó Nam Gia muốn diễn vai phụ nhưng không được.

Nam Gia cười bảo: “Hiệu suất làm việc của các chị cao thật đấy, giờ mới có… chưa đến hai mươi ngày nhỉ? Studio cũng mở xong, mà phim cũng nhận được.”

Gương mặt chị Quan thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, “Thật ra bọn chị đã chuẩn bị cho studio phim ảnh này lâu rồi, lần này vừa hay…”

Nam Gia cười, “Vậy là tự em nghĩ nhiều rồi.”

“Cũng không phải.”, chị Quan như sợ cô không vui, vội vàng bổ sung, “Châu tổng đã dặn, trước mắt, tài nguyên của studio chủ yếu là để xây dựng hình tượng cho em. Châu tổng vẫn rất xem trọng em đấy.”

Nam Gia cười, không cho là thế, nhưng vẫn gật đầu.

“Bộ phim này sắp khai máy rồi, lịch trình hơi gấp, vở kịch của em ở bên đoàn kịch, có khả năng là trong thời gian tới không thể diễn được nữa.”

“Được… Em có một câu hỏi.”

“Gì cơ?”

“Vai nữ hai đã được chọn từ trước rồi phải không?”

“Cái này thì bọn chị không quan tâm.”, chị Quan nhìn cô, cười hỏi: “Không phải là em đang có cảm giác tội lỗi đấy chứ?”

Nam Gia cũng cười, “Em không có cái đó.”

Chị Quan gật đầu, mở khóa màn hình Ipad trong tay, vừa đăng nhập app Weibo vừa lơ đễnh khuyên cô một câu, “Cái giới này là thế đấy, ai có năng lực, có tư bản đứng sau thì lời người đấy có trọng lượng. Đừng suy nghĩ nhiều quá, đều là chuyện bình thường mà. Em cứ đóng phim cho tốt là được.”

“Vâng.”

“Mình quay lại chuyện chính nhé. Chuyện thứ hai… Xin lỗi vì chị đã trộm kiểm tra Weibo của em một lượt từ đầu đến giờ.”

Nam Gia cười hỏi: “Có phát hiện được gì không ổn không?”

“Không, nội dung Weibo của em rất có chừng mực.”

Tần suất Nam Gia đăng Weibo không cao, chỉ đăng tin giới thiệu kịch và vài ảnh chụp lặt vặt, đều là ảnh đen trắng rất có tính nghệ thuật. Người theo dõi cũng không nhiều, chủ yếu là người của đoàn kịch.

Chị Quan nhìn cô, “Em có tài khoản phụ không?”

“Có chứ. Cái này vi phạm hợp đồng ạ?”

“Không phải. Có ai biết cái tài khoản phụ đấy không?”

“Không có.”

“Vậy là tốt rồi, giấu cho kĩ, đừng để lộ ra đấy.”

Nam Gia cười.

“Còn Instagram thì sao?”

“Có mở tài khoản nhưng không dùng mấy, còn sắp quên mật khẩu rồi đây. Em ít lướt lắm.”

“Mạng lưới bạn bè của em trước đây…”

Nam Gia nghe ra rồi, “Đây là đang muốn xóa hết lịch sử đen à?”

“Cũng là để tránh cho sau này bị blogger lôi ra viết này viết nọ thôi.”

Nam Gia cười, “Không có. Tài khoản chính của em rất ít khi đăng bài, nhưng người khác có từng chụp ảnh em hay không thì em…”

Chị Quan bỗng căng thẳng, “Ảnh gì cơ?”

“Không phải… Không phải cái chị nghĩ đâu. Loại ảnh đấy không có đâu. Ý em là, em có đi quán bar uống rượu nhảy nhót với bạn bè, mà bạn em lại toàn người phóng khoáng, dân nghệ thuật mà, nhìn ảnh chụp thì trông không giống người đứng đắn cho lắm.”

Chị Quan gật đầu, “Hiểu rồi. Ngoài cái đấy ra?”

“Không có.”

Chị Quan cười với cô, “Thật ra lúc mới gặp em, chị cứ nghĩ là sẽ rất khó nhằn.”

“Nhìn em không giống người tốt à?”

“Không phải. Mà là trông quá cá tính. Nghệ sĩ mà quá cá tính sẽ dễ dính scandal, bây giờ mọi người đều thích những con rối được sản xuất theo dây chuyền công nghiệp, tốt nhất là cứ vừa đủ.”, chị Quan nhún nhún vai, “Nhưng mà cũng nhàm chán lắm.”

Nam Gia cũng có phần bất ngờ, “Em coi như chị Quan thích kiểu này.”

“Cứ dẫn dắt kiểu người như thế mãi cũng chán. Người mà có thể thật sự một bước lên mây ít nhiều đều có chút phản nghịch.”

“Nhưng em không phản nghịch.”, Nam Gia cười nói.

“Có thể xây dựng cho em hình tượng như thế.”

“Thế nào cũng được. Dù sao chị Quan cũng là người chuyên nghiệp mà.”

Chị Quan đặt Ipad xuống, “Vậy cứ thế đi nhé. Tiểu Gia… chị có thể gọi em thế không? Sau này em gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì cứ liên lạc với chị. Nhất là vì có liên quan đến Châu tổng… Em hiểu mà, phải cẩn thận một chút.”

“Em hiểu, chị Quan.”

Chị Quan đứng dậy, “Vậy để chị tiễn em ra thang máy.”

***

Rời khỏi studio, Nam Gia tới thẳng rạp hát tìm Đinh Trình Đông.

Văn phòng của Đinh Trình Đông nằm ở tầng ba của rạp hát, vì thứ Sáu có suất diễn nên chỉ cần không có chuyện gì đặc biệt, cứ chiều thứ Năm là anh ta sẽ đến rạp hát, tiện cho mọi người có việc gì cần tìm anh ta giải quyết.

Cửa văn phòng khép hờ, Đinh Trình Đông ngồi tựa vào ghế da chơi bài địa chủ, nghe thấy tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu lên, ngay tức khắc thu vẻ hớn hở lại, cũng khóa luôn màn hình điện thoại, đặt xuống bàn, vò đầu bảo: “Chuyện đấy, Nam Gia…”

“Anh biết em muốn nói gì à?”

Đinh Trình Đông cười ngượng ngùng.

“Bọn họ đầu tư cho anh bao nhiêu tiền?”

“Cũng không nhiều lắm…”

“Không nhiều lắm mà anh im ỉm bán em đi à?”

Đinh Trình Đông cuống quýt, “Không phải, Nam Gia, không phải thế đâu. Cô tìm được một mối tốt, anh mừng thay cho cô. Cô có thể đi đóng phim rồi, thế chẳng phải là tốt hay sao? Anh nghĩ sau này cô cũng không gắn bó mãi với đoàn kịch…”

“Đây là hai chuyện khác nhau!”, Nam Gia không sao khống chế được tâm trạng của mình, “Tự em tìm anh xin thôi việc, và anh không nói câu nào đã tự tiện ký hợp đồng với người khác, đây là hai chuyện khác nhau.”

Rất hiếm khi Đinh Trình Đông thấy ánh mắt nghiêm nghị như thế của Nam Gia, nhất thời trở nên luống cuống.

Nam Gia hít sâu, “Anh Đông, có thể thay đoàn kịch kéo đầu tư, em mong còn không hết. Nhưng chí ít anh phải đánh tiếng trước với em chứ.”

“Hôm qua họ đến tìm anh, anh đã bảo là phải thương lượng với em rồi. Nhưng họ bảo quy trình gấp gáp, phải ký hợp đồng chuyển quyền quản lý trước khi cô ký hợp đồng với đoàn phim kia. Anh nghĩ là dù sao thì cũng chỉ sớm hoặc muộn thôi, thế nên… Anh cũng định hôm nay hoặc ngày mai tìm thời gian nói với cô chuyện này mà.”

Nam Gia trầm mặc một lát, “…Thôi, cứ thế đi. Là tại em làm màu. Vậy coi như hôm nay em đến tìm anh xin thôi việc, buổi diễn ngày mai em không lên sân khấu đâu.”

“Nam Gia…”, Đinh Trình Đông đứng phắt dậy khỏi ghế, “Anh không biết làm thế nào mà cô móc nối được với họ, cái này cũng không thuộc phạm vi quan tâm của anh. Nhưng anh đã kiểm tra điều khoản hợp đồng hộ cô rồi, rất hậu hĩnh. Thậm chí anh còn đề xuất phải tăng thêm một điều khoản, đảm bảo cho cô mỗi năm nhận ít nhất một bộ phim, họ cũng đồng ý. Anh có lòng riêng, ham chút tiền đầu tư của họ. Nhưng anh thật lòng muốn tốt cho cô, muốn cô phát huy khả năng thiên phú trên một sân khấu lớn hơn.”

Nam Gia nhìn ra ngoài hành lang, bóng mình đổ dài xuống mặt đất thành một vệt màu xám, mọi cảm xúc đều dồn nén vào tim, “Em hiểu rồi anh Đông.”

Trong mắt Đinh Trình Đông hiện lên một thứ cảm xúc cực kỳ phức tạp, anh ta cứ nhìn cô chằm chằm như vậy trong chốc lát, sau đó lại đổi về vẻ mặt láu cá thường ngày, bước đến vỗ vai cô, “Đi, anh mời cô ăn tối để nhận lỗi được không?”

“Em không đi…”

“Đi! Phải đi! Gọi cả Trần Điền Điền nữa.”

Bình thường tửu lượng của Nam Gia không tệ, nhưng một khi có tâm trạng thì rất dễ say.

Trần Điền Điền thì chỉ hơi ngà ngà, sau bữa ăn, cô nàng bắt một chiếc taxi, đưa Nam Gia về nhà.

Ngõ chật hẹp, xe không đi vào được, đành phải xuống xe ở đầu đường.

Trần Điền Điền dìu Nam Gia đi vào trong, dưới những chao đèn ở ven đường, đám bướm đêm điên cuồng lao ra lao vào.

Đi thẳng một mạch về, Trần Điền Điền bị muỗi đốt chi chít, đành phải quẳng Nam Gia lên giường rồi chạy đi tìm nước hoa.

Phun xong, cô nàng ngồi xuống mép giường, đưa tay đẩy Nam Gia, “Đi tắm cái đi rồi ngủ tiếp. Làm được không? Hay để chị đây giúp nhé?”

Nam Gia đứng dậy, “… Cậu ít hơn mình hai tuổi mà còn dám xưng chị à.”. Trong phòng ngủ, cô đặt một cái tủi lạnh nhỏ kiểu cũ, chuyên để đồ uống. Loạng choạng bước qua, cô ngồi xổm xuống lấy hai lon Sprite, ném cho Trần Điền Điền một lon.

Đứng dậy mà đầu váng vất, suýt chút nữa ngã qụy xuống, cô bỏ cuộc, đặt mông ngồi phệt xuống.

Cái lạnh thấm từ cuống họng chảy xuống dưới, cảm giác khát khô cổ vẫn chưa hết hẳn, Nam Gia nghiêng đầu dựa vào tủ lạnh, “Điền Điền, mình cảm thấy mình cực kỳ thiếu chuyên nghiệp.”

Trần Điền Điền nhìn cô.

Đã làm đĩ rồi mà còn muốn thong dong đủng đỉnh, còn muốn có danh dự, cậu nói xem, đây không phải là bị điên thì là gì!

Câu này, Nam Gia không nói ra miệng.

Trần Điền Điền hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc của cô, “Thật ra cậu có thể không cần…”

“Mình không nuốt trôi mối hận này. Nếu không thì mình đã từ bỏ từ lâu rồi.”

“…Cậu có muốn mình nói gì không?”

Nam Gia lắc đầu, “Không cần. Không cần nói gì cả.”

Trần Điền Điền nhìn cô chằm chặp một lát, rồi lấy điện thoại ra.

Sáng hôm sau, Nam Gia tỉnh lại, nhìn thấy trong điện thoại có ảnh Trần Điền Điền gửi đến, chụp từ tối hôm qua.

Cô đi chân trần, ngồi dưới đất, cánh tay vắt qua đầu gối, cầm lon nước ngọt, ánh mắt rơi tại một nơi nào đó trong căn phòng, mông lung không thấy tiêu điểm. Ảnh đen trắng là dễ gợi lên bầu không khí ảm đạm và suy sụp nhất, quả thật trông hệt như cảnh trong một bộ phim nghệ thuật.

Bên dưới bức ảnh là một đoạn Trần Điền Điền viết: Thật ra mình cảm thấy không đáng thay cho cậu. Nhưng mà, nhìn một khuôn mặt đẹp thế này lại không được xuất hiện trong tác phẩm nghệ thuật, mình càng thấy không đáng hơn. Nữ minh tinh, cậu sẽ cực kỳ nổi tiếng.

***

Trợ lý của Nam Gia tên Tiểu Đàm, là một cô gái làm việc hết sức nhanh nhẹn, tỉ mỉ, tinh tế, gần như có thể cân nhắc thay cô hết mọi việc.

Hai tháng trong đoàn phim, người Nam Gia thật sự có thể trò chuyện cùng cũng chỉ có Tiểu Đàm, vì những diễn viên khác đều rất khách sáo với cô.

Nhân viên đoàn làm phim cũng tỏ ra cực kỳ lễ phép, dù là lúc chưa vào trạng thái quay hay lúc dính NG, đạo diễn cũng chưa từng nói một câu nào nặng lời với cô.

Cô hiểu, vì cô là “tài nguyên ca”[1] mà.

[1] Từ ngữ mạng, ý chỉ nghệ sĩ không có nhiều năng lực nhưng lại nhận được nhiều nguồn tài nguyên tốt. (Jins chưa tìm được từ thích hợp)

Quá trình quay phim rất thuận lợi, mấy năm nay Nam Gia vẫn luôn chỉ diễn kịch, năng lực nghiệp vụ không hề đi xuống, vừa nhập đoàn, chỉ cần làm quen để điều chỉnh cách thức diễn, gần như không bị tụt lại phía sau.

Tới giai đoạn sau, cô có thể cảm nhận được đạo diễn hoàn toàn thay đổi thái độ với mình, lúc đóng máy còn chân thành mời cô có cơ hội sẽ tiếp tục hợp tác.

Ngay sau hôm đóng máy, Nam Gia liền trở về Bắc Thành luôn, Tiểu Đàm cũng được cô cho nghỉ.

Buổi chiều ngủ một giấc, xẩm tối dậy tắm rửa, thay quần áo rồi sang tiệm sách của Giải Văn Sơn. Ông muốn đích thân xuống bếp để đón cô về.

Cửa tiệm sách mở, Nam Gia tự đi vào.

Trong gian bếp ở phía sau có tiếng dầu sủi xèo xèo, nhưng chiếc máy hút mùi mới mua năm ngoái khá mạnh, chẳng ngửi thấy một chút mùi khói dầu nào.

Nam Gia trông thấy trên bàn trà có táo đã rửa sạch, bèn lấy một quả, vừa ăn vừa đi vào trong bếp.

Cô dựa vào cửa, tủm tỉm cười nhìn Giải Văn Sơn luôn tay luôn chân, không nói câu nào.

Giải Văn Sơn đeo kính lão, mặc một chiếc áo khoác len xám kiểu dáng phổ thông, một chiếc áo cũ mặc hơn mười năm, giặt nhiều đến nỗi sờn cả mặt len, nhưng lại rất sạch sẽ, không có lấy một vết ố bẩn. Dù là vào bếp, ông cũng sẽ ăn mặc rất chỉn chu.

Nam Gia luôn cảm thấy cho dù đã có tuổi nhưng ông vẫn cực kỳ nho nhã, tuấn tú, người như vậy, hồi còn trẻ sao lại không có cô gái nào theo đuổi được cơ chứ.

Từng hỏi ông, tại sao không kết hôn.

Ông chỉ cười bảo, hồi trẻ từng có một mối tình, không giữ được, sau này lại chẳng bao giờ rung động được như vậy nữa.

Giải Văn Sơn bưng đĩa đồ ăn lên bàn, vừa quay đầu lại thì giật mình, “…Con bé này, sao không nói tiếng nào thế?”

Nam Gia gặm táo, cười nói: “Mải nhìn quá, quên.”

“Có cái gì mà mải nhìn đến ngây người thế?”

“Làm cho cháu nghĩ đến bố.”

Giải Văn Sơn nhìn cô, “Không thì về nhà một chuyến đi?”

“Qua đợt này đã.”

Hai món mặn một món canh, đều là những thứ Nam Gia thích ăn.

Vừa ăn, Nam Gia vừa tâm sự với Giải Văn Sơn mấy chuyện ở đoàn làm phim.

Giải Văn Sơn nói: “Nhìn cháu đen đi đấy.”

“Quay nhiều cảnh ngoài trời mà, cũng khó tránh được.”

“Lúc nào phim chiếu?”

“Sớm nhất cũng phải đến giữa năm sau.”

“Thế đến lúc đấy nhớ nhắc chú xem nhé.”

“Được ạ. Đến lúc đấy, cháu xem cùng chú.”

Nói chuyện phiếm một lúc, Nam Gia hỏi thăm tình hình của Giải Văn Sơn dạo gần đây.

“Ổn lắm, cháu không phải lo.”, Giải Văn Sơn như đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, “À, lần trước cháu hỏi xin chú số điện thoại của Châu Liêm Nguyệt ấy, về sau thế nào, có liên lạc được không?”

Bất thình lình nghe thấy cái tên này, Nam Gia thật sự giật mình, “…À, vâng, có liên lạc được.”

“Lấy đồ về rồi chứ?”

“Vâng.”, lúc ấy Nam Gia nói dối Giải Văn Sơn, rằng để quên đồ trên xe Châu Liêm Nguyệt, thế nên hỏi ông số điện thoại của anh để xin lại đồ.

Nam Gia chột dạ, liếc Giải Văn Sơn, “Gần đây anh ta có đến tìm chú không?”

“Hôm Trung thu có đến một lần, đưa ít quà. Cậu ta không đến vào thời gian cố định, trước khi đến cũng không gọi điện trước cho chú, tùy duyên.”

Nam Gia phụ họa cười một tiếng, bởi vì tự nhiên cô lại nhớ đến một trò chơi thịnh hành mấy năm trước tên là “Travel Frog”, ếch xanh đi ra ngoài du lịch, không định ngày về, chỉ thỉnh thoảng gửi cho “mẹ già” là người chơi một tấm bưu thiếp.

Cơm nước xong xuôi, Nam Gia đi rửa bát.

Giải Văn Sơn đi vào phòng bếp, “Tiểu Gia, nhờ cháu một chuyện.”

“Chú nói đi.”

“Cuối tuần chú phải rời khỏi Bắc Thành hai ba hôm, có người bạn mừng sinh nhật. Đến hôm đấy làm phiền cháu trông cửa hàng hộ chú nhé.”

“Nếu không có việc gì thì cháu sẽ trông cho.”

***

Trời đổ mưa, Bắc Thành hạ nhiệt độ, chính thức bước vào mùa thu.

Nam Gia mở cửa sổ tiệm sách ra, gió lùa vào, mang theo mùi đàn hương mềm mại quyện cùng hơi thở của cô. Chiếc máy thu băng kiểu cũ, đang phát ra tiếng đàn tranh vui tai.

Nam Gia tựa vào quầy, ánh trời chiều xuyên qua song cửa sổ, rọi xuống cánh tay cô một vệt sáng mềm mại vàng dịu.

Gió chiều hiu hiu, thật dễ khiến người ta mơ màng ngủ.

Chiếc chuông đồng nhỏ treo ngoài cửa bỗng kêu lanh canh.

Nam Gia bừng tỉnh trong nháy mắt, ngước lên nhìn, có người đẩy cửa đi vào.

Vẫn là bộ đồ áo trắng quần đen, chẳng khác mấy lần gặp trước là bao, hình như chỉ đổi một cặp kính khác, gọng vàng, càng để lộ ra vẻ nhã nhặn nhưng đầy nguy hiểm.

Nam Gia ngồi thẳng dậy, “Tìm thầy Giải à? Hôm nay chú ấy không có ở đây, đi sang tỉnh khác ăn sinh nhật bạn rồi.”

Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái, “Vậy thì tìm em.”