Đêm Tân Hôn Ngủ Trong Quan Tài

Chương 49: Bãi tha ma



A Bối nói là làm, bà ấy mặc chiếc áo pháp sư đã phai màu lên người. Chống cây gậy cũ kĩ bước đi, Thẩm Trúc Bạch ngẩn người nhìn bóng dáng của bà ấy.

Cậu thật không thể tin được, rõ ràng vừa nãy khi gặp vị A Bối này đến cả việc đi lại còn khó khăn, vậy mà phía dưới cái lưng còng kia lại là đôi chân nhanh nhẹn hơn bao giờ hết.

A Bối cảm nhận được người ở phía sau đang nhìn mình liền hừ mạnh một tiếng, cất giọng nhắc nhở.

" Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi thôi, cậu muốn chồng cậu chết à?"

Thẩm Trúc Bạch nghe đến đây, hai bước liền thành một chạy theo sau A Bối.

Nhưng cậu vừa ra khỏi cửa nhà đã vội kêu lên một tiếng thảm thiết.

" Ôi trời ơi..."

Khung cảnh trước mắt dọa cậu sợ hãi, mọi thứ thay đổi quá nhanh.

Rõ ràng vừa nãy cậu đi đến nơi này là một ngôi làng thưa dân. Có nhà cửa, có cây cối ruộng vừa rõ ràng. Vậy mà giờ đây nó lại biến thành một bãi tha ma đáng sợ.

Ruộng đồng biến mất, chỉ còn lại những cái cây to nhưng khô cằn cõi, những con quạ đen đầu trên cành cây ngửa cổ kêu gào thảm thiết. Có vài con bay lượn trên bầu trời như mong chờ điều gì vậy.

Ruộng lúa cũng chẳng thấy đâu nữa, thay vào đó là gần ba mươi ngôi mộ nằm san sát nhau. Và điều đặc biệt hơn hết là lúc đi vào, rõ ràng con đường đến làng này rất xa...vậy mà giờ đây chỉ gói gọn lại vừa bằng một mảnh đất nhỏ.

" Chuyện...chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao lại biến thành như vậy?"

Thẩm Trúc Bạch lắp bắp hỏi, bà A Bối ở phía trước cũng không ngại mà trả lời cậu.

" Có gì mà không biết? Ma quỷ cần cậu giúp đỡ nên đã tạo ra cái bẫy này. Cậu, ta và bọn họ đều có chung một kẻ thù. Có hiểu không?"

Ma quỷ lừa gạt cậu? Vậy là người bạn trên mạng giới thiệu cho cậu nơi này cũng là người cõi âm sao? Chuyến xe bus đưa cậu đến đây cũng chẳng phải là của người trần ừ?

Như đọc được suy nghĩ của Thẩm Trúc Bạch, A Bối đáp.

" Hừ...đúng là tuổi trẻ còn nhiều thứ không biết! Ma quỷ chỉ cần muốn thì có thể làm ra nhiều chuyện mà người phàm mắt thịt không làm được. Ngày rằm cũng cận đến rồi, trăng máu sắp xuất hiện...họ cũng không muốn chịu uất ức mãi như thế đâu. Mau đi nhanh thôi, nếu không trễ việc sẽ không kịp mất"

" A Bối...bà là người hay là ma?"

Thẩm Trúc Bạch hỏi vội một câu, A Bối dừng lại không bước tiếp nữa. Bà im lặng một lúc rồi nói.

" Ta chẳng phải người cũng chẳng phải mà. Xong nhiệm vụ tự khắc ta cũng không còn nữa. Muốn tiêu diệt được cái ác thì hãy dựa vào cậu và chồng cậu. Nhưng nếu cậu còn câu giờ, đừng nói đến cái xác của chồng cậu...ngay cả hồn của Khiết Long cũng không giữ được đâu"

Trong lời của A Bối nghe rõ được chuyện thần bí, Thẩm Trúc Bạch không nghĩ nhiều. Nhanh chóng bước đi theo.

Bỗng, điện thoại từ trong túi reo lên. Thẩm Trúc Bạch nhanh chóng bắt máy.

" Mẹ tìm con có việc sao?"

Đàm Tử gọi đến, trong giọng mang theo sự nức nở đáp.

" Trúc Bạch... Mau cứu Khiết Long, mẹ cầu xin con...mau cứu Khiết Long có được không?"

Lời của Đàm Tử vừa dứt, hai lỗ tai của Thẩm Trúc Bạch nóng dần lên. Đến cà bàn tay cầm điện thoại cũng run không thể tưởng được, cậu mở miệng hỏi.

" Mẹ...có chuyên gì sao? Chẳng phải Khiết Long vẫn đang ở nhà sao?"

Đàm Tử gào khóc rất lớn, cuộc đời bà trải qua hai lần mất con khiến tâm can của người phụ nữ không thể chịu nổi nữa. Xung quanh là người làm đang an ủi bà nhưng Đàm Tử vẫn siết chặt điện thoại nói.

" Mẹ...mẹ không nhìn thấy được gì, nhưng mẹ biết có quỷ vào nhà chúng ta đập phá đồ đạc. Nó còn đến thẳng phòng con làm ầm một phen, sau đó...mẹ thấy tấm ảnh trên bàn thờ Khiết Long bị vỡ đi. Mẹ không biết rõ nguyên nhân, nhưng mẹ biết Khiết Long bị bắt đi mất rồi. Trúc Bạch, cầu xin con hãy cứu lấy con trai mẹ đi có được không?"

Thẩn Trúc Bạch hai chân run rẩy, nhưng cậu cố gắng vực dậy an ủi người kia.

" Mẹ...hiện tại người cứ bình tĩnh có được không? Con tìm được người giúp rồi, chúng con...nhất định sẽ tìm ra được tung tích của Trạch Khiết Long. Mẹ hãy gọi cho mẹ con đến bên cạnh người đi, như thế con mới an tâm"

" Được...được, mẹ nghe theo lời con...chỉ cần con cứu được con trai mẹ. Cái gì mẹ cũng nghe theo con"

Thẩm Trúc Bạch nói thêm vài câu nữa để trấn an Đàm Tử, sau đó thì tắt máy. Lúc này...sắc mặt cậu cũng không khá hơn là bao nhiêu. Trạch Khiết Long quả thật đã rơi vào nguy hiểm rồi.

A Bối không nói gì, chỉ im lặng đi tiếp. Nhưng mỗi lần bà ấy bước đi, dáng người bà ấy lại dường như hồi về vẻ của một thiếu nữ hơn.

" Nhanh lên, theo ta thì sẽ cứu được người kia"

Thẩm Trúc Bạch như tìm thấy hy vọng, nhanh chân bước đi. Phía sau bóng lưng của bọn họ, là cả một đám hồn ma ngồi trên từng bia mộ của từng người. Đám hồn ma nói chuyện với nhau.

" Liệu cậu ta sẽ làm được chứ? Chúng ta làm pháo sư lâu năm còn không thể địch lại nổi kẻ kia mà"

" Trông xem, hào quang của cậu ta mạnh như vậy... Chắc chắn sẽ làm được"

" Tôi tin chắc cậu sẽ làm được. Tiểu Kiếm, anh nghĩ sao?"

Người đàn ông dắt theo con trâu vừa nãy ngồi trên mộ của mình, trên khuôn mặt lộ hẳn một bên đã bị lột da. Anh ta cười cười đáp.

" Người sinh ra đã có số mệnh diệt trừ cái ác thì chắc chắn sẽ làm được. Tôi có thể chết dưới tay kẻ đó, nhưng cậu ấy chắc chắn thì không."

Một hồn ma khác ở cạnh mộ Tiểu Kiếm đáp.

" Cũng đúng, anh rong ruổi hơn mười năm nay tìm Bạch Ngọc tái thế cuối cùng cũng tìm ra. Cậu ấy nhất định sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu. Nhưng mà anh cũng giỏi thật, một hồn ma mà lại chịu khó dùng mạng online nhắn tin với người thường. Đến tôi còn phải nể phục anh đấy"

" Cậu ấy và chồng cậu ấy nhất định sẽ khiến chúng ta yên lòng."

Tiểu Kiếm nói xong liền cười nhẹ, ba mươi hồn ma đều dõi theo bóng lưng của kẻ dở hơi tên Trúc Bạch.