Đêm Tiệc Mười Người

Chương 16: Ác Mộng Bắt Đầu



“Chuyện đã kể xong hết rồi, sao chủ nhân của ngôi nhà này vẫn chưa xuất hiện?” Tiết Nhu ngáp một cái rồi nói, thói quen của cô ấy là nghe kể chuyện xong liền đi ngủ, hôm nay đã nghe liên tiếp mười câu chuyện, không buồn ngủ mới lạ.

“Nhìn xem phía sau quyển sổ còn có gợi ý nào không?” Đường Khả nhìn tôi nói.

Tôi lật quyển sổ sang trang tiếp theo, chỉ thấy trên đó vẽ hai hình lưỡi liềm đan chéo vào nhau, bên dưới viết một dòng chữ ngắn gọn bằng tiếng anh: THE END.

Thế là kết thúc rồi ư? Nhưng trong lòng tôi chợt nảy ra một linh cảm chẳng lành, bởi vì hai hình lưỡi liềm đan chéo vào nhau là kí hiệu của thần chết.

“Tôi cảm thấy có vấn đề….” câu này của tôi còn chưa kịp nói hết, cánh cửa phòng đang bị đóng chặt bỗng bật mở, một trận gió thổi vào trong. Tôi theo bản năng đứng dậy, dùng thân mình chắn ngọn nến trước mặt, “vù” một tiếng, mười ngọn nến trên bàn đã tắt hết chín, chỉ còn lại một ngọn nến yếu ớt đang lập loè trong tay tôi.

“Mau đóng cửa!” Tôi vừa hét lớn, cùng lúc đó Đường Khả cũng đã lao nhanh ra ngoài. Sau khi cửa được đóng lại, ngọn nến sắp tắt cuối cùng đã cháy trở lại.

“Tại sao nến lại tắt?” Ô Lệ lẩm nhẩm, rõ ràng sự việc đột ngột này đã khơi gợi lại kí ức kinh hoàng trong lòng cô ấy. Bởi vì ánh sáng bỗng chốc biến mất, khuôn mặt của mỗi người đều hiện lên nét âm trầm.

“Mọi người đem nến qua đây, thắp chúng lại đi!” Tôi biết điều quan trọng nhất lúc này là cần phải bình tĩnh, và ánh sáng chính là liều thuốc trấn tĩnh tốt nhất.

Sau khi mười ngọn nến đều đã được thắp lại, sự căng thẳng trong lòng tôi mới giảm bớt một chút. May mà tôi vẫn luôn nâng cao cảnh giác, nếu như ngay cả ngọn nến cuối cùng cũng tắt, vậy thì chúng tôi đều phải làm những người mù rồi.

“Sao cửa lại đột nhiên mở ra? Đây có phải là một phần của buổi tiệc không?” Tiết Nhu hào hứng nói, cô ấy vẫn luôn xem buổi tụ họp này là một trò chơi vui nhộn.

“Bên ngoài không có người.” Đường Khả đáp: “Có lẽ là bị gió thổi bay.”

“Mọi người cẩn thận bảo vệ nến của mình.” Tôi thấp giọng nói, chuyện đến nước này tôi không thể không nói, “Buổi tiệc này có thể sẽ nguy hiểm đấy!”

“Ý cậu là sao?” Sử Đan kinh ngạc hỏi, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi.

“Người từng tham gia buổi tiệc này, có thể sẽ mất tích một cách thần bí.” Tôi đem chuyện của Trương Viễn Quang kể lại cho bọn họ nghe.

“Tại sao bọn họ phải làm như vậy?” Cao Băng Kiếm thất thanh.

“Không biết!” Tôi lắc đầu, “Tôi cũng chỉ biết về buổi tụ họp một chút như thế thôi, hơn nữa anh ấy tham gia đến lần thứ hai mới mất tích, mọi người ở đây chắc hẳn đều là lần đầu tham gia phải không?”

“Ai biết được?” Chu Tử Nhược nói một cách kỳ quái, “Nói không chừng cũng có người sau khi bị tẩy não rồi, lại đến tham gia lần nữa.”

“Vậy chúng ta cũng sẽ quên hết những chuyện xảy ra đêm nay sao?” Ô Lệ sợ hãi hỏi, khó khăn lắm cô ấy mới tìm được cách cứu bạn trai mình, chuyện này tuyệt đối không thể quên được.

“Ít nhất thì tôi sẽ không như vậy.” Sử Đan tự phụ nói, “Tôi nhất định sẽ không để cho bất cứ ai tẩy não mình.”

“Đưa tôi xem lại quyển sổ.” Sadako nói với tôi. Cô ấy nhận lấy quyển sổ rồi lật đến trang bản thân đã kí tên vào, đột nhiên toàn thân Sadako run lên như bị điện giật, cô ấy kêu lớn: “Chúng ta bị lừa rồi!”

Mọi người lập tức vây đến xem, chỉ thấy chữ kí của Sadako đã “tan chảy” hoàn toàn, nét mực màu đỏ tươi chảy dài xuống trang giấy, cảm giác hệt như vệt máu vậy. Ai nấy đều vội vàng lật sang chữ kí ở những trang khác, chữ kí của Lão Yên là bị tan chảy nhiều nhất, dường như đã không còn nhìn rõ hình dạng nữa rồi, còn chữ kí cuối cùng của tôi hiện giờ cũng đang dần nhoè đi.

“Đây là giấy hút máu.” Sadako run rẩy nói, “Nó là hỗn hợp được trộn lẫn giữa máu và thịt của những con dơi.”

“Vậy thì sẽ thế nào?” Tiết Nhu khó hiểu hỏi.

“Trong cơ thể của mỗi người sống đều sẽ có một ít dương khí, là năng lực tự nhiên có thể chống lại ma quỷ. Thế nhưng sau khi chúng ta kí tên lên giấy, dương khí của chúng ta sẽ bị âm linh của dơi hút máu hấp thụ, như vậy năng lực tự nhiên chống lại ma quỷ cũng không còn nữa.” Sadako sợ hãi nói.

“Nhảm nhí!” Sử Đan khịt mũi nói: “Tôi chưa bao giờ tin những thứ hoang đường này, ít nhất hiện giờ tôi vẫn đang tràn đầy năng lượng, không hề nhận thấy có chút cảm giác suy yếu nào.”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt có hoảng sợ, có nghi hoặc nhưng cũng có bình tĩnh, có khinh thường, rõ ràng cách nhìn của mỗi người trong chuyện này đều rất khác nhau.

“Có lẽ mọi người không cần phải quá hoảng sợ đâu.” Tôi trấn an: “Tôi có một loại năng lực kỳ lạ có thể dự đoán được nguy hiểm hoặc cái chết cận kề, nhưng cho đến giờ, cảm giác này vẫn chưa đến.”

Chu Tử Nhược cũng gật đầu nói: “Quan điểm của tôi cũng vậy, vừa nãy tôi nói trong phòng có ma chẳng qua chỉ là muốn hù doạ người nào đó thôi. Mặc dù căn phòng này âm khí rất nặng, nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy thứ gì đáng sợ cả.”

Sử Đan khịt mũi hừ một tiếng, rõ ràng anh ta đã ghi hận trong lòng chuyện Chu Tử Nhược cố ý hù doạ mình rồi.

“Tôi thấy mọi người không cần đoán nữa.” Đường Khả kiến nghị: “Tôi cảm thấy nhất định chủ nhân của ngôi nhà này đang trốn ở một góc nào đó, chúng ta tìm ra được hắn thì không phải mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay thôi sao?”

Lời này vừa nói ra mọi người đều tán thành, nhất là Tiết Nhu, ngồi lì ở đây suốt ba tiếng cô ấy sớm đã muốn đứng dậy hoạt động rồi. Nhưng tôi lại nói: “Chúng ta không thể ra ngoài hết được, bên ngoài gió lớn, nếu tất cả đều đi lát nữa nến tắt hết thì thế nào. Cho nên cần ít nhất một người ở lại trông chừng, như vậy chúng ta sẽ không cần phải lo sợ nữa.”

Với tôi mà nói, chứng sợ bóng tối mới là nỗi lo lớn nhất, cho nên việc bảo vệ những ngọn nến chính là ưu tiên hàng đầu. Thế nhưng ai sẽ tình nguyện ở lại một mình trong căn phòng đã từng là nơi chứa xác này chứ?

“Để tôi ở lại cho.” Người nói câu này lại là người nhát gan nhất trong suy nghĩ của tôi – Ô Lệ, nét mặt của cô ấy rất bình tĩnh, không nhìn ra được một chút căng thẳng nào.

“Vậy được rồi, chúng ta đi thôi!” Đường Khả cẩn thận mở hé cửa, sau khi xác định không có gió cậu ấy mới mở một bên cửa ra, sau đó bước ra ngoài. Mọi người đều cầm theo ngọn nến của mình trên tay, từng người tiếp nối nhau ra khỏi phòng. Tôi là người bước ra cuối cùng, lúc ra đến ngoài cửa tôi có quay đầu nhìn lại, tôi thấy Ô Lệ đang ngồi ngẩn ra ở đó nhìn quyển sổ, không biết là cô ấy đang nghĩ gì.

“Ô Lệ!” Tôi dặn dò cô ấy: “Sau khi tôi đóng cửa, cô hãy kê một cái ghế chắn ở cửa, phòng khi gió thổi tung cửa. Nếu như có chuyện gì đó, thì cứ hét lớn lên, chúng tôi sẽ lập tức quay lại.”

“Cảm ơn!” Ô Lệ cười với tôi, tôi đột nhiên phát hiện ra cô gái có vẻ ngoài yếu đuối này lại có thể mạnh mẽ đến vậy.

Chúng tôi quay trở lại phòng khách, ngoại trừ thời gian trên chiếc đồng hồ lớn nơi góc tường là đã thay đổi ra, hình dáng của phòng khách hoàn toàn không khác gì so với ban nãy. Các cửa sổ đều đóng chặt, tôi thật sự không biết cơn gió lớn vừa nãy từ đâu mà ra.

“Mọi người nói xem nơi này có giống linh đường không?” Lão Yên chỉ lên tường rồi nói, chỉ thấy trên tường treo những tấm rèm màu đen, kiểu trang trí này thật sự rất giống như những gì chúng ta có thể nhìn thấy ở lễ truy điệu. Những tấm rèm này đều đã được treo ở đây ngay từ đầu nhưng sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào bức dẫn linh đồ khổng lồ kia, không có mấy ai để tâm đến nó.

“Thật giống một cái linh đường.” Chu Tử Nhược nhe răng muốn cười nhưng lại không sao cười được.

“Cho dù là linh đường thì thế nào?” Cao Băng Kiếm thản nhiên nói: “Đã có người dám ở đây, vậy thì chẳng có gì đáng sợ cả.”

“Ở đây có hai cánh cửa.” Anh ta chỉ vào một vách tường khác rồi nói: “Chúng ta nên bắt đầu từ cửa nào trước?”

“Hay là chúng ta chia thành hai nhóm, một nhóm nam, một nhóm nữ, tiến hành lục soát riêng lẻ.” Tiết Nhu đề nghị.

“Không được.” Tôi và Đường Khả gần như lên tiếng phản đối cùng lúc, chúng tôi đã xem nhiều phim kinh dị rồi, những hung thủ biến thái đều rất thích ra tay lúc ai đó hành động một mình, cho nên bất luận thế nào, chúng tôi bắt buộc phải đi cùng nhau.

“Nhưng mà, người ta có chuyện….” Tiết nhu dậm chân, đỏ mặt nói. Nhìn thế này mọi người đều hiểu, con người có ba việc gấp, nhưng phụ nữ so với đàn ông còn có nhiều việc hơn.

“Chuyện của cậu có gấp bằng của tôi không?” Tôi giả vờ không hiểu rồi lớn tiếng nói: “Mẹ nó, ông đây nhịn ba tiếng đồng hồ sắp chịu hết nổi rồi, tôi phải đi tìm chỗ giải quyết trước mới được.”

“Đừng lãng phí thời gian nữa, bắt đầu từ đây đi.” Sử Đan vừa nói xong liền đưa tay vặn một cánh cửa ra, xem chừng anh ta còn gấp hơn cả tôi.

“Ai?” Sử Đan đột ngột hét lên khiến tất cả mọi người đều giật mình, nhưng khi anh ta bật toàn bộ đèn trong phòng lên, lại nhỏ giọng nói một câu: “Chỉ là bức ảnh.”

Mọi người bước vào trong, chỉ thấy bên trong có một hành lang rất rộng, hai bên hành lang treo đầy những bức ảnh, ảnh đều được lồng khung màu đen, kích thước tương đương với di ảnh trong nhà tang lễ, có điều những người trong ảnh đều nhắm mắt.

“Những bức ảnh này sao lại kỳ quái như vậy?” Tiết Nhu tò mò đưa tay lên muốn sờ thử, nhưng lại bị Sadako ngăn lại, cô ấy nghiêm mặt nói: “Đừng động vào, đây đều là ảnh của người chết.”

Tất cả mọi người đều giật mình, chẳng trách nét mặt của những người này lại trông kỳ quái đến vậy. Xem ra chủ nhân của ngôi nhà này là một người thần kinh không bình thường, nếu không sao lại treo nhiều ảnh người chết ở đây làm gì?

“Chúng ta đừng đứng ở đây nữa, đi tiếp đi.” Đường Khả nói.

Đúng ngay lúc này, đồng hồ treo tường bên ngoài lại vang lên một tiếng “ting”. Mọi người đều bị tiếng chuông đó thu hút, Lão Yên bỗng chỉ tay lên tường, không ngừng run rẩy nói: “Cái này, cái này, sao lại như vậy?”

“Chuyện gì vậy?” Mọi người lập tức vây lại chỗ Lão Yên, chỉ thấy trên tường treo một bức ảnh trắng đen đã cũ, đó là một nam một nữ mặc hỉ phục triều Thanh, trông có vẻ như đang làm lễ bái đường.

Bức ảnh này đối với mọi người có lẽ đều rất quen thuộc, bởi vì nó chính là bức ảnh minh hôn được lan truyền trên mạng kia, chỉ khác một điều duy nhất chính là, mặt của tân lang đã biến thành Lão Yên rồi.

Tôi nhìn thấy gương mặt của Lão Yên đã méo mó đến biến dạng, mồ hôi tuôn như thác, tôi biết nỗi sợ hãi trong lòng ông ấy đã dâng đến đỉnh điểm, nếu như không kịp thời phân tán sự chú ý của Lão Yên, có thể tâm lý ông ấy sẽ suy sụp mất.

“Ha ha”, tôi bỗng bật cười lớn: “Kĩ thuật PS của tên này cũng kém quá đi.”

“ PS cái gì?” Quả nhiên Lão Yên đã bị lời nói của tôi thu hút.

“PS là một trình sửa ảnh trên máy tính.” Tôi giải thích: “Nói đơn giản là nó có thể đem đầu của Lưu Đức Hoa ghép vào cổ của Trương Học Hữu.”

“Ý cậu nói, bức ảnh này là do máy tính cắt ghép?” Cuối cùng Lão Yên cũng có vẻ bớt sợ hãi hơn.

“Đương nhiên rồi!” Tôi nói chắc nịt, “Hơn nữa kĩ thuật của tên này quá tệ, vừa nhìn là biết giả ngay!” Tôi vỗ mạnh vai ông ẩy rồi nói: “Không sao, đi thôi!”

“Cậu không nên vỗ vai ông ấy.” Chu Tử Nhược đột nhiên nói: “Trên vai mỗi người đều có ba ngọn lửa, có thể xua đuổi ma quỷ, nhưng cậu vừa vỗ một cái, lửa của ông ta đã tắt cả rồi.”

Sắc mặt của Lão Yên ngay lập tức còn khó coi hơn ban nãy, tôi thầm mắng trong lòng, sao đến lúc này tên khốn đó còn muốn gây rắc rối nữa chứ? Nhưng ngoài miệng tôi chỉ cười cười rồi nói: “Nói nhảm, ông xem tôi vỗ vai mình mấy cái, sẽ có chuyện gì sao?” Nói rồi tôi tự vỗ lên vai mình ba cái liên tiếp.

Chu Tử Nhược lập tức im miệng, né tránh tôi rồi đi theo những người khác, Lão Yên đi ở cuối, bước chân lảo đảo, dáng vẻ như người mất hồn. Tiết Nhu quay đầu lại, đập mạnh một cái lên vai tôi: “Cậu thật sự không sợ chết sao? Tôi cảnh cáo cậu, cậu mà còn làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, tôi sẽ lập tức đòi cậu trả nợ đấy.”

Tôi dở khóc dở cười, như vậy có thể xem như là cô ấy quan tâm đến tôi không? Còn vỗ vai tôi mạnh như vậy, bây giờ cho dù trên vai tôi chỉ còn một ngọn lửa, tôi cũng sẵn sàng đưa cho cô ấy vỗ tắt nó.

Sau khi chúng tôi đi được mười mấy mét thì cũng đã đến cuối hành lang, hai bên trái phải của hành lang đều có một cánh cửa.

Vừa trải qua nỗi sợ hãi ban này, lần này Sử Đan không còn hứng thú giành mở cửa nữa. Đường Khả bước đến mở hé cửa bên trái ra thăm dò một chút, sau đó thở phào một hơi nói: “Cuối cùng cũng tìm được rồi!”

Mọi người bước vào trong, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nhưng khi nhìn kĩ mới thấy hoá ra trên vách tường dán đầy những tấm gương lớn, chúng tôi vừa bước vào, xung quanh bốn phương tám hướng đều phản chiếu hình ảnh của chúng tôi, ánh nến khiến mắt của ai nấy đều hoa cả lên. Giữa phòng đặt một cái bục bằng thép mờ ảo, không biết dùng để làm gì.

“Nhà vệ sinh ở bên trong.” Đường Khả chỉ tay vào hai cánh cửa nhỏ ở một góc phòng, quả nhiên trên hai cánh cửa đó đều có gắn chữ “TOILET”, còn có biểu tượng nam nữ riêng nữa.

“Mắc chết đi được!” Sử Đan không thể chờ được nữa vội vã lao vào trong, mọi người đều không khách sáo nữa, phân ra nam nữ rồi nối đuôi nhau mà vào. Giữa nhà vệ sinh có một cái bồn nước rất lớn, không biết dùng để rửa cái gì, một người nằm trong đó thì quá sức dư thừa. Bên trong được ngăn thành phòng đơn, nhưng chỉ có hai cái, Sử Đan và Chu Tử Nhược đã giành vào trước rồi, những người khác đành phải xếp hàng chờ bên ngoài.

Chính ngay lúc này, bên phòng vệ sinh nữ lại vang lên tiếng hét thất thanh, là tiếng của Tiết Nhu, tôi giật mình suýt chút nữa là mất khống chế, vội hét lên: “Có chuyện gì thế?”

May mà Tiết Nhu đã lập tức trả lời tôi: “Không sao, là một cái gương, doạ tôi hết hồn.”

“Có chuyện cứ la lên, tôi sẽ xông qua đó cứu cậu.” Tôi bực tức nói, Tiết Nhu lại đáp: “Xì, bớt suy nghĩ vặn vẹo đi.”

Sau khi hai người kia đi ra, tôi để cho Đường Khả và Cao Băng Kiếm vào trước, thế nhưng lại nháy mắt ra hiệu với Đường Khả. Quả nhiên, Đường Khả ở bên trong “ây dô” một tiếng, giả vờ như đau bụng, phải giải quyết chuyện lớn. Tôi nhìn Cao Băng Kiếm bước ra, mới đi vào nhỏ giọng hỏi Đường Khả: “Sao cậu lại đến đây?”

Sau khi đến buổi tụ họp, tôi vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện riêng với Đường Khả, bây giờ mới bắt được cơ hội.

“Tôi dùng thiết bị mới nhất ở cục để khôi phục dữ liệu trong ổ cứng.” Đường Khả đáp, “Sau đó tôi nhìn thấy được số QQ trong bức tranh, rồi liên hệ với họ, còn cậu? Sao cậu lại tham gia vào chuyện này, lại còn kéo Tiết Nhu cùng xuống nước, may mà tôi kịp ra hiệu cho cô ấy, mới không bị cô ấy vạch trần thân phận.”

“Không phải tôi kéo cô ấy cùng xuống nước, mà là bọn họ đưa bức tranh lên trang web của tôi, kết quả Tiết Nhu cũng nhìn thấy nó.” Sau khi giải thích xong tôi lại hỏi: “Đối phương rốt cuộc là những ai?”

“Không biết!” Đường Khả dứt khoát nói: “Địa chỉ IP của đối phương dùng rất nhiều proxy ẩn danh, cho nên phía cảnh sát vẫn chưa truy ra được. Tôi tham gia buổi tụ họp cũng chỉ là muốn thăm dò tình hình thực tế mà thôi, nhưng cho đến giờ tôi vẫn không nhìn thấy bất kì thiết bị giám sát như camera hay micro nào, không biết đối phương làm sao quan sát được chúng ta nữa.”

“Có khi nào trong những người tham gia ở đây có người của chúng không?” Tôi đánh bạo nói ra cách nghĩ của mình.

“Cũng có khả năng này, cho nên lát nữa chúng ta vẫn phải vờ như không quen biết, chú ý nhất cử nhất động của những người khác.”

Giải quyết xong cuối cùng cả người cũng nhẹ nhõm hẳn, chúng tôi quay trở về phòng nhưng những cô gái kia vẫn chưa xuất hiện. Mấy tên đàn ông chúng tôi chán nản ngồi chờ, đến lúc không chờ nổi nữa định xông vào đó xem có chuyện gì không, lúc này bọn họ mới chịu thong thả bước ra.

Sắc mặt của Tiết Nhu trông rất mất tự nhiên, tôi đi đến khẽ hỏi cô ấy: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tiết Nhu cắn môi nói: “Bên trong có một cái gương, tôi vừa vào nhìn thấy người trong gương liền sợ đến mất hồn.”

“Chỉ là hình ảnh của bản thân cậu trong gương thôi phải không?” Tôi an ủi cô ấy, có lẽ Tiết Nhu bị ảnh hưởng bởi câu chuyện của chính mình, cho nên mới sinh ra ảo giác.

“Có lẽ là vậy.” Tiết Nhu lơ đãng nói.

“Nơi này đã xem qua rồi, chúng ta sang phòng khác đi.” Đường Khả dẫn đầu mọi người bước ra khỏi phòng, lại đi tới trước cánh cửa ở phía bên phải.

Cậu ấy vừa định mở cửa, nhưng tôi đã chộp lấy tay Đường Khả và nói: “Đợi một chút.”

Bởi vì tôi phát hiện trên cánh cửa này phủ đầy những bùa chú màu đỏ sẫm, việc này khiến tôi nhớ lại cánh cửa thứ ba dưới địa cung trong câu chuyện của mình.

“Để tôi mở cho!” Tôi thấp giọng nói, nếu như thật sự là cùng một cánh cửa, tôi không nên để những người khác nhìn thấy thứ bên trong.

Tôi mở hé cửa, thò đầu vào trong nhìn thử, vừa nhìn một cái tôi lập tức cảm thấy như có thứ gì đó bắn thẳng vào mặt, đầu sắp sửa nổ tung.

“Nhìn thấy gì rồi?” Đường Khả lo lắng hỏi.

Tôi rụt đầu lại, đóng chặt cửa rầm một cái, nói như rít lên: “Thứ bên trong không thể nhìn.”

“Bên trong có cái gì?” Sử Đan không vui hỏi: “Hai người thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc là đang che giấu thứ gì?”

“Thứ bên trong, tốt nhất đừng xem.” Tôi lạnh lùng nói, đây là lời xuất phát từ đáy lòng, tôi cũng không biết sau khi nhìn thấy những thứ này hậu quả sẽ thế nào.