Đêm Tiệc Mười Người

Chương 18: Chân Tướng Cái Chết (1)



Mới đi được mười mấy mét, Sử Đan lại đột ngột dừng lại, thấp giọng nói: “Không thể nào.”

“Không thể nào cái gì?” Tôi vội hỏi.

“Cây cầu không thấy đâu nữa!” Giọng Sử Đan như gió lạnh trên núi, anh ta ngồi xổm xuống, dưới ánh nến mờ ảo, có thể nhìn thấy trước mặt là một vách núi.

“Sao lại không thấy đâu nữa?” Chu Tử Nhược sốt ruột hỏi, “Anh không nhớ sai hướng chứ?”

“Anh ấy không nhớ sai đâu.” Đường Khả chỉ tay vào dấu vết trên đất rồi nói: “Cây cầu từng ở chỗ này, nhưng giờ nó đã bị người khác phá huỷ rồi.”

“Tôi nói rồi, chúng ta không thoát được đâu.” Lời của Sadako tựa nhân một lưỡi dao tàn nhẫn, cắt đứt mọi hy vọng của tất cả chúng tôi.

“Không thể nào có chuyện đó.” Sử Đan vội vã xua tay: “Nơi này nhất định vẫn còn đường khác.”

“Nơi đây là đỉnh núi, có lẽ bốn bề đều là vách đá, sương mù dày đặc không thấy rõ năm ngón tay, làm sao tìm?” Chu Tử Nhược chán nản nói.

“Đương nhiên là các người không thể.” Sử Đan đắc ý cười, “Nhưng tôi thì khác, tôi có thể tự mình tìm ra một con đường sống, tốt nhất các người đừng đi theo.”

“Đợi một chút!” Đường Khả ngăn Sử Đan lại: “Anh muốn hành động một mình sao?”

“Tôi không có nghĩa vụ phải chăm sóc các người!” Sử Đan nói xong liền chui vào trong đám sương mù, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Anh ta đi nộp mạng rồi.” Tôi vừa lo lắng vừa tức giận nói, người càng nhiều cơ hội sống sót của chúng tôi càng lớn, Sử Đan bỏ đi chắc chắn sẽ khiến sức mạnh của chúng tôi giảm đi một phần. Nhưng đối với con người vừa tự phụ vừa ích kỉ đó, chúng tôi cũng hết cách níu kéo.

“Chúng ta vẫn nên quay vào trong nhà trước đi!” Cao Băng Kiếm nói: “Ở đây có gió, nếu như nến tắt vậy thì chúng ta sẽ càng nguy hiểm hơn.”

Chúng tôi chỉ đành chậm chạp quay trở về cửa biệt thự, nhìn thấy cánh cổng đen im lìm đó, tất cả đều cảm thấy như bị đánh bại, lẽ nào thật sự như Sadako đã nói, dù thế nào chúng tôi cũng không thể thoát được sao?

“Chúng ta vào trong phòng khách đi.” Đường Khả nói: “Ở đó không gian rộng lớn, thứ gì cũng vừa liếc qua là nhìn thấy ngay, nếu nơi này thật sự có một tên sát thủ đang ẩn nấp, vậy thì đây chính là nơi hắn khó ra tay nhất.”

Mọi người tìm một chỗ dựa vào tường ngồi xuống, Tiết Nhu bỗng nói: “Lúc nào thì hai người mới buông tay tôi ra được đây, lòng bàn tay của hai người nhiều mồ hôi quá!”

Tôi và Đường Khả đồng loạt kêu lên một tiếng sau đó vội vàng buông tay ra, mặt ai nấy đều đỏ bừng không nói nên lời.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng “bụp”, hệt như tiếng vật nặng nào đó rơi xuống vực vậy.

“Sử Đan!” Cao Băng Kiếm hét lên thất thanh, trong lòng ai nấy đều nặng nề, đoán được chắc chắn Sử Đan đã xảy ra chuyện rồi.

Qua chừng vài giây, lại nghe thêm một tiếng “bụp” nữa, sau đó thêm vài giây, âm thanh đó lại vang lên. Lần này tất cả mọi người đều trở nên mờ mịt, nếu như Sử Đan thật sự rơi xuống vực, vậy thì chỉ có một tiếng động thôi mới đúng, hai tiếng sau nữa từ đâu mà ra?

Đường Khả nói: “Tôi ra ngoài xem thử!”

Tôi vội ngăn cậu ấy lại: “Đừng ai ra ngoài cả, nếu như thật sự bị rơi xuống thật, ai đi xem cũng vô dụng, có lẽ có người còn đang hy vọng cậu bước ra đấy.”

“Tôi là cảnh sát, tôi không thể làm ngơ được.” Đường Khả kiên quyết nói.

“Đừng đi!” Tiết Nhu cũng kéo góc áo Đường Khả lại nài nỉ, Đường Khả liếc nhìn sang Tiết Nhu, không còn kiên quyết như lúc đầu nữa.

Lúc này, cánh cửa lớn đột nhiên bật mở, ngoài cửa có một bóng người đang đứng.

“Sử Đan!” Chu Tử Nhược hoảng sợ hét lên, lấy hai tay che mặt mình lại. Những người còn lại đều nhìn chằm chằm vào anh ta, muốn nhìn rõ xem Sử Đan là người sống hay là ma quỷ.

Sử Đan cau mày bước vào trong, cũng không thèm để ý đến chúng tôi, mà đi thẳng đến chỗ treo rèm cửa màu đen, sau đó dùng sức xé toạc tấm rèm xuống.

“Sử Đan, anh đang làm gì vậy?” Đường Khả lớn tiếng hỏi, mặc dù hành động của Sử Đan hết sức kỳ quái, nhưng từ những động tác nhanh nhẹn của anh ta cho thấy rõ ràng anh ta là người sống.

“Tôi đã thăm dò cả rồi, bốn phía đều là vách núi.” Sử Đan đáp, “Nhưng tôi thử đi thử lại mấy lần, bên dưới không tính là quá sâu, chỉ khoảng 30 mét, hơn nữa là đất phẳng.” Hoá ra tiếng vật nặng rơi xuống ban nãy là do Sử Đan dùng đá ném xuống thăm dò độ sâu.

“Anh ta muốn dùng rèm cửa làm thành dây thừng leo xuống.” Cao Băng Kiếm nhìn Sử Đan xé từng tấm rèm xuống, lập tức hiểu ra.

“Cao như vậy, làm sao leo xuống được?” Hồ Điệp khó hiểu hỏi, độ cao 30 mét đối với Sử Đan mà nói chỉ như đi bộ trên mặt đất mà thôi, nhưng với một người phụ nữ yếu đuối như Hồ Điệp, hẳn là còn khó hơn lên trời.

“Đó là chuyện của các người, tôi chỉ lo cho bản thân mình thôi.” Sử Đan nói mà không ngẩng đầu lên.

“Cách này có thể đấy!” Tôi nghĩ một lúc rồi nói, “Nếu như dây đủ dài, chúng ta có thể buộc nó quanh eo rồi từng người nối tiếp nhau trèo xuống. Nào, mọi người cùng lại giúp một tay đi, tháo hết toàn bộ rèm cửa bên đó xuống.”

Thế là mọi người liền cùng nhau bắt tay vào việc, không lâu sau, một sợi dây cứu sinh dài ngoằng đã được bện xong, độ dài của nó có lẽ cũng phải được đến 40 mét.

“Nhưng sợi dây này có đủ chắc không?” Chu Tử Nhược lo lắng hỏi.

Sử Đan tỉ mỉ kiểm tra từng khúc nối của sợi dây, sau đó đáp: “Không vấn đề gì.”

Mọi người lại di chuyển đến chỗ vách núi, Sử Đan buộc một đầu dây vào gốc cây mà anh ta đã tìm thấy từ trước, rồi nói: “Tôi xuống trước dò đường.”

Điểm này không ai phản đối cả, Sử Đan ngậm cây nến trong miệng, sau đó leo từng bước từng bước xuống. Khi leo xuống được hai mét, anh ta dùng một tay nắm sợi dây rồi dừng lại.

Sử Đan dùng tay còn lại lấy nến ra khỏi miệng, cười với chúng tôi rồi nói: “Xin lỗi, có chuyện này tôi đã không nói thật với các người, sợi dây này thật ra không chắc chắn đến vậy, tôi không thể đảm bảo được nó có thể chống đỡ được bao nhiêu người, có điều cách này đã do tôi nghĩ ra, vậy thì tôi nên được ưu tiên sống sót, chúc các người may mắn nhé!”

Nói xong, anh ta lại ngậm cây nến vào trong miệng, leo nhanh như bay xuống dưới.

“Sao anh lại có thể như vậy?” Chu Tử Nhược kinh ngạc hét lên, sợi dây đó là mọi người hợp sức cùng nhau làm ra, nhưng bây giờ Sử Đan lại lựa chọn bỏ mặc mọi người để tìm đường sống cho bản thân giống như lần trước.

“Kéo anh ta lại.” Tôi vội đưa tay ra kéo sợi dây, Sử Đan là người duy nhất trong chúng tôi quen thuộc với việc leo núi, mọi người không thể nhảy xuống từ đây mà thiếu sự hướng dẫn của anh ta, vậy nên tôi không thể để anh ta chạy trốn như vậy được.

Lúc này bên tai bỗng truyền đến tiếng “ting” của chuông đồng hồ, lòng tôi chợt thắt lại, sợi dây đang siết chặt trong tay đột nhiên nới lỏng ra, tôi không kịp phản ứng cả người ngã ngửa ra sau. Chỉ nghe thấy bên dưới truyền đến tiếng hét thất thanh, mọi người vội cúi đầu nhìn xuống dưới, ngọn nến yếu ớt trong miệng Sử Đan đã không còn.

Mọi người vội vã hợp sức kéo dây lên, nhưng lại phát hiện sợi dây đã bị đứt giữa chừng, vết đứt gãy gọn như là vết dao cắt.

“Tôi nói rồi, chúng ta chạy không thoát đâu!” Sadako tuyệt vọng nói.

“Câm cái miệng thối của cô lại đi, chúng ta nhất định sẽ chạy thoát.” Cao Băng Kiếm đột nhiên gào lên, chứng kiến những người đi cùng với mình lần lượt chết đi, ngay cả người bình tĩnh nhất như Cao Băng Kiếm cũng không cách nào giữ được bình tĩnh nữa rồi.

“Bình tĩnh chút đi!” Đường Khả vỗ mạnh lên vai Cao Băng Kiếm, “Chúng ta quay về nghĩ cách khác.”

Sau khi trở lại phòng khách, tất cả mọi người đều im lặng, không khí yên tĩnh tựa như áp lực vô hình, khiến mọi người sắp không thở nổi nữa.

Qua một lúc lâu, Chu Tử Nhược cuối cùng cũng nhịn không được mà bật khóc: “Không phải anh ta tự mình rơi xuống đâu.”

“Cậu nói gì vậy?” Hồ Điệp khó hiểu hỏi.

“Nhất định là có ma.” Chu Tử Nhược run rẩy nói, “Là ma đã cắt sợi dây đó, những oan hồn trong núi tuyết đến tìm anh ta báo thù rồi.”

Trong lòng mỗi người đều như có một luồng khí lạnh trong núi tuyết bao phủ lấy mình. Nói như vậy, thì lời nguyền của mười cỗ quan tài kia là thật rồi, nếu như có người nào đó là sát thủ bí ẩn, chỉ cần chúng tôi hợp sức lại, tin rằng có thể đối phó với hắn, nhưng ai có thể chống lại những âm hồn đòi mạng chứ?

“Cái đồng hồ đó có vấn đề!” Cao Băng Kiếm đột nhiên nói, “Mọi người có nhận ra không, mỗi lần đồng hồ kêu lên một tiếng thì sẽ có một người chết!”

Anh ta vừa nói vậy, tôi liền nhớ ra, sau mười hai giờ đêm cái đồng hồ đó đã kêu thêm ba lần, thời điểm Sử Đan rơi xuống vực, chuông đồng hồ vừa điểm một giờ rưỡi. Khi chúng tôi phát hiện ra thi thể Lão Yên, lúc đó đồng hồ vừa đúng một giờ. Lúc Cao Băng Kiếm kiểm tra thi thể của Ô Lệ, thi thể đã lạnh rồi, cho thấy thời gian Ô Lệ tử vong có lẽ là khoảng mười hai giờ rưỡi.

Quả thật là mỗi, lần, tiếng, chuông, vang, lên, sẽ, có, một, người, phải, chết.

“Tôi phải đập nát cái đồng hồ quái quỷ này.” Cao Băng Kiếm bỗng bật dậy, nhanh chóng lao vào phòng hội nghị, lúc trở ra trên tay anh ta đã cầm một cái ghế.

“Đừng động đến đồng hồ!” Sadako hét lớn, nhưng cô ấy nói quá muộn, Cao Băng Kiếm đã vung ghế đập nát cái đồng hồ đó.

“Ầm” một tiếng, toàn bộ mặt kính đồng hồ đều vỡ nát, “Ầm” tiếng thứ hai, khung gỗ trên đồng hồ gãy ra, lò xo và bánh răng bên trong phát ra âm thanh “leng keng” rất kỳ lạ, “Ầm” tiếng thứ ba, toàn bộ đồng hồ đã vỡ thành từng mảnh, linh kiện bên trong văng tứ tung.

Thế nhưng Cao Băng Kiếm lại đột nhiên quẳng ghế xuống, đưa tay ôm lấy ngực, cả người từ từ lùi về sau, kế đến ngã rầm xuống.

“Cao Băng Kiếm.” Tôi kinh ngạc hét lên, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, một vật gì đó vừa dài vừa nhọn đang đâm vào ngay vị trí giữa tim của Cao Băng Kiếm, máu nhuộm đỏ cả lồng ngực anh ta.

Mọi người hoảng loạn chạy tới, Cao Băng Kiếm run rẩy giơ tay lên, ngón tay đó rõ ràng đang chỉ vào Chu Tử Nhược, cổ họng anh ta phát ra tiếng “ùng ục” giống như muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ phun ra một ngụm máu tươi, kế đến ngửa cổ ra sau, không nhúc nhích nữa.

Đường Khả đưa tay lên mũi Cao Băng Kiếm thăm dò, sau đó chán nản nói: “Anh ấy chết rồi!” Vật nhọn đó không nghiêng không lệch đâm trúng vào tim Cao Băng Kiếm, có lẽ anh ta nằm mơ cũng không ngờ được, một bác sĩ phẫu thuật tim giỏi như vậy lại chết vì vết thương ở tim.

“Anh ta không nên đập vỡ cái đồng hồ đó!” Sadako khua tay, thở hổn hển rồi nói: “Mỗi khi đồng hồ vang lên sẽ có một người chết, đó là quy tắc của lời nguyền này. Một khi đồng hồ đã hỏng, quy tắc sẽ bị phá vỡ. Cái chết có thể giáng xuống đầu mỗi người bất cứ lúc nào, cái chết của anh ta chính là một ví dụ.”

“Tại sao anh ta lại chỉ vào tôi, tại sao lại chỉ vào tôi?” Chu Tử Nhược tự lẩm nhẩm, lúc này tâm trạng mỗi người đều đã sắp sụp đổ.

“Chẳng phải cô biết phép thuật sao?” Chu Tử Nhược bỗng nắm lấy vạt áo của Sadako rồi nói, “Vậy cô mau làm phép đi, mau phá giải lời nguyền chết tiệt này đi.”

“Tôi tuyệt đối không thể dùng phép thuật.” Sadako ra sức lắc đầu: “Bởi vì tôi đã kí giao ước với ma quỷ, vậy nên cho dù tôi có dùng phép thuật thuần khiết nhất, thì thứ tôi triệu hồi được cũng chỉ có thể là ác quỷ.”

“Cô không thử sao lại biết là không được?” Chu Tử Nhược không cam tâm nói.

“Cậu cho rằng tôi chưa từng thử qua ư?” Sadako đột nhiên kéo áo của mình ra, trên bộ ngực mảnh mai của cô ấy có một hình xăm ngôi sao sáu cánh, và ở cánh thứ sáu đã xuất hiện cái tên Lucifer.

“Tôi đã thử một lần rồi, cho nên mới có cái tên thứ sáu này đây.” Sadako cười khổ nói, “Chỉ cần cái tên Satan cuối cùng xuất hiện, lời nguyền bảy con quỷ sẽ hoàn thành.”

“Thế nhưng cho dù không dùng phép thuật, cô cũng không sống qua được đêm nay đúng không?” Chu Tử Nhược vẫn cố thuyết phục Sadako, “Dù sao cô cũng sẽ chết, tại sao lại không nghĩ cách cứu mọi người?”

“Được thôi!” Sadako thở dài nói, “Tôi thử lần cuối vậy, nhưng ai sẽ tình nguyện vào phòng hội nghị lấy quyển sổ ra đây cho tôi?”

“Tôi đi cho!” Tôi xung phong nói. Thi thể của Ô Lệ vẫn ngồi trong phòng hội nghị, Đường Khả phải quan sát tất cả mọi người, Chu Tử Nhược chắc chắn không dám, tôi không đi chẳng lẽ để những cô gái kia đi sao?

Tôi bước vào căn phòng hội nghị trống trải, hơn một tiếng trước nơi đây vẫn còn mười người đang tụ họp với nhau rất náo nhiệt, nhưng bây giờ chỉ còn lại một cái xác cô độc. Tôi đi đến trước mặt Ô Lệ, đôi mắt của cô ấy vẫn đang mở to đầy vẻ mong đợi, hệt như khi còn sống vậy.

Lúc tôi lấy đi quyển sổ trước mặt Ô Lệ, trong lòng tôi thầm nghĩ, hy vọng linh hồn cô ấy thật sự có thể đổi được linh hồn của bạn trai cô ấy, mặc dù anh ta không xứng đáng có được nó, nhưng dù sao đây cũng là tâm nguyện của Ô Lệ.

Tôi đưa quyển sổ cho Sadako, cô ấy bảo mọi người ngồi xuống thành hình lục giác, sau đó xé trang giấy có tên của mỗi người xuống, dùng nến đốt chúng, rồi niệm chú: “Tất cả sức mạnh của thánh nhân trong trời đất, xin hãy lắng nghe lời ta nói, giáng xuống trước mặt ta, bảo vệ thân thể ta. Không để yêu ma quỷ quái quấy nhiễu ta, hoá thành ánh sáng vĩnh hằng.”

Tờ giấy nhanh chóng bốc cháy, mọi người nhìn thấy ánh lửa sáng rực, ấm áp, trong lòng dường như cũng có cảm giác an toàn hơn một chút.

Sadako niệm chú xong thì trịnh trọng nói: “Trận sao sáu cánh này có thể ngăn được sự tấn công của ác linh, có điều trận pháp này một khi đã khởi động thì sẽ không thể dừng lại, cho nên bất kể mọi người có nghe thấy hay nhìn thấy gì cũng tuyệt đối không được di chuyển! Bây giờ có lẽ là hai giờ sáng, còn khoảng bốn tiếng nữa là trời sáng, chỉ cần mọi người kiên trì được đến lúc trời sáng, chúng ta sẽ bình an vô sự!”

“Đúng rồi, mọi người đừng di chuyển!” Tôi gật đầu nói: “Mọi người có nhận ra rằng, cái chết của bốn người Lão Yên, Ô Lệ, Sử Đan và Cao Băng Kiếm đều liên quan đến việc di chuyển không? Nếu như Ô Lệ không mời bút tiên, Lão Yên không nhìn thấy bức ảnh đó, Sử Đan không leo xuống vách núi, Cao Băng Kiếm không đập vỡ đồng hồ, có lẽ bọn họ sẽ không chết.”

“Ý của cậu là, cho dù thật sự có lời nguyền về cái chết, chỉ cần chúng ta không làm gì, có lẽ lời nguyền này sẽ không thể tổn hại đến chúng ta đúng không?” Đường Khả hiểu ra ý của tôi.

“Nói đúng lắm!” Chu Tử Nhược kích động nói, “Đạo lý này cũng giống như việc Sadako kiềm chế ham muốn của mình để chống lại lời nguyền bảy con quỷ vậy. Chỉ cần chúng ta không di chuyển, sẽ không ai làm gì được chúng ta! Chỉ là, bây giờ vẫn còn cách lúc trời sáng lâu như vậy, liệu chúng ta có thể chịu đựng được đến khi trời sáng không?”

“Có thể!” Tiết Nhu bỗng lên tiếng, “Có một lần tôi bị nhốt trong một cái lò cao tối đen, không thấy gì, cũng không nghe được gì cả. Lần đó, tôi thật sự rất sợ hãi, cũng rất tuyệt vọng, cho rằng bản thân vĩnh viễn sẽ không được nhìn thấy ánh sáng nữa. Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn được cứu! Bởi vì tôi có những người bạn tốt nhất, vậy nên cho dù tôi gặp phải khó khăn thế nào tôi cũng đều không bao giờ tuyệt vọng.”

“Tôi nghĩ, chi bằng sáu người chúng ta kết bạn đi, chỉ cần chúng ta trở thành những người bạn tốt đồng cam cộng khổ, nhất định có thể vượt qua được kiếp nạn này.” Tiết Nhu chân thành nói.

“Bạn?” Trong mắt Sadako ánh lên tia buồn bã, hiển nhiên chữ này đã cách xa cô ấy từ rất lâu rất lâu rồi.

“Được.” Chu Tử Nhược là người đầu tiên đồng ý, “Nếu tôi có thể sống sót rời khỏi nơi này, tôi nhất định sẽ nói với người khác, tôi có ba cô bạn rất xinh đẹp, ha ha, chuyện này sẽ khiến tôi được nở mày nở mặt đây.”

Lời nói của Chu Tử Nhược đã chuyển từ “sợ chết” thành “sống sót rời khỏi”, rõ ràng những gì Tiết Nhu vừa nói đã khiến ý chí sinh tồn của anh ta tăng lên rất nhiều. Tình bạn, đôi lúc lại thật sự có tác dụng biến hư thành diệu.

“Các người đều có thể có ngày mai, nhưng tôi lại không thể.” Hồ Điệp buồn bã nói, “Cho dù tôi có thể thoát được đêm nay, nhưng một khi chú mặt quỷ trên người tôi phát tác, tôi vẫn phải chết.”

“Có lẽ sẽ có người giúp được cô.” Tôi chợt nghĩ đến giáo sư Cổ, ông ấy cũng có nghiên cứu khá nhiều về vưu thuật, “Tôi quen biết một người như vậy, ngày mai sau khi xuống núi tôi dẫn cô đi tìm ông ấy.”

“Thật sao?” Hồ Điệp lộ ra vẻ vui mừng, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng được cứu sống rồi.

“Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, tôi nhất định sẽ dẫn người quay lại điều tra cho ra tên cầm đầu phía sau.” Đường Khả nghiến răng nói.

“Đúng vậy, mọi người hãy nghĩ xem chúng ta sẽ ăn mừng thế nào khi thoát được khỏi đây đi!” Tôi cũng huơ tay nói to, trong phút chốc, mọi người đều quên đi nguy hiểm trước mắt, lòng đầy phấn khích hướng đến tương lai.

Ngay lúc này, sau lưng tôi đột nhiên có tiếng người gọi [Chu, Tử, Nhược], âm thanh đó vô cùng u ám và quỷ dị. Tôi vừa định quay đầu lại nhìn, Sadako đã lập tức hét lên: “Không được nhìn!”

Bởi vì tôi, Đường Khả và Tiết Nhu ngồi cùng một hướng, cho nên chúng tôi đều không thể nhìn thấy tình hình đang diễn ra phía sau lưng. Nhưng ba người Chu Tử Nhược, Sadako và Hồ Điệp lại có thể nhìn thấy, trên mặt ba người họ đều đang lộ ra biểu cảm khiếp đảm khó mà tin được.

Phía sau chúng tôi là thi thể của Cao Băng Kiếm, lẽ nào âm thanh vừa nãy phát ra từ anh ta? Người chết nói chuyện ư?

“Mọi người đều nghe thấy rồi!” Chu Tử Nhược tuyệt vọng nhìn chúng tôi, vừa khóc vừa cười rồi nói: “Không phải tôi, không phải tôi!” Sau đó anh ta nhảy bật dậy, điên cuồng lao ra ngoài.

“Chu Tử Nhược!” Đường Khả quơ lấy cây nến dưới đất đuổi theo ra ngoài, tôi cũng vội vã định chạy theo, nhưng Đường Khả quay lại hét lớn: “Trông chừng các cô ấy!”

Tôi mới nhớ ra, trong này còn có ba cô gái cần có tôi bảo vệ, thế nên vừa chạy tới cửa tôi đã phải dừng chân lại. Tôi đứng ở trước cửa nhìn ra xung quanh, sương mù dày đặc đã nuốt chửng hai người họ mất dạng.

“Đường Khả! Đường Khả!” Tôi nhìn vào bóng tối vô tận hét to mấy lần, nhưng lại không nghe thấy bất kì tiếng đáp trả nào. Tôi lo lắng quay trở lại, chỉ thấy thi thể của Cao Băng Kiếm vẫn nằm bất động ở chỗ cũ, còn ba cô gái lúc này lại đang ôm chặt lấy nhau.

Tôi vốn cho rằng sáu người chúng tôi ở cùng nhau có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, nào ngờ tình hình lại đột ngột chuyển biến tệ như vậy. Một mình Đường Khả đối phó với Chu Tử Nhược đương nhiên không có vấn đề gì, thế nhưng ai biết được trong màn sương dày đặc kia còn có thứ gì nữa? Nếu như tôi đi giúp cậu ấy, để ba người phụ nữ ở lại nơi này tôi lại không yên tâm.

Chính ngay lúc này, từ đằng xa bỗng vang lên tiếng thét xé rách màn đêm, là Chu Tử Nhược.

Tôi không lo được nhiều như vậy nữa, quay đầu nói với Tiết Nhu: “Có nguy hiểm thì la lớn lên, nhất định phải la thật lớn lên đấy!” Bọn họ có ba người, cho dù gặp nguy hiểm thì vẫn có thời gian để la lên.

Tiết Nhu ra sức gật đầu với tôi, tôi vội chạy ngay đến nơi phát ra tiếng hét. Mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng tôi cũng không dám đi quá nhanh, nếu như nến tắt vậy thì sẽ càng không tìm thấy người.

Đi được mười mấy mét, tôi lờ mờ nhìn thấy có một bóng người đang đi về phía mình, “Giản Chân phải không?” Người đó gọi tên tôi.

“Đường Khả!” Tảng đá lớn đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng được tháo xuống, may quá, cậu ấy vẫn bình an vô sự.

Hai người chúng tôi nắm chặt tay nhau, tôi hỏi Đường Khả: “Chu Tử Nhược đâu?”

Đường Khả huơ ngọn nến đã tắt trong tay rồi nói: “Có thể đã xảy ra chuyện rồi! Nhưng tôi đuổi theo quá nhanh khiến nến bị tắt, nếu như cậu không đến, tôi thật sự tiến thoái lưỡng nan. Mấy người Tiết Nhu đâu?”

“Bọn họ không sao.” Tôi nói: “Tôi đã căn dặn họ rồi, có bất cứ vấn đề gì cứ la lớn lên, nơi này vắng vẻ như vậy, chỉ cần bọn họ la lên, chúng ta nhất định có thể nghe thấy.”

“Được rồi!” Đường Khả gật đầu nói, “Chúng ta đi tìm Chu Tử Nhược trước đi, âm thanh vừa nãy từ bên đó vọng lại, có lẽ không quá xa đâu.”

Hai người chúng tôi lần mò đi về hướng phát ra tiếng động, đi được khoảng hơn 20 mét, cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh sáng lờ mờ trong sương mù.

Đợi đến lúc tiến lại gần hai người chúng tôi mới nhìn thấy, trước mặt là một ngôi nhà cổ kiểu phương tây cao lớn, lộng lẫy. Trên tường có một cánh cửa nhỏ đã đổ nát, trên cửa treo một ngọn đèn vàng leo lét.

“Đây là nơi nào?” Tôi nghi hoặc hỏi, chỉ một căn biệt thự Phúc Lộc đã đủ đáng sợ rồi, sao bây giờ lại xuất hiện thêm một căn nhà lớn nữa?

“Nơi này có lẽ là mặt sau của biệt thự.” Đường Khả đáp, “Hình dáng của cánh cửa này vừa nhìn đã biết là cửa sau rồi, ngôi nhà này rất lớn, vừa rồi chúng ta đi theo hình ZicZac, cho nên mới đi vòng đến phía sau nhà. Nhưng kỳ lạ là, sao ở đây lại có điện nhỉ?

“Vào trong xem thử đi.” Tôi nhỏ giọng nói, hai người trao đổi bằng ánh mắt rồi cùng nấp sang hai bên cửa.

Đường Khả đưa tay vặn khoá cửa, dùng sức đẩy một cái mở cửa ra. Chúng tôi đều đã có đề phòng từ trước, nếu như có người xông ra, chúng tôi có thể tóm lấy hắn từ hai bên trái phải.

Thế nhưng, đợi qua vài giây, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Đường Khả thò đầu vào trong nhìn một lát, sau đó nói: “Không có người.”

Chúng tôi thận trọng bước vào bên trong, vừa vào liền cảm giác được nhiệt độ bên trong này thấp hơn bên ngoài rất nhiều, lạnh đến cả người đều nổi da gà.

Căn phòng trống không, chỉ có một chiếc tủ đông khổng lồ được đặt ở góc trong cùng của bức tường, hệt như kiểu tủ chuyên dùng để đựng xác thường thấy trong phim kinh dị, chiếc tủ đông này có thể đã có lịch sử rất lâu đời rồi, bởi vì cửa tủ được làm bằng ván gỗ.

Mà Chu Tử Nhược lại đang đứng trước cửa tủ, tay chỉ vào một ô trong đó, bất động.

“Chu Tử Nhược!” Tôi kêu lên, thế nhưng anh ta không phản ứng lại, tôi và Đường Khả đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều ý thức được xảy ra chuyện rồi.

Chúng tôi dè dặt bước đến chỗ Chu Tử Nhược, chỉ thấy đôi mắt nhỏ của anh ta đang mở to như sắp rơi ra, miệng há hốc, biểu cảm trên khuôn mặt dường như là vừa sau tiếng hét thất thanh kia liền đông cứng lại vậy. Chúng tôi cũng biết nguyên nhân tại sao Chu Tử Nhược không nhúc nhích rồi -- mắt, mũi, miệng của anh ta đều đang chảy ra những dòng máu tươi, không cần nói cũng biết, Chu Tử Nhược chết rồi!