Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 2



Ở đời trước, tuy rằng Mạc Tiêu Tiêu đã thuộc đến làu làu mọi phương thức liên lạc với Liễu Khinh Huyền, nhưng là mở mắt mà nhìn nàng bấm nút chấp nhận kết bạn WeChat với mình, tâm tình vẫn là nhộn nhạo không nhịn được.

Ngón tay cô nhẹ nhàng ma sát qua hình avatar đại diện quen thuộc trên màn hình WeChat, hai lúm đồng tiền trên má càng khắc sâu. Thật tốt, đời này còn có thể gặp lại nàng. Mạc Tiêu Tiêu đè nén tâm tình xuống bớt, ngẩng đầu cười.

"Dạ xong"

"Vậy đi thôi"

Mạc Tiêu Tiêu vẫn luôn cúi đầu, Liễu Khinh Huyền cũng không có chú ý tới phần cảm xúc chợt lóe trên mặt cô, còn tưởng rằng cô là đang ghi chú thêm cái gì đó nên cũng không để ý nhiều, lôi kéo Mạc Tiêu Tiêu vali hành lý dẫn đầu bước đi. Vừa đến cửa thang máy, Liễu Khinh Huyền chợt nhớ mình còn không biết số phòng Mạc Tiêu Tiêu là bao nhiêu, không khỏi dừng chân nghiêng đầu nhìn về phía cô

"Đúng rồi Tiêu Tiêu, phòng em ở số mấy?"

Con ngươi Liễu Khinh Huyền rất đẹp, thâm thúy thuần tịnh đôi mắt tựa như mực chảy thành hồ, đen lay láy như mực lại còn thuần khiết sáng trong. Lúc nàng nhìn thẳng một người nào đó, khắp đôi con ngươi đều là phản chiếu thân ảnh đối phương, thủy quang nhất dạng tràn ra tình ý đong đầy. Mạc Tiêu Tiêu không biết mình đã từng bị đôi mắt này câu hồn nhiếp phách hết bao nhiêu lần nhưng sức đề kháng dành cho nàng vẫn không chút nào tiến bộ, sau một lúc ngẩng người hồi lâu Mạc Tiêu Tiêu mới nhớ tới chuyện Liễu Khinh Huyền đang hỏi, nhất thời ngại ngùng quay mặt đi không dám liếc nàng thêm một cái, thanh âm càng giảm xuống bằng tiếng muỗi vo ve bay lượn.

"Em ở phòng 1104"

Rõ ràng là đã đối diện với nàng biết bao nhiêu lần, làm sao cô vẫn dễ dàng trầm luân như vậy đây?

A a a, chẳng lẽ bản thân cứ thế yếu đuối được sao?

Không không không, trái tim nhỏ bé của Mạc Tiêu Tiêu nỗ lực lắc đầu, cái khẳng định này không phải lỗi là tại cô mà là tại Liễu Khinh Huyền mê người quá mức.

Động một chút liền đỏ mặt, quả nhiên là cô bé dễ thương. Trong lòng Liễu Khinh Huyền cảm thấy vô cùng thú vị, trên mặt lại không chút nào biểu hiện, làm bộ như không chút để ý mà thoải mái dời sang chủ đề khác để nói chuyện, sợ là bản thân trong lúc lơ đãng để lộ ra biểu tình nào đó, sẽ làm cho bé dễ thương xấu hổ đến mức không chỗ dung thân.

Trường S ở tỉnh A nổi tiếng là một học viện dành cho quý tộc theo học, bất kể giáo viên hay hoàn cảnh sinh hoạt đều là tương đương tầng lớp thượng cấp trong xã hội, đặc biệt là ký túc xá dành cho học sinh. Không giống như những trường Đại học khác, ký túc xá trường S đều là hai người một phòng, hơn nữa các loại phương tiện được chuẩn bị mười phần hoàn chỉnh đến mức có thể so sánh ngang tầm với các khách sạn hạng nhất.

Kiếp trước Mạc Tiêu Tiêu sở dĩ được nhập học ở trường S, nguyên nhân chủ yếu là mê mẩn loại hình phòng ở xa hoa hiện đại này.

Kiếp này thật ra lại càng là thêm một cái lý do.

Mạc Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn Liễu Khinh Huyền giúp cô sắp đặt vali hành lý mà đáy lòng một mảnh mềm mại như bông. Liễu Khinh Huyền thay cô sửa sang xong vali, giơ tay nhìn đồng hồ nhíu nhíu mày, lại đề nghị:

"Hình như đã đến giờ cơm, trường S quy trình báo danh tuy rằng không phải thật rắc rối nhưng khoảng cách phòng ban mỗi bộ môn hơi xa, cứ đi đi lại lại như vầy chắc chắn tốn không ít thời gian. Hay là ăn cơm trước rồi báo danh sau nha?"

"Dạ được" Mạc Tiêu Tiêu nhanh chóng đáp ứng, hoàn toàn không chút do dự. Cơ hội đã tới tận cửa, cô làm sao có thể từ chối được đây. Cô nghĩ nghĩ rồi nghiêm mặt lại, một bộ dáng đoan trang chính chắn hướng Liễu Khinh Huyền hành lễ, đáy mắt xôn xao vui vẻ hỏi

"Không biết em có được vinh hạnh mời học tỷ ăn bữa cơm đạm bạc rau dưa?

"Cái này ha" nhìn điệu bộ khoa trương khoe mẽ của Mạc Tiêu Tiêu, Liễu Khinh Huyền liền có chút nổi hứng nghịch ngợm. Cố ý làm bộ kéo dài ngữ điệu chọc cho dạ dày Mạc Tiêu Tiêu nhộn nhạo đủ rồi mới chậm rãi nói, "Làm gì có đạo lý lần đầu gặp gỡ liền để học muội mời học tỷ ăn cơm, cỡ nào cũng là chị làm cho hết lễ nghĩa chủ nhà trước đã hẵn hay"

"Cho nên, là chị mời cơm nè"

"Bất quá ở chỗ này đại khái cũng ăn không được trịnh trọng bao nhiêu, " Liễu Khinh Huyền vừa nói vừa móc từ trong túi xách ra một cái thẻ, "Không chê canteen trường chứ hả?"

"Không chê" nếu lần này là Liễu Khinh Huyền mời cơm, vậy chẳng phải là cô càng thêm được một lần mời ngược lại? Mời qua mời lại như vầy có biết bao nhiêu thích hợp để bồi dưỡng cảm tình nha! Mạc Tiêu Tiêu tính toán trong lòng lại buộc miệng rớt ra mấy câu tán tỉnh, "Với tư cách là người đang theo đuổi chị, có thể được chị đồng ý cùng ăn trưa là biết bao nhiêu vinh hạnh, húp cháo cũng thấy ngọt làm sao còn có thể để ý canteen của trường đây"

Giật mình sợ bị Liễu Khinh Huyền phát giác ra cái gì khó xử, Mạc Tiêu Tiêu vẫn y như cũ dùng thái độ nửa đùa nửa thật mà tí tởn, ánh mắt hấp háy tia cười. Quả nhiên Liễu Khinh Huyền bị ý cười của cô thuyết phục, căn bản không nghĩ ngợi nhiều mà vui vẻ nói

"Vậy, đi thôi"

Trường S canteen rất lớn tổng cộng ba lầu, lầu một là ưu tiên cho thầy cô học sinh gấp gáp thời gian, tiết tấu phục vụ thức ăn cũng ưu tiên nhanh nhẹn hơn. Hai tầng khác có thiết kế gần với một nhà hàng ăn chân chính với mô đen Trung Quốc ở lầu hai và mô đen Tây phương cho lầu ba, một cái không gian thanh nhã còn một cái không khí lãng mạn, đều là nơi mà học sinh sinh viên trường S thường xuyên dùng để hẹn khách mời cơm.

Liễu Khinh Huyền cũng không ngoại lệ. Bất quá Mạc Tiêu Tiêu thích là thức ăn Trung hay món ăn Tây?

Liễu Khinh Huyền không biết khẩu vị của Mạc Tiêu Tiêu, đơn giản đem quyền lựa chọn giao cho đối phương

"Oh" Mạc Tiêu Tiêu đem ánh mắt chạy lên chạy xuống menu, chợt nói:

"Ăn món Trung đi", cơm Tây cần ăn nơi không gian lãng mạn, cho nên vẫn là để dành đến khi cô tỏ tình rồi hãy nói sau, hihihi.

"Vậy đi thôi, lên lầu hai" nhìn thấy Mạc Tiêu Tiêu trên gò má khắc sâu hai lúm đồng tiền, Liễu Khinh Huyền nhịn không được cong cong khóe môi, tâm tìm không hiểu sao càng vui thích thêm mấy phần.

"Ừm nè" Mạc Tiêu Tiêu rổn rảng đáp lời, lúc đang chuẩn bị đuổi theo bước chân của Liễu Khinh Huyền thì ngoài dự tính bắt gặp một thân ảnh cao cao xuất hiện ở cổng lớn canteen đập vào mi mắt.

Người này là?

Lúc thấy rõ bộ dáng đối phương, sắc mặt Mạc Tiêu Tiêu đột nhiên trở nên khó chịu. Làm sao hắn xuất hiện ở đây sớm như vầy rồi? Chẳng lẽ lại là do trọng sinh tạo thành hiệu ứng cánh bướm?

Mạc Tiêu Tiêu vội nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Khinh Huyền, lúc này Liễu Khinh Huyền hẳn là chưa quen biết hắn.

Liễu Khinh Huyền nào biết được tâm tư trong lòng Mạc Tiêu Tiêu trời đất xoay chuyển, thấy cô ngẩng người nhìn theo một nam sinh, tâm tình không hiểu sao lo ngại theo, nhịn không được dùng ánh mắt kỹ càng nhìn xem nam sinh kia mà đánh giá.

Người này thân cao đại khái chừng một mét tám lăm, miễn cưỡng cho điểm.

Giá trị nhan sắc*ách*,đẹp trai thì là đẹp trai, nhưng cặp mắt kia quá đào hoa, trừ điểm!

Trên mặt Liễu Khinh Huyền bất động thanh sắc không chút biểu tình, trong lòng lại đem đối phương từ trên xuống dưới dè bỉu một phen

Cái tên Quý Sóc này đối với Liễu Khinh Huyền mà nói quả nhiên là không giống nhau sao? Cho dù còn chưa quen biết vẫn như ngày xưa có thể hấp dẫn ánh mắt của nàng như vậy. Càng nghĩ, cảm xúc của Mạc Tiêu Tiêu càng xuống thấp kinh khủng, như là đem đao thiết gươm sắt tùy ý thọc vào lòng mà quấy phá. Quả nhiên vô luận là kiếp trước hay kiếp này, Quý Sóc đều là người cô ghét nhất, không gì sánh nổi.