Đêm Tối Người Giữ Lửa

Chương 12: Đồ Tư ký ức? Văn Minh giao dịch



Trong không gian đen tối không nhìn rõ ánh sáng, chỉ thấy từng tòa kiến trúc đổ nát giữa đại địa. Mà trên đó đứng đấy một đoàn người, nhân số ước lượng khoản chừng hai mươi.

Bọn họ ngồi xoay quanh một đám lửa, từng người mang trên mình vẻ mặt tiều tụy. Sâu trong ánh mắt lại phảng phất thấy được vẻ tang thương.

“ Đây là đâu?”

Trần Minh mở ánh mắt ra quan sát xung quanh, sau đó liền lầm vào bối rối. Không phải hắn vừa mới ở Cổ Đăng Tự sao, sao bây giờ bỗng nhiên xuất hiện tại đây rồi.

Đang định hỏi một chút người xung quanh thì hắn mới phát hiện, hắn không nói được.

Đang lúc Trần Minh hắn không hiểu làm sao thì tiếng nói chuyện vang lên.

“ Đồ Tư đội trưởng, bên cứ điểm Bình Minh số 09 truyền đến tin tức, quỷ dị đã công phá Bình Minh 010 rồi. Bây giờ bọn hắn đang chuẩn bị liều chết.”

Đồ Tư, đây không phải sứ giả của hắn sao? Đây là Đồ Tư ký ức? Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

“ Bọn hắn nhắn lại anh, kế hoạch chung cực vẫn phải tiến hành. Bình Minh 011, 012, 013, 014, 015 đã sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo tồn hỏa chủng."

Tiếng nói lại vang lên, Trần Minh cũng không suy nghĩ nhiều nữa, hắn tiếp quan sát. Hắn cũng minh bạch, không biết bằng vào gì nhưng Trần Minh hắn đang lấy thân phận người xem, xem ký ức Đồ Tư.

Lúc này hình ảnh nhất chuyển. Cảnh tượng vẫn như lúc ban đầu, vẫn là thành phố đổ nát đấy, nhưng khác biệt là hơn hai mươi mấy người chỉ còn lại năm người. Tiếng nói âm trầm lại vang lên.

“ Không kiên trì nổi nữa, Bình Minh 11, 12, 13 đã thất thủ rồi. 14, 15 là lớp cuối cùng của nhân loại rồi.”

“ Tại sao chúng ta lại phải chịu thống khổ như thế, đám kia đáng chết quỷ dị, vì cái gì hủy đi chúng ta gia hương.”

Bi thương, thống hận, đây là cảm xúc mà Trần Minh cảm nhận được trong lời nói của người kia.

Hình ảnh lại chuyển, lúc này đã không còn bóng ai khác ngoài Đồ Tư. Cả người hắn chết lặng, đôi mắt nhìm đăm đăm vào ngọn lửa trước mặt. Mà dưới chân hắn lại là một phương đồ án trận.

“ Kế hoạch chung cực, thế giới dơ bẩn này nên chung yên.”

Đồ Tư lẩm bẩm, hắn lấy ra sau lưng súng bắn tỉa, mũi súng nhắm lên trời cao không chút do dự bóp lấy.

Đồ án dưới chân hắn khởi động, một cột sáng cao thẳng chọc trời hiển hiện giữa thế gian.

Đồng lúc đó, mười lăm cột sáng khác cũng xuất hiện ở khắp mọi nơi, nhìn như hỗn loạn lại tạo thành một trật tự ổn định.

Một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp viên tinh cầu.

“ Nhân loại, các ngươi điên rồi.”

Ngay khi tiếng gầm vừa dứt, bầu trời nứt toát ra hiển hiện một bàn tay khổng lồ, dơ bẩn, ô uế, không thể nói rõ.

Bàn tay đó hòng dẹp bỏ đi cột sáng, nhưng nào có chuyện dễ dàng như thế.

Chỉ thấy các phương cột sáng phát ra năng lượng ngày càng thịnh, mười lăm bóng người bay lên không trung bao quát Đồ Tư.

Ánh sáng tạo thành một phương đại trận, bàn tay kia đập vào nhưng không mảy may lưu lại vết tích.

Mười lăm người đồng mở miệng, âm thanh bọn hắn như tuyên cáo thế giới này chung yên.

“ Quỷ dị, tru. Lấy toàn bộ huyết dịch của mười lăm khu căn cứ Bình Minh, lấy chúng ta máu tươi vì chất dẫn, lấy chúng ta thần bí vì vật dẫn. Hư Thiên tước đoạn trận. Khởi.”

Mười lăm bóng người đồng thời khô héo, thẳng đến sinh mệnh của bọn hắn đến giây phút cuối cùng. Ánh mắt bọn hắn luyến tiếc nhìn lại thế giới này, đây là bọn hắn cố hương, là nơi chôn nhau cắt rốn. Thật tiếc, nhưng cũng may bọn hắn bảo lưu lại cuối cùng hỏa chủng. Như thế bọn hắn chết không đáng tiếc.

Trận pháp không ngừng xoay động, mà phía bên ngoài vô số quỷ dị lại đang gầm rú. Ở nơi trung tâm, có năm cặp đôi nam nữ, cùng với mười hai đứa trẻ đang ôm nhau mà khóc. Bọn hắn chính là trong miệng bọn Đồ Tư hỏa chủng, là tinh cầu này văn minh nhân loại cuối cùng giãy dụa.

Ánh sáng trận pháp ngày càng thịnh, sâu trong lòng đất có một viên cầu phát ra ánh sáng xanh bay lên.

Đây là viên tinh cầu này bản nguyên, trong miệng bọn Đồ Tư hư thiên lượt đoạt trận, lượt đoạt chính là nó.

Lấy một văn minh vì cái giá, nó trân quý có thể thấy được lát đát.

Thế giới bản nguyên đi ra, bao khỏa từng cái gọi là văn minh hỏa chủng, sau đó biến mất không còn tăm hơi, thế giới mất đi chống cự cuối cùng đi vào phá toái.

Mà ở phá toái một khắc cuối cùng kia, mười bốn người khác lấy còn sót lại một tia lực lượng đánh vào trong cơ thể Đồ Tư, Đồ Tư kinh ngạc, hắn giãy dụa như muốn gạt bỏ lực lượng kia ra nhưng không kịp, một vòng sáng xanh bao phủ lấy hắn khiến hắn rời khỏi giới này.

Thấy vậy bọn hắn cuối cùng cũng mỉm cười, bọn hắn yên tâm mà đi rồi.

Bầu trời cự thủ không ngưng gào thét, phiến đại điện này cũng không ngừng sụp đổ.

Hình ảnh đến đây dừng lại, Trần Minh thật sâu lâm vào rung động. Đây là dáng vẻ của quỷ dị sau khi toàn diện xâm lấn.

Đây là văn minh sau cùng giãy dụa, hắn có chút không thể tiếp thu được. Nếu như tương lai Địa cầu cũng như vậy, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

" Thấy thế nào?"

Một giọng nói vang lên phía sau lưng, Trần Minh kinh ngạc quay đầu lại.

" Đồ Tư?"

" Phải, cũng không phải."

'Đồ Tư' bình đạm đáp.

" Nói thế nào?" Trần Minh có chút không sờ được đầu mối, phải cũng không phải là cái gì thuyết pháp.

Nhìn ra Trần Minh nghi hoặc, 'Đồ Tư' lên tiếng giải thích.

" Như thế nào đây, ta là Đồ Tư, nhưng không phải là ngài sứ giả Đồ Tư. Ta chính là trong đoạn ký ức kia còn sót lại linh hồn, là chấp niệm của Đồ Tư thuộc về phương thế giới này lưu lại."

" Có lẽ ngài thắc mắc tại sao ngài lại được xem thấy những mảnh ký ức này. Thứ cho ta không giải thích rõ được, chuyện này tương lai ngài có thể biết."

" Giờ ta hỏi lại ngài, khi xem hết đoạn này ký ức, ngài có cảm nhận thế nào?"

Trần Minh trầm mặt, hắn không biết phải nói thế nào, hơn hai mươi tuổi đầu hắn vẫn chỉ là thanh niên mới vào đời. Nhìn thấy thế giới hủy diệt trước mặt, hắn cảm nhận được cái gọi là vô lực.

Nhưng đặt hắn vào tình huống của Đồ Tư, Trần Minh lại nghĩ về gia hương của mình. Nghĩ về mình đã từng đi qua tuổi thơ, nghĩ về người cha người mẹ sâu trong trí nhớ, nghĩ về số ít những hảo hữu, lại nghĩ về vô số sinh mệnh đang tồn tồn tại, hắn nghĩ hắn nên làm chút gì.

Có được cứu thế hệ thống, có lẽ Trần Minh hắn sẽ làm được chuyện gì đó.

'Đồ Tư' nhìn Trần Minh, hắn không lên tiếng, hắn ở đây là để thực hiện sứ mệnh của mình. Cũng là giúp mình gia hương cuối cùng hỏa chủng tìm được đường ra. 'Đồ Tư' cùng với Đồ Tư đã là hai thể riêng biệt, hắn thời gian cũng không còn nhiều.

Lúc này, Trần Minh dường như đã thông suốt, hắn cất tiếng.

" Ta nghĩ, ta muốn vì ta quê hương làm chút gì đó. Có lẽ ta xuất hiện ơ đây là vì mệnh trung chú định một chuyện gì đó."

Trần Minh ánh mắt trực diện 'Đồ Tư'.

" Ta xem qua anh ký ức, thấy được văn minh hủy diệt, thấy được tinh cầu phá toái, cũng thấy được vô số sinh mệnh, vô số anh hùng vì văn minh sau cùng giãy dụa."

" Ta nghĩ, anh có chuyện cùng ta nói, có việc cùng ta bàn giao, có giao dịch cùng ta trao đổi, cũng có sau cùng hi vọng cùng ta đàm phán."

" Ta cũng cần anh trao cho ta thứ ta cần, chuyện ta nên làm, nguyên do ta nên biết khi có mặt ở nơi đây."

Tiếng nói đầy kiên định vang lên trong không gian đen tối, đây là văn minh giao tiếp, là hỏa chủng chuyển di.

'Đồ Tư' thật sâu nhìn về Trần Minh, sau đó hắn mỉm cười.

" Ngài có được hắn công nhận, nên ngài mới có thể đến được đây. Mà sau khi nghe những gì ngài nói, ngài cũng nhận được sự công nhận của ta."

" Sau đây mời ngài nghe kỹ."

" Đồ Tư là đặc thù, hệ thống cứu thế bên trong ngài cũng là đặc thù. Bây giờ ta không giải thích được, tương lai ngài sẽ tự hành hiểu rõ.

Ta muốn cùng ngài thực hiện văn minh sau cùng giao dịch.

Ta lấy danh nghĩa Hiên Lam văn minh sau cùng chưởng khống giả, hướng về Thiên Khải cứu thế chủ phát động giao dịch.

Tuân theo giao ước đồng giá trao đổi, cầu Minh Chứng chi thần vì chỗ chứng, ta lấy Hiên Lam văn minh sau cùng di sản là mảnh vỡ bản nguyên thế giới trao cho ngài. Đồng thời Thiên Khải cứu thế chủ phải thực hiện giao ước vì:

Đem năm đó sau cùng Hiên Lam hỏa chủng tìm ra, đồng thời trợ giúp chúng ta xây dựng lại văn minh. Ngài có đồng ý với giao dịch."

Tiếng nói của 'Đồ Tư' vừa dứt, một đồ án trận pháp hiện ra giữa hai người, một thiên văn chương hiển hiện giữa trung tâm. Nó mang trong mình cảm giác công chính công bình.

Nghe thấy 'Đồ Tư' yêu cầu giao dịch. Trần Minh không chút do dự gật đầu.

"Ta lấy Thiên Khải cứu thế chủ thân phận, đồng ý với anh thực hiện phần giao dịch này."

Trần Minh vừa dứt tiếng, trận văn trong đồ án phát sáng. Phía cuối thiên văn chương hiện ta tên hai người. Sau đó nó hóa thành cột sáng rồi biến mất.

Một đôi mắt hiện ra giữa vùng không gian, cột sáng bay vào trong đôi mắt đó, đôi mắt từ từ khép lại rồi tiêu thất.

Nhìn lấy tất cả quá trình, 'Đồ Tư' mỉm cười, dường như hắn đã trút khỏi tất cả gánh nặng trên thân.

" Cảm ơn ngài, phía bên ngoài hắn nhờ ngài chiếu cố. Đi thôi, ra ngoài thực hiện ngài sứ mệnh. Ta ở đây chúc ngài văn minh vĩnh tục trường tồn."

Nói xong, không đợi Trần Minh nói thêm gì. 'Đồ Tư' cả người hóa thành từng điểm sáng, sau đó biến mất. Không gian xung quanh cũng vỡ vụn, như tiễn biệt 'hắn' sau cùng sứ mệnh.