Đếm Từng Ngày Yêu Anh

Chương 1: Comment dạo vớ được người yêu



“Sao mà hôm nay chán thế nhỉ?”

“Để xem Litmatch có gì vui nào..”

Lan Nhi đi học về mà hôm nay nhà chẳng có ai. Cô liền lười nhát nằm trên giường lướt điện thoại, truy cập vào ứng dụng kết bạn mới là Litmatch để “ngắm trai đẹp”.

Litmatch là ứng dụng có thật của Việt Nam. Nghe bảo lên đấy là sẽ có người yêu nên cô cũng ham vui mà tải về tham ngộ xem nó có đúng thật như những gì quảng cáo đã nói.

Thế nhưng Lan Nhi truy cập ứng dụng sau một thời gian thì cô dùng nó vào việc “ngắm trai” là chính còn “tìm người yêu” chỉ phụ thôi.

Lướt trang thế giới, xem bài đăng, cho dù ảnh có phải của chính chủ hay không thì cô cũng mặc kệ, chỉ cần đẹp trai với cô là đủ rồi. Thế này giúp cô đỡ phải tốn thời gian lên pinterest để tìm mà nhiều khi cũng không được như ý.

Litmatch không chỉ có trai đẹp mà còn có gái xinh, đã thế còn được vào phòng nghe người ta hát miễn phí nữa thì chuẩn ý cô rồi.

Lâu lâu buồn chán thì cô đi bình luận dạo, nhắn tin ngẫu nhiên hoặc gọi ngẫu nhiên cũng khá là giải trí.

Mặc dù thế cũng không nên tin tưởng vào cái app này làm gì. Vì nhiều khi lên đấy không những không giải trí được mà ngược lại còn stress thêm nữa đấy. Chẳng hạn như những câu chuyện tình cảm lạnh giữa mùa hè nóng nực hoặc những con người toxic không gì bằng.

Sau một hồi mê trai thì cô dừng lại ở một bài viết có nick name là Trạch Kha.

Trên này thì người ta đặc đủ tên nên kiểu tên giống người nữa Trung nữa Việt thế này cũng khá phổ biến. Đến cả cô cũng để tên giả tiếng Trung thì người khác sao mà tránh được.

Trạch Kha đăng một tấm ảnh chỉ để mỗi tấm lưng to, gầy được bao bọc bởi một chiếc áo trắng tay dài mỏng manh, dưới ánh sáng chiếu vào có thể thấy được thân thể ngọc ngà bên trong của người con trai ấy.

Phải nói là… Lan Nhi mê rồi…

“Buổi sáng thiếu lắm một cái ôm từ đằng sau.”

Cô đọc dòng cap viết trên bài đăng rồi ngắm nghía tấm ảnh xong lại bất giác cười khì. Cô lật người lại, nhếch mếp và bắt đầu cào phím nhanh thoăn thoắt.

[Nếu chạy là ôm nhau xuống hồ - mặt cười.]

Người ta thì comment ngọt ngào, thả thính đồ các thứ, chỉ mỗi cô là hóa từ cảm động sang cảm lạnh thôi. À khoan, dừng khoản chừng là hai giây để rà lại phần bình luận...

[Thế anh có cần cái đạp từ đằng sau không@@]

[Xô chứ hổng có ôm nha...]

[Chiều rồi mà còn sáng gì nữa...]

[Đừng nhảy nha...]

[Có ma kìa, ma ôm đấy – ngủ gậc..]

Vâng vâng và đây là những câu bình luận như xối một gáo nước lạnh vào chiếc thính ngọt ngào của chủ thớt. Lan Nhi đọc xong thì buồn cười nhiều chút, haha.

Sau khi đã bỏ lại một câu bình luận thì cô đã rời đi và tiếp tục với sự nghiệp comment dạo của mình. Bỗng nhiên năm phút sau có một thông báo đến với nội dung...

Trạch Kha đã thả tim bài viết của bạn.

Trạch Kha thả tim bài viết của bạn.

Trạch Kha thả tim bài viết của bạn.

...

“OMG, thánh thần thiên địa ơi!”

“Tui có nhìn nhầm hay không thế?”

“Mỹ nam ấy vậy mà lại chơi trò full tim bài đăng của mình.”

“Mô chi phật, đúng là bất ngờ ghê nha!”

Không những bão tim mà còn rep bình luận của cô khiến Lan Nhi không kịp trở tay. Cô mò lại phần bình luận xem xem là anh đã rep cái gì ở đấy rồi.

[Được ôm người đẹp thì ôm xuống cũng được – thương thương]

Ôi vãi linh hồn, thế cũng được luôn hả? Lan Nhi vỗ trán cười khổ, không ngờ bản thân chỉ bình luận bân quơ vui vui cho người ta quê thôi mà được rep kiểu gì thế này, ngọt chết cô rồi.

Nhưng khi đối chiếu lại thì anh rep bình luận của cô và những người khác không giống nhau. Với người ta thì đáp lại, còn cô thì lại... thả thính. Thế là thế nào nhợ? Không nghĩ nhiều nữa, cô đưa những ngón tay lượn nhanh trên bàn phím màn hình điện thoại siêu mượt.

[Zậy luôn sao, đảm bảo là ông ăn phải mấy bịch kẹo rồi đây này.]

[Hông cóa đâu á, nói thật thôi nè – thương thương]

[Nếu anh biết bơi thì mình cùng xuống còn không thì thôi đừng chơi dại nha – mặt cười]

...

Rồi sau đấy bên kia không hồi âm gì lại khiến cô bực ngang, rất muốn mắng người. Nói nào làm ngay, cô truy cập trang cá nhân của anh rồi vào mục nhắn tin, khó chịu gõ vào chữ.

[Mắc gì bão tim bài đăng của người ta vậy?]

Thẳng thắng và cục súc như thế chính là tính cách của cô. Không để cô phải đợi lâu, bên kia cũng đã nhanh chóng hồi âm một cách ngắn gọn nhưng đầy bá đạo.

[Anh thích!]

Chỉ hai từ đơn giản cũng đủ khiến Lan Nhi muốn hóa đá ngay tại chỗ. Nhưng cũng không muốn chịu thua nên phản đòn lại ngay.

[Anh thích cái gì cơ? Em không hiểu.]

[Bí mật!]

Lại là cái cách nói chuyện cộc lốc khiến người ta muốn máu lên não ấy. Cô mắng thầm trong bụng, anh mà ở trước mặt cô là xác định tiêu đời rồi.

[Lại còn bí với chả mật. Không muốn nói thì thôi anh tự mình bay xuống hồ mà chơi đi.]

Lan Nhi bị phong cách nói chuyện của Trạch Kha chọc cho tức ngang. Sau khi nhắn xong dòng tin đấy thì cô bay liền vào trang cá nhân của anh, tỉ mỉ xem lại cho kĩ càng. Ngắm ảnh của anh một hồi cô liền ném điện thoại xuống mà dè bĩu:

“Xì, đẹp trai thì có gì mà hay ho chứ?”

“Bọn đẹp trai đều tồi như nhau.”

Vừa mắng mỏ con nhà người ta xong thì liền nhận được một dòng tin nhắn nữa khiến cô đọc xong như muốn té ngửa.

[Anh ôm em bay xuống chung vui.]

Khóe môi cô co giật vài cái rồi liền trở mặt hừ nhẹ. Chắc gì đây đã là ảnh thật của anh ta chứ? Phần bình luận nhiều người lên tiếng bảo đừng dùng ảnh mạng nữa kìa. Bà đây chỉ thích trai đẹp, anh muốn ôm bà xuống chung vui thì phải xem nguyên chủ có đúng hay không?

Nói nào làm ngay, Lan Nhi liền nhắn lại cho Trạch Kha lái sang chủ đề khác.

[Muốn ôm em? Thế thì anh cũng phải có thật đi đã.]

[...]

Tên đẹp trai nào đó giây trước vừa bảo muốn ôm cô cùng bay xuống hồ thì giây sau khi cô rep tin nhắn đã mất tăm mất dạng. Thật là làm tức chết Lan Nhi rồi!

Lan Nhi tức tối ném mạnh điện thoại xuống giường rồi đi ngủ, thề rằng sẽ không bao giờ tương tác với tên con trai tồi này nữa.

...

Đến tối, khi Lan Nhi đã học bài xong, chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại bổng nhiên gửi thông báo đến. Là từ ứng dụng Litmatch, tin nhắn của người kia trả lời cô.

[Anh xin lỗi. Vì anh bận nên không thể kịp rep em lúc đó.]

[Bận cái mô rứa?]

[Ngủ!]

Gì cơ? Giờ thì cô sốc thật rồi. Lúc trưa đã thề là không nói chuyện với anh nhưng không hiểu sao tay lại tự chủ cào phím trả lời, để rồi giờ đây nhận được cái kết quả thật không ngoài mong đợi. Cô tức giận trả lời:

[Trưa lo ngủ để giờ báo thế này đó hả?]

[Có đâu, anh đang làm.]

[Làm cái gì giờ này nữa?]

[Tài xế.]

Nà ní? Tái xế? Có tài xế nào mà đẹp trai như thế không? Mà tài xế thì làm gì có dụ lại đi lái xe vào cái lúc mười hai giờ đêm thế này? Cô hỏi lại:

[Tài xế thôi có cần phải đẹp trai như vậy không?]

[Có đẹp trai sao? Anh thấy mình cũng như người bình thường thôi.]

[Mà anh lái xe gì vào cái giờ này thế?]

[Không nói cho em biết. Haha!]

Lan Nhi bị trêu thì xụ mặt ra, thầm mắng Trạch Kha là người bủn xỉn. Hai người cứ thế mà trò chuyện đến nữa đêm mà vẫn không thấy chán. Bỗng anh nhìn đồng hồ thấy đã gần hai giờ sáng thì mới vội nhắc nhở cô.

[Thôi ngủ đi chứ khuya rồi á.]

[Anh cũng biết là khuya rồi hả?]

Vừa cào bàn phím vừa ngáp, mắt đã không thể nào trụ được nữa rồi mà cô vẫn cứ cố ngồi đấy trò chuyện cùng anh. Thật khâm phục những cô gái mê trai như Lan Nhi, có thể vì trò chuyện với trai mà quên luôn bản thân cũng cần phải đi ngủ sớm để tu dưỡng nhan sắc.

[Tất nhiên, anh cũng buồn ngủ lắm rồi. Sáng mai còn phải đi làm nữa.]

[Thế thôi đi ngủ. Em cũng chả thể mở mắt nổi nữa rồi. Ngủ ngon]

[Ngủ ngon nhé!]

Qua ngày hôm sau là chủ nhật, được nghỉ ở nhà một ngày, Lan Nhi đã tranh thủ trò chuyện nhiều hơn với Trạch Kha. Nói qua nói lại với nhau cả ngày thì cô cũng moi được không ít thông tin về anh.

Trạch Kha là con lai Việt – Trung, lớn hơn cô bốn tuổi. Ba anh là người Việt, mẹ gốc Trung Quốc. Từ nhỏ đã sống ở bên đất nước tỉ dân ấy được mười lăm năm cho đến khi dịch bệnh mới lần đầu tiên bùng phát thì cả nhà mới lo thu xếp hành lí bay về Việt Nam.

Vì tình hình dịch bệnh diễn ra khá phức tạp nên gia đình anh đã định cư ở Việt Nam được năm năm. Lúc mới về còn chưa quen ngôn ngữ Việt, phong cách ăn mặc và ngôn ngữ của anh khiến mọi người xa lánh. Vì họ sợ người Trung sẽ mang mầm bệnh về Việt Nam, lan truyền cho họ. Đấy cũng xem như một khoảng thời gian tăm tối ban đầu của anh khi mới về quê gốc sinh sống.

Sau một thời gian, khi đã dần quen thì mọi chuyện ngày một tốt hơn. Bây giờ, anh đã đi làm, có nhà, có xe, có đủ điều kiện để nuôi một gia đình. Đây là lí do mà tại sao anh lại lên ứng dụng Litmatch để kiếm con dâu cho mẹ.

Người thực thì anh nhìn hoài cũng quen đến ngán thế nên mới phải lên mạng quen cho cuộc sống thêm màu sắc. Ấy thế mà lại va phải cô trong ngần ấy người của cộng đồng Litmatch.

[Không biết sao... thích em mất rồi – che mặt]

Lan Nhi đọc được lời này thì đứng hình mất năm giây. Anh nói thích cô ư? Chỉ mới trò chuyện được chưa tới hai ngày mà anh đã nói thích cô rồi? Lời nam nhân... liệu cô có nên tin hay là không đây?

Trạch Kha cũng chia sẽ với cô rằng trước đây anh từng là một TRAPBOY chính hiệu. Nhưng sau nhiều lần gieo nghiệp, phần con người trong anh đã cảm thấy tội lỗi. Nên giờ đây đã quyết định dừng lại và “cải tà quy chính”, tìm một tình yêu đích thực.

Với cô cũng sau nhiều lần đổ vỡ thì liệu có thể tin tưởng thêm lần này nữa được hay không đây? Nó như một sợi dây uẩn khúc sâu bên trong trái tim của Lan Nhi.

Câu trả lời đã được cô cất lại vào trong lòng, suy nghĩ sau.

Hai người kết bạn, trò chuyện qua zalo để tránh trường hợp đang nói bên Litmatch mà nó lại cứ hay lag, quả thực khiến người ta rất quạo. Cả hai nói nhiều chủ đề, rồi anh lại đề cập đến việc tình cảm. Anh hỏi cô:

[Một tháng em tiêu sài bao nhiêu?]

[Em vẫn còn ăn bám ba mẹ nên cũng không biết nữa. Anh thì thế nào?]

[Một tháng của anh khá ít, sương sương sáu củ thôi chứ không nhiều. Lương của anh thì hai mốt củ một tháng, dư sức nuôi em.]

[Em thấy mẹ chi tiêu rất nhiều tiền... nhưng nếu em tiện tặn không tiêu nhiều thì chắc cũng tầm như anh á.]

[Ok, vậy một tháng của hai đứa là mười lăm triệu. Nhà có, xe có, tiền có, chỉ chờ em vào quản lí thôi.]

[Nhưng em thấy sao cũng vẫn không đủ. Nói thì dễ thế chứ sau này có con nữa là tốn nhiều tiền lắm chồng ơi..]

Lan Nhi ấy vậy mà lại lỡ tay gửi đi mất tiêu rồi. Đây được xem là gì chứ? Mặt trước thì từ chối người ta, lo lắng kéo dài này nọ các thứ. Quay mặt đi lại há miệng ra gọi một tiếng chồng.

Mất mặt, quá là mất mặt rồi!

Cô vừa định thu hồi tin nhắn lỡ tay của mình thì bên kia đã lập tức nhảy chữ cào bàn phím:

[Em vừa gọi cái gì cơ? Anh chưa thấy rõ..]

[Không có gì đâu... anh nghe nhầm rồi á.]

[Khum, anh không biết đâu. Em vừa gọi anh là chồng, mau mau gọi lại anh nghe xem.]

Trạch Kha mà ở đây chắc Lan Nhi phải đội chục cái quần cũng chưa chắc là che đi hết được sự ngượng ngùng, quê chữ ê kéo dài này. Dưới sự thúc dục của anh thì cô cuối cùng cũng dao động rồi, ngại ngùng hỏi:

[Kêu rồi có được cái gì không?]

[Được, kêu đi nè.]

Mặc dù là gõ phím nhưng khi nghĩ đến bản thân gọi người ta bằng cái từ ngọt ngào ấy thì liền ngại đến hai má ửng hồng:

[Lão công...]

[Chồng nghe đây, lão bà.]

#phongvy

#meovodanh