Đêm Xuân

Chương 70



Trong Tần Nguyệt lâu, Tần Tùy Tùy cầm một bình rượu, say xỉn lắc lư cả người.

Sau cơn say xỉn, sáng sớm nàng liếc nhìn liền thấy một người đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa sổ tầng ba của Tần Nguyệt lâu. Tần Tùy Tùy kinh ngạc nói:” Ôi, Thời Vũ, mới sáng sớm thế này mà ngươi đã trở lại rồi sao? Tiểu Hành đâu rồi? Ngươi đem hắn ném ở Thiên Trúc rồi sao?”.

Thời Vũ ngồi bên cửa sổ, tay cầm giấy bút. Hắn cúi đầu, đắn đo xem xét cái gì đó, không chút để ý mà trả lời:” Hắn ở đó để đọc tâm pháp”.

Tần Tùy Tùy không quan tâm chuyện đó, Tần Tùy Tùy đi đến bên cạnh hắn, nàng tò mò không biết hắn cầm giấy bút để làm gì. Tần Tùy Tùy hỏi hắn khi hắn trả lời nàng khiến nàng đang say rượu ngay lập tức tỉnh rượu luôn.

Thời Vũ cứ vò giấy bút, rụt rè trả lời nàng:” Ở Đôn Hoàng ta đã nhìn thấy Ương Ương”.

Tần Tùy Tùy:”…”.

Nàng cảm thấy bực bội:” Nàng ấy đâu rồi? Không theo ngươi trở lại đây sao?”.

Thời Vũ nói:” Nàng ấy làm sao còn có thể cùng ta trở về? Nàng ấy là một vị tiểu thư khuê các, nàng ấy khác hẳn so với ta và nàng ấy càng không giống ngươi”.

Tần Tùy Tùy:”…”.

Giọng điệu của Tần Tùy Tùy có chút kì quái:” Ba năm”.

Có một năm hắn cùng mọi người trải qua Tết âm lịch ở Tần Nguyệt lâu, trong lâu có người cố ý chuốc say hắn. Hắn uống say, nắm chặt lấy một cái khuyên tai, hai mắt đỏ hoe, đêm đó ngay lập tức trở về kinh thành… Lúc đó, nàng thật sự đã nghĩ rằng khi hắn trở lại cho dù hắn phải trói, phải lừa hắn đều sẽ đem Thích Ánh Trúc về Tần Nguyệt lâu.

Khi đó bọn họ vẫn còn đang bị đuổi giết.

Vào lúc đó, Thời Vũ gặp rất nhiều chuyện rắc rối. Nhưng hắn vẫn mong muốn kéo Thích Ánh Trúc trở về.

Lần đó là lần duy nhất mà hắn bốc đồng đến vậy.

Hắn trở về trong tuyệt vọng và nói với nàng rằng hắn sẽ không bao giờ tìm được Thích Ánh Trúc nữa. Từ lúc đó, hắn không bao giờ nhắc đến Thích Ánh Trúc thêm lần nào nhưng mà nàng biết hắn không quên được vị tiểu thư đó… Thật sự không ngờ, ba năm sau, hai người họ lại còn có thể gặp nhau ở Đôn Hoàng.

Tần Tùy Tùy ngồi bên cạnh cửa sổ với hắn, nhìn hắn đặt tờ giấy ở trên đùi, đôi chân dài nhích tới nhích lui, cúi đầu suy nghĩ. Nàng hỏi hắn:” Ngươi đang tính toán làm sao để mang A Trúc trở về sao?”.

Thời Vũ cười nhẹ, rụt rè nói:” Ta sẽ thử một lần”.

Nàng tiếp tục hỏi hắn:” Vậy bây giờ ngươi đang làm cái gì?”.

Thời Vũ nói:” Ta đang cân nhắc một chuyện đó là làm sao lấy lòng nàng. Vì cái gì mà lúc trước nàng ấy thích ta? Trước kia ta đều không hiểu. Bây giờ ta đã hiểu rồi, ta muốn thử một lần. Ương Ương dù sao cũng là một tiểu thư khuê các, muốn nàng ấy quay trở lại thì phải đi từng bước một”.

“ Ta biết cuộc sống của chúng ta thật sự không thích hợp với nàng ấy. Nàng ấy không thành thân, ta biết bên cạnh nàng không có một vị lang quân nào. Nếu ta theo đuổi nàng ấy, nếu nàng ấy đồng ý vậy thì ta đã có cơ hội rồi. Bây giờ ta đã hiểu rồi”.

Tần Tùy Tùy vừa tấm tắc vừa xúc động, cùng lúc đó Bộ Thanh Nguyên cầm sổ sách đi tới bên cạnh nàng. Tần Tùy Tùy muốn bỏ đi nhưng đã bị Bộ Thanh Nguyên ôm chặt, Bộ Thanh Nguyên quay đầu lại thuận miệng nói một câu:” Nếu như ngươi cảm thấy ngươi hiểu chuyện đó vào lúc này, chưa chắc là ngươi đã thật sự hiểu. Thời Vũ, ngươi cùng lắm chỉ là đang học cách hòa nhập vào thế gian này, ngươi tưởng rằng chính sự xuất sắc của ngươi đã khiến tình cảm hai người rạn nứt sao? Nhưng ngươi đã từng thật sự nghĩ đến, điều mà Thích tiểu thư thích ở ngươi chính là ngươi không hiểu nhân tình thế thái( hiểu cuộc sống, hiểu lòng người) hay không?”.

Thời Vũ:”…”.

Thời Vũ nhìn chằm chằm vào xấp giấy trước mặt, một đống chữ trên đó “ Mười tám kế sách dùng để theo đuổi nữ nhân “ mà ngây ngẩn cả người. Hắn cứ ngồi trơ ra đó, Bộ Thanh Nguyên đã kéo Tần Tùy Tùy đi nơi khác. Thời Vũ chần chừ một lát rồi lại chần chừ một lúc rất lâu hắn mới do dự đưa ra quyết định: Học tập theo những kinh nghiệm được chứng minh là thành công.

Trước kia hắn đối xử với nàng… Bây giờ hắn nghĩ lại đúng là có chút quá đáng.

Thích Ánh Trúc lúc trước cũng có phản kháng nhưng sức lực quá yếu không phản kháng nổi hắn. Nàng không phản kháng thành công cũng bởi vì võ công của hắn quá cao cường mà nàng thì nhiều bệnh tật, cả ngày đều phải dưỡng bệnh. Mà bây giờ, thân thể của nàng ấy đã khỏe mạnh trở lại, hắn cũng không thể nào bắt nàng cùng hắn trở về mối quan hệ đẹp đẽ trước kia.



Ngày hôm sau Thời Vũ liền dẫn theo Diệp Hành đi tìm Thích Ánh Trúc.

Hắn cố ý thay bộ đồ hắn vừa mới mua, cả người hiên ngang lẫm liệt, ngọc thụ lâm phong, dẫn theo Diệp Hành đứng rất lâu trước cửa tiệm thuốc của Dược nương tử. Đợi tiệm thuốc mở cửa, hắn liền chủ động đi đến, nói hắn cần bốc thuốc giùm cho Diệp Hành.

Diệp Hành cúi đầu, bĩu môi.

Dược nương tử cúi đầu bốc thuốc, Thời Vũ nhìn bốn phía của tiệm thuốc, ý của Túy Ông không phải ở rượu ( ý của hắn là đến để gặp Thích Ánh Trúc còn việc bốc thuốc cho Diệp Hành chỉ là cái cớ mà thôi):” Thích tiểu thư không phải ở đây sao? Nàng ấy không phải là đệ tử của bà sao? Tại sao sư phụ khám bệnh mà đệ tử lại không đi theo?”.

Dược nương tử chăm chú khám bệnh, bốc thuốc cho nên đối với tâm tư của hắn bà không nhận ra. Bà kéo tay áo của Diệp Hành, chẩn mạch tay của Diệp Hành để xem bệnh tình đã đỡ hơn chưa. Bà liền tùy tiện trả lời:” A Trúc bị bệnh, không đến đây được”.

Sắc mặt của Thời Vũ trở nên trắng bệch.

Hắn liền hỏi:” Bệnh gì vậy? Không phải sức khỏe của nàng ấy đã được ta chữa khỏi rồi sao?”.

Hắn rất kinh ngạc hỏi dồn dập, Dược nương tử kinh ngạc nói:” Chỉ là phong hàn( cảm cúm) mà thôi, dưỡng bệnh hai ngày là khỏe. Ngày hôm trước ngươi tới đây, lúc đó nàng ấy đã bị bệnh? Ngươi không biết sao?”.

Hắn sửng sốt, nhẹ nhàng thở ra.

Hắn buồn rầu, tại sao thân thể của nàng ấy vẫn như vậy.

Hai người ra khỏi tiệm thuốc, hắn vẫn còn chưa hoàn hồn, Diệp Hành rất hiểu chuyện hỏi:” Sư phụ, chúng ta có cần đến lại nơi đó tìm A Trúc tỷ tỷ không? Sư phụ, người nhanh lên đi, hôm nay con không luyện võ đâu”.

Thời Vũ thất thần:” Luyện võ không cần quan trọng đâu, tùy tiện luyện tập thì cũng được rồi”.

Diệp Hành:” Sư phụ nói có lý”.

Tuy Diệp Hành bị bệnh nhưng lại là một thiên tài học võ. Thời Vũ luyện võ rất tùy hứng, hắn cứ ba ngày đi đánh cá, phơi lưới hai ngày, sư phụ mà dạy dỗ đệ tử như vậy đấy, hai người có thể ở chung trong hòa bình ít nhiều cũng nhờ vào tính cách tốt đẹp của Diệp Hành.

Chân dài của Thời Vũ nhấc lên:” Chúng ta đi tìm Ương Ương để nàng bốc thuốc cho con”.

Diệp Hành lại cúi đầu nhìn vào túi thuốc mà Dược nương tử đã đưa, không nói gì. Nhưng nhờ vào sự gặp gỡ tình cờ với Thích tiểu thư mà Diệp Hành cùng với sư phụ đã thân thiết với nhau hơn rất nhiều, Diệp Hành rất là thích bầu không khí như này.

Tròng mắt của Diệp Hành đảo nhẹ, nghĩ ra một ý kiến khiến cho sư phụ yêu thích hắn hơn:” Sư phụ, người có muốn mua gì làm quà cho A Trúc tỷ không?”.

Hai người đi vào trong thôn tìm Thích Ánh Trúc, nàng đang khoác áo ở trong nhà luyện viết chữ. Nàng dùng khăn tay che miệng lúc ho khan, nghe thấy bên ngoài có tiếng nói của một đứa bé nhỏ tuổi:” A Trúc tỷ tỷ, người có ở nhà không? Đệ với sư phụ tới tìm người đây”.

Nàng giật mình, bỏ bút xuống rồi đi ra cửa. Nàng mặc một cái áo xanh, váy trắng, sợi tóc mềm mại buông xõa xuống, khuôn mặt đều vì bệnh phong hàn (cảm cúm) mà bực dọc, đứng ở trước ngôi nhà tre trông thật trong sáng, mềm mại khiến Thời Vũ nhìn đến ngây người phải mất một lúc lâu sau hắn mới dời ánh mắt ra chỗ khác.

Nàng nhìn xuống tay hắn đang xách theo một con gà, trên tóc của Diệp Hành có lông gà, nàng không nhịn được cười rồi nói:” Hai người đi ăn cắp gà đấy à?”.

Diệp Hành bất đắc dĩ trả lời:” Sư phụ của đệ nói muốn cảm ơn tỷ, tiêu tiền mua thì không có tâm ý cho nên liền tự đi bắt gà. Bởi vì Dược nương tử nói tỷ bị bệnh, sư phụ đệ liền tới đây nấu cơm cho tỷ”.

Nàng liền nhìn về phía Thời Vũ: ‘’Người nào đó đúng là quá keo kiệt rồi “.

Thời Vũ liền nói:” Canh gà đối với bệnh phong hàn cũng có chỗ tốt”.

Nàng liền chần chừ nói:” Nhưng Tiểu Hành không thể uống canh gà đúng không?”.

Thời Vũ liền nhanh miệng trả lời:” Nó ăn lương khô”.

Nàng giật mình:” Làm sao có thể để nó ăn lương khô, sư đồ hai người vào đây đi”.



Thời Vũ từ lúc bước vào nhà hắn đã đi xuống nhà bếp, làm nàng không có cách nào nói chuyện với hắn. Nàng liền kéo tay của Diệp Hành, hỏi han xem Diệp Hành cảm thấy như thế nào, một lớn một nhỏ nhìn nhau cả nửa ngày, nàng ngại ngùng nói:” Đệ có đói bụng không?”.

Diệp Hành:” Người lớn đều nói chuyện khéo léo như vậy ạ?”.

Thích Ánh Trúc:” Đệnói gì vậy?”.

Diệp Hành thở dài, nằm trên bàn, nhàm chán nói:” Đệ đói bụng, tỷ nấu cơm cho đệ ăn đi. Đệ đói sẽ ngất xỉu nên tỷ nhanh lên đi nha”.

Mặt nàng đỏ lên, lúc này nàng mới hiểu được sự thông minh, lanh lợi của đứa nhỏ này. Nàng định giải thích là nàng quan tâm đ ến nó, không có bất kỳ nguyên nhân nào khác. Nếu nàng giải thích thì khác gì giấu đầu lòi đuôi…. Nàng đành phải đi ra cửa tiến về phía nhà bếp.

Nồi nước trong nhà bếp đang sôi sùng sục, Thời Vũ ngồi trong nhà bếp đang buồn bực, không vui, hắn dựa vào cái bàn, hai chân thon dài đang gác lên quầy khác hẳn với những gì hắn nói là hắn đang giết gà.

Tai hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng động là tiếng bước chân thong thả của nàng, hắn liền đứng dậy, nháy mắt thay đổi động tác.

Lúc nàng đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy trên mặt đất có một người thanh niên đang ngồi xổm đè con gà ra sau đó nhổ lông. Hắn làm việc rất tích cực và nhiệt tình, ngẩng đầu nhìn nàng một cái. Cái liếc mắt kia cũng chẳng có ý nghĩa gì nhưng lại khiến nàng xấu hổ.

Nàng khô khan giải thích với hắn:” Ta tới để làm đồ ăn cho Tiểu Hành”.

Hắn cười, đôi mắt của hắn giống như những vì sao. Hắn rất vui vẻ giơ ngón tay cái còn đang dính máu con gà lên khích lệ nàng:” Nàng thật hiền lành”.

Thích Ánh Trúc:… Cũng không cần phải gắng gượng khen ngợi như vậy đâu.

Trong lòng nàng có chút kì quái và buồn cười, cái cảm giác ở cùng một nơi với hắn trở nên lớn dần. Nàng đứng đó rất lâu, chần chừ sau đó tự thuyết phục bản thân không có chuyện gì cả. Nàng đi đến cái bếp còn lại, xắn tay áo bận rộn tìm gia vị, bên cạnh liền có một bàn tay đưa đến cho nàng.

Nàng ngẩng đầu.

Hắn cười tủm tỉm:” Ta vừa tìm thấy”.

Thích Ánh Trúc:” Thời Vũ, chàng đối với nhà bếp của nhà ta bố trí ra sao so với ta càng rõ ràng hơn à?”.

Hắn sửng sốt, khó mà nói ra là hắn đã nghiên cứu chỗ này một cách kĩ càng, sợ có thích khách hay người giang hồ. Hắn che giấu, xua tay, cong mắt cười:” May mắn mà thôi”.

Thích Ánh Trúc:” Chàng đừng nhúc nhích”.

Thời Vũ ngây người, không nhúc nhích ngay cả vẫy tay cũng dừng lại. Nàng đứng trước mặt hắn nhón chân lên rồi lấy khăn tay lau một bên mặt của hắn. Mùi hương của nàng lan tỏa trong lòng hắn, nàng muốn nhón chân thì mới có thể lau được mặt hắn nên nàng ngẩng mặt lên chăm chú lau: ‘’ Trên mặt dính máu”.

Ánh mắt hắn lóe lên, hô hấp của hắn như ngừng lại.

Khăn tay của nàng xoa nhẹ trên khuôn mặt hắn, khuôn mặt của nàng như phóng đại trước tầm mắt hắn. Nàng lau mặt cho hắn xong lại đứng không vững loạng choạng suýt ngã, may là không có chuyện gì, một bàn tay đặt trên hông nàng, độ ấm đó như thiếu đốt nàng.

Nàng sững người.

Hắn cúi đầu:” Nàng sắp ngã”.

Hắn nhẹ nhàng ôm nàng một chút liền hiểu chuyện mà buông nàng ra. Hắn nở nụ cười chân thành, biểu cảm vô tội, nàng nhìn thấy cũng không giống như là hắn cố ý… Nhưng nàng đối diện với vóc dáng cao lớn của hắn, lại một lần nữa nàng nhận được bầu không khí kì lạ mà khi nãy lúc nàng vừa vào cửa liền cảm nhận được.

Giống như sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Lại giống như đang trốn tránh chuyện gì đó.

Khi nàng và hắn đối diện nhau, ánh mắt nàng và hắn chạm nhau, cả hai đều trốn tránh, đều có chút giấu đầu lòi đuôi.

Nàng cúi đầu nói cảm ơn với hắn, xoay người tiếp tục nhặt rau. Hắn ngừng giết gà, đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng một lúc lâu:” Buổi tối nàng có rảnh không?”.

Tim nàng nhảy thình thịch, nàng nhìn hắn:” Chàng.. có việc gì cần tìm ta sao?”.

Hắn thờ ơ đáp:” Vốn dĩ muốn đưa nàng ra ngoài dạo phố, Tiểu Hành đã lớn, phải mua quần áo mới cho nó nhưng ta không biết chọn. Nàng là một vị tiểu thư, nàng có đi không?”.

Nàng cúi đầu, một lúc lâu sau mới “Ừ” một tiếng.

Trong lòng hắn rất vui nhưng khi hắn cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng, lại nhớ đến lời của Dược nương tử:” A, Nàng bị bệnh, tốt nhất đừng đi ra ngoài. Bây giờ nàng vẫn còn thường xuyên bị bệnh sao?”.

Thanh âm của nàng nhỏ như muỗi:” Đều là một ít bệnh vặt, không có chuyện gì lớn. Ta chỉ bệnh phong hàn, đã khỏe hơn… ta có thể đi ra ngoài”.

Hắn ngây ngốc nhưng rất nhanh phản ứng lại:” Chúng ta cùng đi ra ngoài”.

Hắn nói tiếp:” ta nhớ rất rõ vóc dáng của Tiểu Hành, đêm nay nó còn muốn luyện võ, không cần phải đi theo đâu”.

Nàng liền ngẩng mặt nhìn hắn, rồi nói:” Luyện võ vất vả như vậy sao?”.

Mặt hắn không có cảm xúc trả lời nàng:” Đúng vậy, thân thể của nó kém như vậy, không chăm chỉ học võ sao được. Đây là muốn tốt cho nó thôi”.

Nàng có điều hiểu có điều không hiểu nhưng vẫn gật đầu, thì ra là như vậy.



Khi Diệp Hành biết sư phụ muốn bỏ hắn lại để cùng Thích tiểu thư ra ngoài dạo phố liền buồn bã mà nhìn Thời Vũ một cái:” Được rồi, con sẽ trở về luyện võ”.

Nàng không yên tâm:” Để Tiểu Hành ở lại nơi này đi, ban đêm mà phải trở về tần Nguyệt Dạ thì không an toàn đâu huống chi nó chỉ là một đứa bé”.

Thời Vũ trả lời:” Người tập võ, làm sao lại không thể đi được “.

Diệp Hành nở nụ cười, cảm k ích Thích Ánh Trúc đã đỡ lời giùm nó. Diệp Hành đi tới rồi hỏi Thời Vũ:” Sư phụ, buổi tối người có trở về không?”.

Thời Vũ không biết nói thế nào:” Trở về đi”.

Hắn cảm nhận được nàng liếc mắt nhìn hắn, hắn liền xoay mặt qua nhìn, nàng đang xem bầu trời ngoài kia. Nàng tự lẩm bẩm nói:” Trời u ám như vậy, không biết ban đêm có mưa không nữa”.

Hắn sửng sốt, nhìn bầu trời u ám ngoài kia. Ánh mắt hắn tối sầm lại, hắn cho rằng nàng đang ám chỉ điều gì đó với hắn, hắn nói:” Vẫn có thể đi dạo phố, khi đi dạo phố trời không mưa nếu sau đó trời mưa thì cũng không sao, ta biết võ công ta đưa nàng về rất dễ dàng”.

Thích Ánh Trúc không nói gì.