Đem Yêu Thương Giấu Vào Ánh Trăng Tàn

Chương 4: Người cũ



Trình Lạc Lạc vừa về đến Ngự Cảnh Viên liền nhận được điện thoại của Lục Nhiên, thông báo cuối tuần có một buổi họp lớp trung học, cô vốn muốn từ chối nhưng Lục Nhiên lại một mực muốn cô tới.

Không biết do bản thân Trình Lạc Lạc không muốn đi hay là do vừa trải qua chuyện ở nhà họ Trình khiến cô mất hứng thú, mà cô lại không nghe ra sự ngập ngừng trong giọng nói của Lục Nhiên.

Chẳng buồn nghĩ ngợi thêm nữa, Trình Lạc Lạc vứt điện thoại sang một bên, đứng dậy lấy đồ đi thẳng vào nhà tắm. Hiện tại, cô thực sự muốn đắm mình trong bể nước lạnh để gột rửa đi bao suy nghĩ rối ren trong đầu.

Nhắm mắt dựa người vào thành bồn tắm, Trình Lạc Lạc bắt đầu hồi tưởng về cuộc đời tưởng như bình lặng nhưng đầy sóng ngầm của mình. Có lẽ, quãng thời gian hạnh phúc nhất của cô là lúc còn sống cùng bà ngoại, bà luôn dạy cô phải biết yêu thương bản thân mình, cần sống cuộc đời dành riêng cho mình, đừng vì ai mà đánh mất cái tôi vốn có. Cũng vì thế mà cô luôn luôn tìm mọi cách che giấu đi cảm xúc thật của bản thân, mọi nỗi niềm đều bị cô giấu sâu vào sau lớp vỏ bọc lạnh lùng bên ngoài. Dù là người nhà Trình gia hay là Thẩm Thiên Duật, không ai biết được hết tâm tư của cô, mà bản thân cô cũng chưa từng ngồi lại kể chuyện về mình với bọn họ, bao nhiêu tâm sự cứ chồng chất trong đáy lòng, khiến cô cảm thấy rệu rã và mỏi mệt.

************

Cuối tuần, Trình Lạc Lạc vẫn tham gia họp lớp như đã hẹn.

Cô vừa đi vào quầy bar, Lục Nhiên đã đưa tay lên vẫy gọi, cô nhẹ nhàng bước tới bên cạnh.

Suốt cả quãng đường đi vào phòng bao, Lục Nhiên mấy lần ngập ngừng muốn nói gì đó, lại không thể mở miệng: “Ngày hôm nay…”

Lục Nhiên còn chưa nói hết lời, cửa chính đột ngột mở ra, ánh mắt nghi hoặc của Trình Lạc Lạc ngay lập tức chuyển sang sâu hun hút, cô đứng bất động nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang ngồi kề cạnh nhau ở chính giữa khán phòng, cô gái kia e thẹn khoác vào tay chàng trai, cười nói vui vẻ.

Dường như cảm nhận thấy một ánh mắt đang nhìn mình, Thẩm Thiên Duật bất giác ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải đôi con ngươi sắc lạnh của Trình Lạc Lạc, cơ thể anh thoáng chốc cứng đờ.

Ngay sau đó, Nam Cung Nguyệt cũng dò theo ánh mắt Thẩm Thiên Duật mà nhìn lên.

Trình Lạc Lạc vừa bối rối vừa có chút chột dạ đành thu hồi ánh mắt của mình lại, lẳng lặng bước theo phía sau Lục Nhiên vào trong, ngồi xuống đối diện với hai người kia.

Trong số những người có mặt, không ai biết về mối quan hệ giữa Trình Lạc Lạc và Thẩm Thiên Duật, nhưng ai cũng biết quan hệ của anh và Nam Cung Nguyệt.

Có người nửa đùa nửa thật hỏi: “Nam Cung đại tiểu thư lần này về nước là định nối lại tình xưa với Thiên Duật à?”

Nam Cung Nguyệt liếc nhìn Thẩm Thiên Duật, sau đó cười đáp: “Chuyện này còn phải phụ thuộc vào duyên phận…”

Mọi người xung quanh thoải mái trêu đùa, chỉ mình Trình Lạc Lạc lặng thing không hé miệng nói nửa lời, cầm ly rượu trên tay, thỉnh thoảng lắc lắc đều, thỉnh thoảng lại ngửa cổ uống một ngụm.

Thẩm Thiên Duật đương nhiên nhìn thấy, anh không trả lời câu hỏi của những người xung quanh, nhưng cũng không hề khước từ cái khoác tay của Nam Cung Nguyệt, chỉ đôi lúc nhíu mày vì thấy Trình Lạc Lạc uống rượu.

Sắc mặt cô không thay đổi, vẫn một màu lạnh như băng, đôi con ngươi sâu hun hút chăm chú nhìn thứ chất lỏng màu vàng nhạt trong ly thuỷ tinh trên tay, đáy mắt bình lặng tựa như mặt hồ mùa thu, nhưng thực ra tận sâu trong đó tràn đầy bão tố.

Chỉ mình Lục Nhiên nhận ra Trình Lạc Lạc có gì đó không đúng lắm, cô ấy nghiêng người sang phía cô, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao thế?”

Trình Lạc Lạc lơ đễnh trong vài giây sau đó mới lắc đầu đáp: “Không sao…”

Ngay cả Lục Nhiên cũng không hề hay biết việc Trình Lạc Lạc đã kết hôn, mà chồng cô lại chính là Thẩm Thiên Duật.

Thấy cô không muốn nói, Lục Nhiên cũng chẳng gặng hỏi thêm nữa, bởi vì cô ấy biết rõ tính cách thà chết cũng không chịu khuất phục của Trình Lạc Lạc, nếu không phải tình thế đẩy cô vào đường cùng thì cô tuyệt nhiên sẽ không bao giờ chùn bước. Nhìn bề ngoài những tưởng cô yếu đuối, nhưng thực ra cô là một cô gái có cá tính mạnh, lại cực kì ương ngạnh.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Trình Lạc Lạc hoà vào trong đám bạn học cũ đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cầu thang cũ phía sau đoạn đường chắn, bước chân của cô bỗng nhiên khựng lại.

Hai mắt cô nóng bỏng nhìn chằm chằm về phía đôi nam nữ đang đứng dưới chân cầu thang, ánh đèn đường mờ nhạt phủ lên đôi vai họ, Nam Cung Nguyệt lao tới hôn nhẹ lên làn môi Thẩm Thiên Duật, chính bản thân anh cũng giật mình trước hành động đó của cô ta.

“A Duật… em hối hận rồi… chúng ta quay lại đi…” Giọng của Nam Cung Nguyệt trong trẻo như nước vang lên, hoà cùng tiếng gió thổi lanh lảnh bay vào lỗ tai Trình Lạc Lạc.

Trái tim cô bất giác quặn lên từng cơn, tựa như có một bàn tay vô hình bóp chặt.

Dưới bóng đêm, chiếc bóng của Trình Lạc Lạc trở nên cô độc và lạnh lẽo biết bao.

“Không sao chứ!” Thanh âm nam tính vang lên bên tai khiến Trình Lạc Lạc giật mình, thần thức cô nhanh chóng trở về hiện thực, cô chậm rãi quay đầu lại.

Người đứng phía sau lưng cô là Phó Ngôn Châu…

Sao anh ta lại ở đây?

Trình Lạc Lạc nghi hoặc trong lòng.

Phó Ngôn Châu không thèm để ý đến sự hiềm nghi trong mắt Trình Lạc Lạc, anh ta điềm nhiên quơ tay che đi tầm nhìn của cô: “Không muốn thì đừng xem nữa…”

Trong lòng có chút chột dạ, Trình Lạc Lạc cảm giác giống như mình vừa làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp vậy, vội vã xoay người rời đi nơi khác.

Phó Ngôn Châu là một trong số ít người tham gia hôn lễ của Thẩm Thiên Duật và Trình Lạc Lạc, nên đương nhiên anh ta biết mối quan hệ giữa hai người, chỉ là cô cũng không hiểu vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây, lại còn làm ra những hành động kỳ quái nữa.

Không muốn để tâm đến cuộc trò chuyện của hai người kia nữa, Trình Lạc Lạc sải bước thật nhanh đi khỏi nơi đó, Phó Ngôn Châu cũng theo ngay phía sau cô, không hé miệng nói thêm câu gì khác.

Chẳng biết Thẩm Thiên Duật đã trả lời Nam Cung Nguyệt như thế nào, nhưng chưa đầy mười phút sau, anh đã xuất hiện tới trước mặt Trình Lạc Lạc, thấy cô đang ở bên cạnh Phó Ngôn Châu, trong lòng chợt trồi lên cảm giác nôn nóng khó chịu.

Hai mắt anh loé sáng, một giây sau, anh lập tức lao tới nắm lấy tay Trình Lạc Lạc, cất lên thanh giọng lạnh như hầm băng: “Về nhà với tôi…”

Cơ thể nhỏ bé của Trình Lạc Lạc cứ như thế bị Thẩm Thiên Duật thô bạo đẩy lên xe, sau đó chiếc xe cũng vun vút lao đi trong bóng đêm mờ mịt…