Đem Yêu Thương Giấu Vào Ánh Trăng Tàn

Chương 7: Những năm qua em đang cố gắng vì điều gì?



Sáng hôm sau, Trình Lạc Lạc vừa mở cửa phòng liền trông thấy Thẩm Thiên Duật đang đứng trước cửa.

Không biết anh đã đứng ở đó bao lâu, chỉ thấy anh ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng làm sao.

Trình Lạc Lạc sau một đêm tự vấn bản thân, có một số chuyện cô cũng đã thông suốt, nên thái độ lại trở nên hờ hững giống như lúc trước. Cô lãnh đạm ngẩng đầu nhìn anh, điềm nhiên hỏi: “Anh có việc gì sao?”

Thấy trạng thái của cô đã ổn, anh lại nuốt hết những lời mình muốn nói vào trong lòng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không… không có gì…”

Hai người như thường lệ xuống nhà ăn sáng.

Bầu không khí giữa hai người vẫn tĩnh lặng và lạnh lẽo giống như mọi ngày, nhưng lại có thứ gì đó khiến cả hai không được thoải mái.

Bởi vì Thẩm Thiên Duật không thích nói chuyện trong bữa ăn nên Trình Lạc Lạc vẫn luôn giữ im lặng, lặng lẽ cúi đầu xuống ăn phần thức ăn của mình.

Nhưng hôm nay chính anh lại là người mở lời trước: “Chuyện hôm qua… là do tôi quá kích động…”

Bàn tay đang hướng tới ly sữa trên bàn của cô bỗng chốc khựng lại giữa không trung, chậm rãi ngước mắt nhìn anh, hàng lông mi dài thỉnh thoảng chớp chớp nhẹ, dường như cô đang cố che giấu điều gì đó trong đáy mắt sâu hun hút.

“Không sao… em hiểu…” Trình Lạc Lạc không mặn không nhạt đáp lại.

Thấy cô đã không sao, Thẩm Thiên Duật mới đứng dậy rời khỏi nhà.

Nhưng khi cánh cửa khép lại, sắc mặt Trình Lạc Lạc lập tức sa sầm xuống, ngẩn người ngồi yên ở đó suốt cả buổi, không nhúc nhích, cũng chẳng nói năng lời nào, chỉ trầm lặng nhìn chiếc ghế trống trải bên phía đối diện.

Nói không tổn thương là đang dối lòng, cô không những đau mà còn đau đến tê dại, đau đến mức không còn cảm giác, không biết mình đau như thế nào nữa.

Có ai lại có thể dửng dưng khi chồng mình vì người phụ nữ khác mà oán trách mình chuyện mà chính bản thân cô cũng không hề hay biết.

Buổi chiều, Cung Nam Nguyệt chủ động gọi điện hẹn gặp Trình Lạc Lạc. . Truyện Hệ Thống

Vốn dĩ cô đã định từ chối nhưng sau đó lại nghĩ chuyện nên đối mặt rồi cũng phải đối mặt, cho dù trốn tránh cũng không thể giải quyết vấn đề. Cuối cùng cô quyết định đi tới điểm hẹn.

Đó là quán cà phê mang phong cách Châu Âu cổ kính, bên ngoài nguy nga tráng lệ, bên trong tối trầm ấm áp, hương vị cà phê cũng mang đậm chất Tây. Không gian quán rộng rãi thoáng đãng, thuận tiện ngắm nghía quang cảnh bên ngoài thành phố.

Trình Lạc Lạc mở cửa đi vào, đảo mắt một vòng xung quanh, sau đó dừng lại ở trên người cô gái ngồi cạnh cửa kính, đang mải mê nghiêng mình say sưa ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Dường như cô ta cũng cảm nhận được có người đang giõi mắt về phía mình, bất giác quay đầu lại nhìn ra phía cửa.

Ánh mắt Trình Lạc Lạc cũng không quay đi, mà vẫn nhìn thẳng về phía cô ta, bước từng bước thật chậm tới gần, sau đó ngồi xuống ghế đối diện.

Cô vừa yên vị, Nam Cung Nguyệt lập tức nói: “Cô hãy mau rời khỏi A Duật đi, anh ấy không yêu cô, người anh ấy yêu vẫn luôn là tôi.”

Thật không ngờ có ngày Trình Lạc Lạc lại rơi vào vở hài kịch như này. Ai đời nào trà xanh lại công khai lên mặt chính thất như vậy cơ chứ!

Dù Thẩm Thiên Duật có yêu cô hay không thì hiện tại người ở trên sổ hộ khẩu nhà anh là cô chứ không phải Nam Cung Nguyệt. Cho dù chuyện giữa hai người thực sự phải kết thúc, cũng là do hai người ra quyết định, chứ không tới lượt kẻ thứ ba như cô ta xen vào.

Trình Lạc Lạc nâng ly nước trên bàn uống một ngụm để nhuận giọng, thẳng thắn đáp trả: “Nếu như cô cho rằng anh ấy yêu cô thì hãy đi nói với anh ấy ly hôn tôi, chứ đừng tìm tôi mà lên mặt. Tôi không hứng thú, càng không có thời gian.”

Dứt lời, cô lập tức đứng dậy, vớ lấy túi xách đang đặt trên bàn, xoay người đi khỏi.

Đằng sau lưng cô vọng tới giọng nói của Cung Nam Nguyệt: “Cố chấp giữ người đàn ông không yêu mình thì có ích gì chứ!”

Đúng thế, cố chấp giữ người đàn ông không yêu mình để làm gì, cho dù cô giữ được thể xác anh nhưng vĩnh viễn chẳng có được trái tim anh, cuộc sống như thế cô thật sự can tâm ư?

Rốt cuộc hai năm qua cô đang cố gắng vì điều gì đây?

Trong khi Trình Lạc Lạc đang mải nghĩ ngợi, bất ngờ có người đẩy cô từ đằng sau, cơ thể cô mất thăng bằng liền ngã ra đường, chớp mắt một cái, chiếc xe tải từ xa vun vút lao tới, đâm trúng đẩy người cô văng ra xa hơn, lăn liên tục mấy vòng, cuối cùng va phải mép đường, đau đến mức nước mắt vô thức rơi xuống.

Nam Cung Nguyệt đứng bên nhếch khoé môi cười nhạt, sau đó lập tức rút điện thoại gọi cho Thẩm Thiên Duật, cất lên thanh giọng đầy uỷ mị: “A Duật… mau cứu em… em… bị xe tông…”

Sau khi cúp điện thoại, Nam Cung Nguyệt tự mình ngã xuống, cách chỗ Trình Lạc Lạc không xa. Cô ta giương giương tự đắc nói: “Trình Lạc Lạc… tôi muốn xem thử giữa hai chúng ta A Duật sẽ chọn ai…”

Thời điểm đó, mọi giác quan của Trình Lạc Lạc gần như mất hết cảm giác, tai không nghe, mắt không thấy, vết thương không đau, máu chảy lênh lánh. Cô chỉ mơ hồ cảm nhận được bé con trong bụng mình không ổn, cố gắng tìm người trợ giúp, cuối cùng yếu ớt ngất lịm đi.

Trước khi mất hoàn toàn tri giác, cô mơ màng nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Duật: “Nguyệt Nguyệt… không sao chứ! Mau… tới bệnh viện…”

Lúc anh liếc thấy bóng dáng quen thuộc ở phía đường đối diện, thoáng chốc khựng lại, nhưng ngay lúc đó, Nam Cung Nguyệt cố ý nhíu mày kêu oai oái: “Á… A Duật… đau quá…”

Thẩm Thiên Duật thôi nhìn về phía đám đông, cũng không còn chú ý tới người phụ nữ nằm bất động trong vũng máu kia nữa, vội vã bế Nam Cung Nguyệt đưa tới bệnh viện.

Nam Cung Nguyệt đắc ý liếc nhìn bộ dạng đáng thương của Trình Lạc Lạc, thầm nghĩ trong lòng: “Cô thua rồi… A Duật luôn luôn chọn tôi…”

Xe của Thẩm Thiên Duật vừa lướt qua, xe của Phó Ngôn Châu liền lướt đến, dừng lại bên đường, chạy nhanh về phía đám đông, thân ảnh anh ta như thiêu thân lao sầm xuống bên cạnh Trình Lạc Lạc.

“Lạc Lạc… đừng ngủ… đừng ngủ… xe cấp cứu sắp tới rồi…” Cả người Phó Ngôn Châu run cầm cập, sắc mặt anh ta nhợt nhạt như mảnh giấy trắng.

Trình Lạc Lạc cố gắng mở mắt ra nhìn, mơ hồ tưởng đó là Thẩm Thiên Duật nổi chút lòng thương, nhưng khi trông thấy Phó Ngôn Châu thì lòng cô chợt chùn xuống, trái tim đau đớn vạn phần.

Hi vọng vụt tắt, đau đớn bao quanh, khiến cô hoàn toàn rớt xuống đáy vực, tâm trí dần rơi vào mụ mị…

'