Đèn Khuya Le Lói

Chương 51



Đôi mắt u ám của Phó Tẫn nhìn Chung Viễn Huỳnh chằm chằm, không bỏ qua bất cứ thay đổi nào dù là nhỏ nhất.

Cô không có hành động kháng cự như đẩy anh ra, thậm chí không nói một lời nhưng cô lại thể hiện sự không thoải mái, khẽ nhíu mày, cắn môi, dường như cô đang cố gắng chịu đựng thứ gì đó.

Cô không thoải mái.

Cũng không thích như vậy.

Phó Tẫn thoáng chốc nhớ lại phản ứng của cô vào ngày sinh nhật năm mười tám tuổi, giống như một cơn gió lạnh buốt từ băng nguyên* thổi tới, khiến máu anh nguội lạnh, mãi cho tới khi đông cứng thành băng,

*冰原 / bīng yuán/: Băng nguyên: Vùng đất ở trên cao, có băng tuyết quanh năm.

Anh cố gắng kiềm chế ham muốn và kích động liều lĩnh đang kêu gào, sự điên cuồng và lý trí gần như muốn xé rách anh. Cuối cùng Phó Tẫn buông cô ra, lùi về sau hai bước.

Chung Viễn Huỳnh ngồi dậy, xoa dịu cảm giác buồn nôn, thấy Phó Tẫn cúi đầu đứng đó, sắc mặt khó coi, tay còn đang run nhẹ.

“Không phải em.” Cô nói.

Chung Viễn Huỳnh cũng nhớ tới ngày sinh nhật đó của mình, thiếu niên lúc đó cũng giống bây giờ, mặt xám như tro, sau đó bỏ đi tận bảy năm.

Lúc đó cô không rõ mình thích anh nhiều tới đâu nhưng ít nhất cũng sẽ không khiến anh khó xử như vậy.

Anh quá quan tâm tới cảm nhận của cô, hơn cả quan tâm chính mình. Cho dù trong tiềm thức cô không hề kháng cự nhưng nếu để anh làm thật thì sau này, mỗi khi cô để lộ ra vẻ phản cảm, anh sẽ bị tổn thương.

Anh kích động như vậy càng giống như bị cô phát hiện ra mặt tối của mình, nỗi sợ bị cô chán ghét, bị cô vứt bỏ bức bách khiến anh không màng tất cả xé toang ham muốn chân thực, muốn một lần được như ước nguyện, cho dù cuối cùng thứ chờ đợi anh là hình phạt lăng trì, rút gân lột da.

Nhưng cho dù là chuyện gì, chỉ cần một ánh mắt, một hành động cũng dễ dàng khiêu khích thần kinh của anh.

Anh luôn luôn vì cô mà nhượng bộ.

Chính vì vậy nên lần này Chung Viễn Huỳnh càng muốn nói rõ, không chừa đường lui, không cho anh thời gian nghi ngờ hay giày vò bản thân.

“Phản ứng của chị hôm sinh nhật mười tám tuổi đó, vốn không phải vì em.”

Phó Tẫn hơi ngẩn người, dường như không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cô.

“Chỉ là chị cần thời gian để chấp nhận thôi.” Mặt Chung Viễn Huỳnh nóng bừng, cô nói tiếp: “Chắc em cũng cảm nhận được, lúc nãy hôn môi chị không hề phản cảm.”

“Nhưng làm chuyện đó…” Chung Viễn Huỳnh trượt xuống khỏi bàn, đi về phía anh: “Chắc chị cần thêm thời gian để giảm xóc.”

“Chị không thích thì không cần miễn cưỡng, không cần quan tâm tới em.” Giọng điệu của anh hơi gấp gáp.

Chung Viễn Huỳnh lắc đầu, nắm tay anh.

Trên tay họ dính màu nước đỏ, lúc nắm tay nhau giống như chạm vào máu của đối phương.

“Phó Tẫn.” Chung Viễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, dịu dàng nói: “Chị muốn chuyển vào ở cùng em.”

“Với thân phận người yêu.” Lời nói ra khỏi miệng xong, cô cảm thấy cũng không khó đến vậy.

Vì kết cục trong truyện, cũng vì anh.

Phó Tẫn im lặng nhìn cô, lông mi run rẩy, khóe mắt dần đỏ ửng.

- -

Phó Tẫn gọi điện cho Phó Lăng Thanh, yêu cầu bà tháo hết camera trong biệt thự nhà vườn đi.

Anh có thể để bà giám sát nhưng Chung Viễn Huỳnh thì không được. Cô chuyển tới đây ở, khó tránh khỏi những lúc mặc đồ ngủ hoặc có những lúc không tiện.

Không muốn cô vì anh mà luôn phải phơi bày bản thân trước mặt người khác.

Điều kiện Phó Lăng Thanh đưa ra là anh phải giao ra tất cả cà độc dược, hơn nữa sau này sẽ không sử dụng nữa.

Chung Viễn Huỳnh báo với Phỉ Duyệt Nhiên một tiếng, Phỉ Duyệt Nhiên nói: “Không cần lo lắng, tất nhiên làm như vậy không có vấn đề gì. Chỉ cần cháu không cảm thấy miễn cưỡng, khó xử là được. Suy xét đến việc cậu ta sắp tiếp vào giai đoạn giảm liều lượng thuốc, có cháu bên cạnh tất nhiên sẽ tốt hơn.”

Phỉ Duyệt Nhiên ở đầu dây bên kia bỗng nhiên hỏi: “Phó Tẫn có đó không?”

Chung Viễn Huỳnh cho rằng cô ta sợ Phó Tẫn nghe thấy, giải thích: “Anh ấy đang vẽ tranh ở bên cạnh nhưng –” Âm lượng loa khá nhỏ, chắc anh không nghe thấy đâu.

Phỉ Duyệt Nhiên nói: “Mở loa ngoài đi.”

Chung Viễn Huỳnh không hiểu nhưng vẫn làm theo, chỉ thấy Phỉ Duyệt Nhiên nói lớn: “Tên nhóc thối, thu hết những tâm tư lệch lạc của cậu lại đi, trung thực chút!”

Phó Tẫn không thèm chớp mắt.

Chung Viễn Huỳnh: “…”

“Hết cách.” Phỉ Duyệt Nhiên nói: “Từ sau khi cô nói hết mọi chuyện với cháu, tên nhóc đó đã cho cô vào danh sách đen.”

“Chung Viễn Huỳnh, cháu ở cùng cậu ta thì đừng có chuyện gì cũng nghe theo cậu ta.”

Phó Tẫn khịt mũi, dùng biểu cảm đề nghị Chung Viễn Huỳnh cho Phỉ Duyệt Nhiên vào danh sách đen giống mình.

Nhưng Chung Viễn Huỳnh cực kỳ tin tưởng vị chuyên gia tâm lý uy tín này, cô thành thật hỏi: “Vậy chuyện gì cũng làm trái ý anh ấy ạ?”

Phó Tẫn: “…”

Ngày Chung Viễn Huỳnh về nhà thu dọn đồ đạc, thành phố Bắc Đường đón trận tuyết đầu tiên.

Cô dọn quần áo trong tủ, gấp bỏ vào vali.

Phó Tẫn đứng nhìn, bỗng nhiên nói: “Không cần mang những thứ này, anh mua mới cho em.”

Chung Viễn Huỳnh tự mình thu dọn quần áo xong lại đi dọn sách vở và dụng cụ mỹ thuật.

Phó Tẫn lại nói: “Trong nhà có đủ hết.”

Phó Tẫn đi theo sau lưng cô, khuyên cô không cần mang gì cả, thứ gì không có anh có thể mua. Chắc anh sợ cô ở lâu thêm một giây sẽ hối hận không chuyển nữa, trong lòng luôn cảm thấy bất an, cảm thấy không đáng tin lắm.

Chung Viễn Huỳnh thu dọn xong đồ trang điểm, phát hiện ra Phó Tẫn bỗng nhiên dừng lại.

Cô đi vào phòng ngủ, phát hiện Phó Tẫn đang ôm con sóc bông to bằng nửa người trên giường cô đứng bất động.

Anh dựa vào cửa, không nhìn rõ biểu cảm. Chung Viễn Huỳnh cho rằng anh không thoải mái, cô đi tới hỏi: “Sao vậy?”

Mặt Phó Tẫn nghiêm túc nói: “Đem theo nó đi.”

“… Được.”

Sau đó Phó Tẫn dường như tìm được một phương pháp mới: “Thảm lông cũng rất tốt, trong nhà không có hoa văn này, mang theo đi.”

“Giỏ hoa này nữa, trang sức treo tường và cả cái lót chuột này nữa…”

“Gối ôm này mua ở đâu vậy, cảm giác không tệ.”

Chung Viễn Huỳnh bị hỏi đến chóng mặt: “Dịp 9.9 trên Moubao…”

Phó Tẫn gật đầu: “Tốt lắm, mang theo nhé.”

“…”

Từ Tử Thúc đứng chờ ngoài cửa, chờ mãi mới cũng thấy bọn họ thu dọn xong. Chung Viễn Huỳnh đẩy hai chiếc vali ra, anh ta đưa tay nhận lấy, hỏi: “Chỉ có vậy thôi à.”

Chung Viễn Huỳnh ngượng ngùng chỉ về phía sau.

Từ Tử Thúc nhìn theo, trừ những đồ nội thất lớn thì căn phòng hoàn toàn sạch sẽ, Phó Tẫn đứng cạnh một đống túi lớn túi nhỏ.

“…” Từ Tử Thúc suy sụp: “Không thuê công ty chuyển nhà chính là để bóc lột sức lao động đáng thương của tôi đúng không? Xin hỏi cậu là ông chủ độc ác của công ty nào?”

Chung Viễn Huỳnh không đành lòng: “Để tôi bê giúp anh một ít.”

“Để tôi để tôi.” Từ Tử Thúc vội vàng nói.

“Vậy tôi xách những thứ nhẹ.”

Từ Tử Thúc: “Tôi không muốn người nào đó có cơ hội đánh gãy chân tôi đâu.”

Hơn nữa bình thường người đó thường bày ra dáng vẻ cậu ấm yếu đuối vai không thể khiêng, tay không thể xách. Chỉ có lúc ôm Chung Viễn Huỳnh mới đột nhiên bộc phát sức mạnh tiềm ẩn.

Từ Tử Thúc cũng không trông chờ gì vào anh, vậy nên dưới ánh mắt thản nhiên của anh, anh ta chỉ có thể nhận mệnh làm trâu làm ngựa.

May mà có thang máy.

Một đoàn người lái xe về biệt thự nhà vườn.

Phó Tẫn đã sớm cho người dọn dẹp căn phòng ở cạnh phòng ngủ của anh.

Từ Tử Thúc vừa chuyển đồ lên tầng xong đã nghe thấy Phó Tẫn nói: “Chuyển vào phòng tôi.”

“…” Ánh mắt Từ Tử Thúc cảnh cáo: “Cậu trải qua đêm đầu tiên xong không định làm người nữa à.”

Phó Tẫn mở cửa, dựa vào khung cửa liếc nhìn anh ta, híp mắt lườm anh ta, thể hiện mình là một người vô dục, do đầu óc người khác toàn những thứ dơ bẩn: “Chiếc thùng trên tay anh, cả hai thùng đó nữa, chuyển vào phòng tôi.”

“… Ừ.”

Đồ dùng trong nhà Phó Tẫn đều là màu xám lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy vắng vẻ đìu hiu. Nhưng khi nơi này có thêm gấu bông, gối ôm, thảm trải sàn, tranh treo tường, khăn trải bàn, rèm lụa trắng và các đồ vật nhỏ của Chung Viễn Huỳnh.

Ngôi nhà cũng trở nên rực rỡ và có sức sống hơn.

Anh ngồi trên giường ôm gấu bông hình sóc của Chung Viễn Huỳnh, nhìn căn phòng hồi lâu. Lần đầu tiên anh sinh ra cảm giác vui vẻ và thoải mái với nơi này, Phó Tẫn không chú ý rằng môi mình đang nhếch lên.

Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn ăn tối xong, cô về phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc. Sắp xếp xong, cô đi tắm rồi lên giường nằm, theo thói quen cầm điện thoại, mở Weibo của Nguyên Tẫn.

Tối qua Phó Tẫn đã phá lệ trả lời một bình luận.

Bình luận đó là: [Bà chủ, em thích chị lắm, chị có thiếu chồng không?!]

Nguyên Tẫn: [Là nam, đã có bạn gái.]

Anh cũng tiện tay đổi luôn giới tính trên Weibo thành nam.

Tác giả truyện tranh vừa nổi tiếng vừa bí ẩn lần đầu tiên tiết lộ đời tư, nhất thời khiến sóng gió nổi lên, mọi người bàn tán sôi nổi.

Chủ đề #Nguyên Tẫn là nam, đã có bạn gái# bị đẩy lên đầu trang. Mà đương sự dường như chỉ muốn tuyên bố chuyện này với người khác, xong rồi thì không quan tâm tới nữa.

Chung Viễn Huỳnh thầm đoán thời gian, chính là lúc cô nói muốn chuyển tới đây ở với thân phần người yêu. Cô nói xong còn ngại tới mức mặt nóng bừng, bỏ đi trong sự hoảng loạn.

Đại khái không lâu sau khi cô rời đi, Phó Tẫn tỉnh táo lại, vào Weibo đăng bình luận này.

Trừ Chung Viễn Huỳnh, Phó Tẫn khuyết thiếu tình cảm với tất cả mọi việc của thế giới bên ngoài, không quan tâm cũng chẳng để bụng. Lần này lại tuân theo lễ nghi, công bố với bên ngoài, nghĩ thôi đã biết tâm trạng của anh lúc đó.

Chung Viễn Huỳnh cầm điện thoại xem một lúc, cô cảm giác như mình đang được ngâm trong nước đường, trái tim tràn ngập sự ấm áp.

Cô buông điện thoại ra, nhắm mắt, đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì bỗng nhiên phúc chí tâm linh*, muốn mở cửa xem thử.

*福至心灵 / fú zhì xīn líng/: Phúc chí tâm linh: phúc ở đây có nghĩa là hạnh vận, ý câu là khi vận khí đến thì tự nhiên tâm tư cũng mẫn tiệp, linh động ra.

Cô nghe theo trái tim mách bảo, bước xuống giường, mở cửa, cửa vừa mở đã thấy có một người đứng đó.

Phó Tẫn ôm gối đầu màu xám ngoan ngoãn đứng đó. Bởi vì vừa tắm nên tóc hơi ướt, mắt cũng long lanh hơn, đèn hành lang màu vàng ấm áp chiếu lên người anh khiến bóng chiếc cằm anh nằm trên xương quai xanh.

Anh không nói gì, cứ nhìn cô như vậy.

Chung Viễn Huỳnh biết đây là chiêu trò của anh nhưng anh quá giỏi làm như vậy, cộng thêm dáng vẻ này thật sự khiến người ta dễ bị mê hoặc.

Khiến người ta không nhịn được mà thương xót, yêu thương anh.

“Sao anh không gõ cửa.” Chung Viễn Huỳnh nói: “Nếu em không mở cửa thì anh định cứ đứng như vậy cả đêm à?”

Đã từng xảy ra chuyện như vậy.

Lúc đó là ở biệt thự nhà họ Phó, bọn họ còn nhỏ nên ngủ cùng một phòng.

Có một lần không nhớ vì chuyện gì mà họ lại xảy ra mâu thuẫn, may Phó Lăng Thanh và Chung Lịch Cao đều không ở nhà. Chung Viễn Huỳnh tức giận khóa trái cửa, bảo anh trở về phòng mình ngủ.

Tối hôm đó cô tức đến mức không ngủ được. Vì sáng sớm hôm sau còn phải đi học nên cô chỉ có thể dậy sớm, vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Phó Tẫn ôm gối ngủ cạnh cửa, cuộn thành một cục nhỏ xíu.

Nghe thấy tiếng động anh lập tức mở mắt, bò dậy, túm lấy ngón tay cô, ngây thơ thầm thì: “A Huỳnh, em sai rồi, chị muốn thế nào em đều nghe theo chị.”

Cả đêm anh không hề gõ cửa, chắc sợ sẽ làm ồn cô, khiến cô càng giận hơn.

Chung Viễn Huỳnh cảm thấy tay anh rất lạnh, cô đưa tay lên sờ mặt anh, phát hiện cũng mặt anh cũng lạnh.

Anh ngoan ngoãn đứng đó cho cô sờ, ngắm nhìn vẻ dịu dàng của cô, hỏi nhỏ: “Tối nay em có thể vào phòng không, nếu không được, vậy tối mai thì sao, tối ngày kia nữa…”

Lúc đó Chung Viễn Huỳnh khó chịu không lên tiếng nhưng cũng không khóa cửa phòng.



Phó Tẫn không nói, xem như ngầm thừa nhận.

Chung Viễn Huỳnh thở dài, kéo một góc gối trong lòng anh, dẫn anh vào phòng.

Mắt Phó Tẫn lặng lẽ cong lên, sau đó anh đặt gối xuống, bản thân cũng nằm lên giường.

Sau khi chỉ để lại một chiếc đèn, căn phòng trở nên tối tăm và yên tĩnh.

Chung Viễn Huỳnh nhắm mắt, nhịp thở dần chậm đi. Chẳng bao lâu sau, cô cảm thấy bên cạnh khẽ động.

Giữa bọn họ vốn còn cách khoảng một người nằm nhưng Phó Tẫn dựa gần vào cô, dịch một chút rồi dừng lại, mãi cho tới khi chạm vào cô.

Giống như chú sóc ló đầu ra muốn nhặt hạt dẻ.

Phó Tẫn dứt khoát ôm cô vào lòng, giả vờ đáng thương nhưng không hề giải thích về hành động của mình: “A Huỳnh, anh lạnh.”

Bởi vì sức khỏe không tốt nên tay anh lúc nào cũng lạnh nhưng ngực anh lại ấm áp. Chung Viễn Huỳnh nằm trong vòng tay anh, được hơi thở quen thuộc bao lấy, có cảm giác ấm áp đến mức yên lòng.

Một lúc lâu sau.

“Có phải lúc đó anh cố ý ngủ ngoài cửa để em mềm lòng không?” Ý thức của Chung Viễn Huỳnh trở nên mơ hồ, giọng nói cũng mang theo sự buồn ngủ: “Còn giả vờ làm một chú sóc nhỏ, rõ ràng là một con hồ ly…”

Suy nghĩ của cô hỗn độn, cuối cùng im hẳn, hô hấp cũng đều dần.

Phó Tẫn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, mắt sáng lên, như ánh sao trên bầu trời đêm, dịu dàng, trong vắt.

“Nhưng em lại luôn mềm lòng.”

Gió lạnh kèm theo tuyết mịn gõ vào cửa kính, khung cảnh bên ngoài cửa kính trở nên mờ mịt, đêm dài đằng đẵng, căn phòng ấm áp.