Đèn Khuya Le Lói

Chương 56



Không phải vì nhất thời xốc nổi mà Chung Viễn Huỳnh mới nói ra lời kết hôn.

Cô đã trải qua khoảng thời gian suy đi nghĩ lại giống như bới chút hy vọng ít ỏi giữa đống bụi bặm trong đất, đào sâu xuống mới phát hiện thì ra bản thân đã sớm có đáp án - muốn ở bên anh mãi mãi.

Trong ấn tượng của cô, hai từ ‘hôn nhân’ nặng nề đến không chịu nổi, khó có thể đánh đồng với hạnh phúc.

Cô cũng cho rằng ít nhất phải qua vài năm nữa, bản thân mới có thể thản nhiên đối mặt với hôn nhân.

Nhưng cô không muốn Phó Tẫn tiếp tục sống trong những ngày tháng nghi ngờ do dự, dù cho anh có thể vượt qua được quãng thời gian này.

Điều mà Chung Viễn Huỳnh không ngờ tới nhất là thái độ chần chừ của Phó Lăng Thanh.

Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn về đến biệt thự của nhà họ Phó, thông báo chuyện kết hôn cho Phó Lăng Thanh.

Phó Lăng Thanh trầm ngâm giây lát, đứng dậy nói: "Viễn Huỳnh, con đến phòng dì đi, chúng ta nói chuyện."

Chung Viễn Huỳnh không hề căng thẳng, nhưng Phó Tẫn lại nắm cổ tay cô, hướng mắt nhìn về phía Phó Lăng Thanh: "Nói ở đây luôn đi."

Phó Lăng Thanh khẽ nhếch mày, nửa đùa nói: "Sợ gì chứ, chỉ nói chuyện vài phút thôi, mẹ cũng đâu thể làm gì được người ta đâu."

Phó Tẫn vẫn không chịu buông tay, không nói gì đứng đối diện Phó Lăng Thanh.

"Phó Tẫn, em đi một lát, không sao đâu." Cô nắm chặt cổ tay anh, hơi lắc nhẹ.

Trong mắt anh có một loại cảm xúc mà cô không hiểu được.

Phó Tẫn thả tay ra.

Chung Viễn Huỳnh đi theo sau Phó Lăng Thanh, hơi lo lắng, Phó Tẫn sẽ không vô duyên vô cớ như vậy, hơn nữa hồi nãy Phó Lăng Thanh cũng không nói là đồng ý hay không, chỉ kêu cô vào trong nói chuyện.

Sau khi vào phòng, hai người ngồi đối diện nhau.

Phút chốc im lặng.

"Viễn Huỳnh, xin lỗi." Phó Lăng Thanh mở lời trước: "Con cũng biết những năm qua dì đối xử tốt với con cũng chỉ vì A Tẫn."

Chung Viễn Huỳnh: "Trên thế giới này vốn không tồn tại cái gọi là tự dưng tốt với người lạ, vậy nên không có vấn đề gì." Bởi vì huyết thống giữa người thân với nhau, tình cảm kinh doanh giữa bạn bè, lợi ích công việc giữa các đồng nghiệp với nhau vv.

Nhưng cô mơ hồ cảm thấy những lời tiếp theo đây mới là những lời quan trọng mà Phó Lăng Thanh muốn nói, bất giác căng ưỡn thẳng lưng.

Phó Lăng Thanh dịu dàng nói: "Dù sao thì con cũng là đứa trẻ cô nhìn con lớn lên, cô cũng quan tâm những ngày tháng sau này con có hạnh phúc hay không."

"A Tẫn không phải một người thích hợp để kết hôn, chứng tự kỷ của nó có thể tái phát lần thứ hai, cũng có nghĩa là sẽ còn khả năng có lần ba, lần bốn, tính con lại mềm yếu, sẽ cố gắng giảm bớt những mâu thuẫn và tranh cãi, thậm chí không dám đề nghị ly hôn, như vậy sau này con sẽ rất vất vả."

"Mặc kệ con làm như vậy xuất phát từ lý do gì, thương hại cũng được, thích cũng không sao, dì hy vọng con hãy nghiêm túc suy nghĩ thêm một thời gian nữa."

Chung Viễn Huỳnh có thể nghe ra được sự chân thành trong lời nói, tim lại mềm nhũn, nước mắt rưng rưng.

Từ bé đến lớn, tình cảm của Phó Lăng Thanh đối với cô là thật, những thứ bỏ ra cũng là thật, cô đều khắc ghi trong lòng, cô từng nghe ông nội nói rằng chuyện hôn nhân của Phó Lăng Thanh không được hạnh phúc, đang mang thai đứa con lại phải lao tâm lao lực chăm sóc người chồng bị bệnh tâm lý, cả người mệt mỏi sinh được đứa trẻ ra, chồng lại tự sát ở nhà.

Đến bây giờ, Phó Lăng Thanh hoàn toàn đứng về phía cô, suy nghĩ tất cả vì cô.

Nếu như Mạnh Mai Quyên vẫn còn sống, có lẽ cũng sẽ làm như vậy.

Chung Viễn Huỳnh ngưỡng mộ Phó Tẫn có một người mẹ tốt như vậy, đi cùng anh đến tận bây giờ.

"Không tính đến chuyện kết hôn, hoặc không muốn ở bên A Tẫn." Phó Lăng Thanh ấm áp nói: " Không cần cảm thấy áp lực, cứ nói thẳng ra, dì sẽ đưa thằng bé sang Mỹ, để bác sĩ bên đó chữa trị trực tiếp."

Phó Tẫn bị đưa sang Mỹ, có trị được khỏi hay không, tương lai như thế nào, Phó Lăng Thanh đều không nói rõ, chỉ mong Chung Viễn Huỳnh không có gánh nặng, bình tĩnh lý trí suy nghĩ chuyện hôn nhân.

Chung Viễn Huỳnh thành tâm nói: "Dì Phó, cảm ơn dì."

"Nhưng mà."

Môi cô hơi cong, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: "Con thật sự muốn kết hôn với Phó Tẫn."

- ---

Phó Tẫn đi đi lại lại ở phòng khách, sắc mặt lo âu, thấy biểu cảm của Chung Viễn Huỳnh sau khi đi ra không có gì khác thường, mới âm thầm thở phào một hơi.

Chung Viễn Huỳnh: "Đi thôi."

"Ừ."

Phó Tẫn cứ nghĩ rằng phải về thành phố Bắc ĐƯờng, kết quả thấy cô lấy chìa khóa chỗ chú Lý, lái xe đi.

Chung Viễn Huỳnh không mở bản đồ, tự nhiên nhớ lại đường đi, liếc mắt sang Phó Tẫn bên ghế phó lái, anh cũng không hỏi là đi đâu, giống như chỉ cần là nơi có cô, anh đi đâu cũng được.

Một đường đi thẳng đến chỗ dừng xe ở gần cục dân chính.

Phó Tẫn không thể tin được mà mở to mắt, nắm chặt cổ tay cô, giọng nói căng thẳng hơn: "Nghiêm túc thật sao?"

Anh nhìn Chung Viễn Huỳnh chằm chằm, quan sát xem cô có xuất hiện một chút do dự nào không, chậm chạp mà không lưu loát nói với cô: "Em có cần suy nghĩ lại một chút không?"

"Anh... không tốt như trong tưởng tượng của em đâu." Anh cụp mắt, giọng nói cũng nhỏ dần.

Anh còn cho rằng câu nói muốn kết hôn của cô chỉ vì trấn an cảm xúc của anh.

Thật ra như vậy cũng đủ rồi, anh không cần cô làm đến bước này.

Không thứ gì có thể khiến anh khó chịu và khổ sở hơn việc sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn xong cô lại hối hận.

"Em cũng không có sốc nổi như anh nghĩ đâu." Chung Viễn Huỳnh nắm chặt tay anh, cười cười rồi nói: "Anh phải học được cách tin tưởng em đó, Phó Tiểu Tẫn."

Phó Tẫn mấp máy môi, lại muốn nói gì đó.

"Xuống xe đi." Cô quả quyết nói.

Chung Viễn Huỳnh sớm đã hỏi được sổ hộ khẩu của Phó Tẫn từ chỗ Phó Lăng Thanh.

Hôm nay không phải là ngày đặc biệt gì, những người đến đăng kí kết hôn trước đó rất ít, sau khi hai đôi người mới làm thủ tục xong, cười nói ngọt ngào rời khỏi.

Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn đi chụp ảnh không có mũ trước, sau đó đến phòng làm việc cho nhân viên thẩm tra giấy chứng nhận.

Thủ tục cũng khá đơn giản, tiếp theo hai người viết giấy tuyên bố, ký tên và đóng dấu vân tay, sau khi nhân viên đăng ký thủ tục, in giấy chứng nhận thì phát giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.

Lúc ký tên, Phó Tẫn ký tên xong, nhìn sang Chung Viễn Huỳnh muốn nói gì đó rồi lại thôi, sau đó lại nhìn thấy cô ký tên không chút do dự.

Phó Tẫn nhìn ba chữ kia, ánh mắt khẽ run, cuối cùng cũng có chút ánh sáng nhỏ vụn.

Hai quyển sổ nhỏ màu đỏ được phát ra, có một khoảnh khắc nào đó Chung Viễn Huỳnh ngẩn ngơ, cảm giác cực kỳ vi diệu, trong dòng người tấp nập, có hai người nhận được sự bảo đảm về quan hệ mật thiết của pháp luật.

Giống như thêm một sợi dây vô hình, nối hai đầu quan hệ của họ lại với nhau.

Sau khi ra khỏi cửa cục dân chính, Phó Tẫn đem hai quyển chứng nhận hôn thú nhét vào túi áo mình.

Chung Viễn Huỳnh buồn cười: "Có hai quyển đấy, sao anh lại lấy cả hai quyển, cho em một quyển được không."

Phó Tẫn cảnh giác nhìn cô, sau đó vẫn không đưa.

Sau khi lên xe, Chung Viễn Huỳnh cong người duỗi tay ra giành lại, Phó Tẫn giữ chặt túi nghiêng người về sau, đến nỗi cả người dán lên cửa xe.

Dây an toàn của Chung Viễn Huỳnh vẫn chưa thắt, dứt khoát cúi cả người về phía trước, bắp chân đè trên đùi anh, tư thế quỳ nửa người, cúi người giành giấy chứng nhận.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, cảm nhận được hơi thở của nhau, Chung Viễn Huỳnh dừng động tác lại, nhìn Phó Tẫn ở dưới người mình, có ảo giác mình đang như tên đã lên cung.

Quần áo Phó Tẫn hơi nhăn, gáy dính chặt trên kính cửa sổ, ánh nắng chiếu vào cạnh mặt anh, một tầng sáng mỏng rơi trên cần cổ và xương quai xanh.

Dáng vẻ sạch sẽ mà rõ nét.

Anh lại cong môi cười không đứng đắn, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cân nhắc nói: "Có muốn chơi đùa trên xe một chút không, chị yêu?"

"..."