Dệt Mộng

Chương 3



Ngay lập tức ta bị cuốn vào một luồng khói đen, Ma Vương kéo theo ta đi bay vút lên thật cao, ta sợ hãi nhắm mắt, đôi tay theo phản xạ bám chặt lấy Ma Vương. Cuối cùng Ma Vương dừng lại giữa một hoang mạc lớn.

Ta ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn.

"Chúng ta không đi tiếp nữa sao?"

"Chúng ta đã đến nơi mà chúng ta cần tới." Ma Vương nhàn nhàn trả lời.

Ta sững sờ trong giây lát. Nơi này không khác gì núi tuyết, đều là nơi khô cằn không có một sinh vật nào muốn ở lại. Nếu nhất thiết phải tìm ra sự khác biệt thì chỉ có thể nói rằng tuyết sơn được bao phủ bởi tuyết trắng còn nơi đây được bao phủ bởi những cồn cát. Cả hai nơi đều là những nơi hoang vu.

Ta chấp nhận nguy hiểm đi theo một người mà ta sợ hãi với mong muốn có thể đến một nơi phồn hoa chứ không phải là từ một nơi hoang vu này đến một nơi hoang vu khác.

Nếu biết được kết quả là như vậy thì ta đã không đi theo Ma Vương rồi.

Ma Vương dường như đọc được suy nghĩ của ta. Hắn dùng đôi mắt lạnh như băng liếc nhìn ta.

"Hối hận?"

Dưới ánh mắt đó, ta không tự chủ mà run sợ.

Ta rất không tình nguyện mà lắc đầu.

Chống đối lại Ma Vương? Ta không dám, dù sao thì ta vẫn chưa muốn chết.

Ma Vương bước lên phía trước, bước chân của hắn có vẻ ngập ngừng.

Ta lê từng bước chân nhỏ xíu theo sau hắn.

"Đây là nhà của ta, từ hôm nay trở đi cũng sẽ trở thành nhà của ngươi." Ma Vương trầm tư nói. Dù ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn thôi nhưng cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt thê lương của hắn khi nói ra những lời này.

Cả một vùng đất rộng lớn trước mắt chúng ta đều là hoang mạc, không nhà cửa, không cây cối, không có một sinh vật nào sinh sống, đến một bóng ma cũng có.

Ma Vương có phần đáng thương. Hắn bị giam cầm trong một hòn đá rất lâu, lâu đến nỗi ta cũng không biết thời gian là bao lâu, khó khăn lắm hắn mới tỉnh lại nhưng khi trở về nhà, mọi thứ lại là một mảnh hoang tàn.

"Nơi đây từng là nơi nhộn nhịp nhất trong cả Tam Giới, thời kỳ hưng thịnh nhất, ngay cả thần tiên đều mong muốn được đặt chân đến vùng đất này." Ma Vương dừng lại một lát, quay lại nhìn ta. "Thật đáng tiếc ngươi không được chứng kiến cảnh tượng tươi đẹp đó."

Ma Vương thở dài, tiếp tục bước đi. "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ bảo vệ ngươi. Một ngày nào đó ngươi sẽ được chứng kiến sự huy hoàng năm xưa."

Ánh mắt của Ma Vương tràn ngập sự khát khao, ẩn trong đó còn có một chút thê lương. Đột nhiên ta cảm thấy Ma Vương cũng không đáng sợ như vẻ bề ngoài của hắn, thậm chí ta còn cảm thấy hắn có vài phần giống ta, đều là những kẻ sống trong cô độc.

Có lẽ lựa chọn đi theo hắn sẽ không phải là sự lựa chọn khiến ta phải hối hận.

"Tiểu yêu hoa, ta còn chưa biết tên của ngươi là gì." Câu hỏi của Ma Vương cắt đứt những suy nghĩ trong đầu ta.

"Ta là Tuyết Yêu, nhưng không phải là tiểu hoa yêu, ta đã hơn một vạn tuổi rồi!" Ta phản bác.

"Hơn một vạn tuổi?" Ánh mắt Ma Vương hiện rõ sự nghi hoặc. "Hơn một vạn tuổi mà ngươi vẫn yếu đuối như vậy?"

Ta không phục. Hắn vẫn chưa đọ sức trực tiếp với ta, không thể khẳng định là ta yếu đuối.

"Còn nhớ lúc ta một vạn tuổi đã từng náo loạn Thiên Giới." Ma Vương kiêu ngạo nói.

Nếu so với hắn, ta đúng thật là một tiểu yêu yếu đuối. Ta chỉ hy vọng khi ra khỏi núi tuyết sẽ không bị ai bắt nạt, hoàn toàn không dám khiêu chiến với những tiểu yêu khác chứ đừng nói tới là thần tiên của Thiên Giới.

"Nhớ lại chuyện năm xưa, tay chân ta thực sự cảm thấy thật ngứa ngáy."

Chưa để ta nghe hết câu, Ma Vương đã giơ một cánh tay ra, lòng bàn tay hắn xuất hiện một quả cầu lửa lớn, hắn vung ta một cái ném quả cầu lửa xuống mặt đất, lửa bén rất nhanh, tạo thành một vòng tròn lớn rực lửa bao quanh ta và Ma Vương.

Ta cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như từng bộ phận trên cơ thể ta đều đang tan chảy. Chân thân của ta là tuyết hoa, nhiệt độ cao trên hoang mạc vốn đã làm ta cảm thấy không thoải mái. Hiện tại bị lửa thiêu đốt, ta sắp không chịu được rồi.

Không lẽ lời dự đoán của những con chim xấu tính trước đây thật sự thành hiện thực. Với sự yếu đuối, ngốc nghếch và sự thiếu hiểu biết của mình, ta sẽ không sống nổi nếu rời khỏi núi tuyết.

Ta chỉ mới rời khỏi núi tuyết chưa đầy một ngày, không lẽ ta thật sự không có mạng mà quay về nữa.

Lửa lan ngày một rộng, sắp lan đến dưới chân ta. Nhiệt độ tăng lên rất cao, toàn thân ta không có sức lực.

Ta khuỵu một chân quỳ dưới đất, nhanh như chớp, ta túm lấy vạt áo của Ma Vương.

"Nóng quá! Mau dập tắt ngọn lửa." Ta khẩn thiết cầu xin.

"Ta là Ma Vương!" Ma vương cao giọng.

Ta ngẩn ngơ một lúc rồi mới hiểu được ý của hắn.

"Bệ hạ, mau giúp ta dập tắt lửa!" Ta đã không còn sức để di chuyển. Nếu lửa lan đến đây thì ta chết chắc.

"Mới chỉ có như vậy mà ngươi đã cảm thấy nóng rồi?" Sự cao ngạo hiện rõ trong giọng nói của hắn.

"Xin bệ hạ!" Ta tiếp tục cầu xin.

"Lửa cách xa chúng ta như vậy, ngươi hãy yên tâm, không nướng chín ngươi được đâu!" Hắn cong môi cười.

Hắn cười trên nỗi đau của người ta, thật đáng ghét!

Uổng công vừa rồi ta còn cảm thấy đồng cảm với hắn.

"Lửa không thể nướng chín nhưng có thể làm ta tan chảy." Ta thì thầm.

"Ngươi yếu đuối vậy sao?" Hắn thờ ơ lên tiếng.

"Ta là một bông hoa tuyết, ta sẽ bị lửa làm tan chảy!" Ta thều thào.

"Hoa tuyết?" Hắn cười thật lớn. "Lần đầu tiên ta nghe nói đến tiểu yêu có chân thân là hoa tuyết!"

"Thật đó! Nếu ngài không dập lửa thì ta sẽ không còn là hoa tuyết nữa mà chỉ còn là giọt nước, thậm chí giọt nước đó sẽ bốc hơi và ngài sẽ không thể nhìn thấy ta nữa!" Ta khẩn thiết giải thích.

"Hay cho một bông tuyết, ngươi cũng thật là to gan, dám lừa ta!" Hắn tức giận.

"Ta không có!" Ta lắc đầu theo bản năng.

"Một bông tuyết bé tẹo như ngươi có thể sưởi ấm cho ta được không?"

Ta đờ đẫn một lúc mới nhận ra là hắn đã biết tất cả.

Thì ra là hắn đã biết là ta lừa hắn, vậy mà hắn vẫn còn dẫn ta ra khỏi núi tuyết.

"Tuy ta không giúp ngài sưởi ấm nhưng ta giúp ngày bớt cô đơn." Ta không biết xấu hổ tiếp tục biện minh.

"Ta không muốn tiếp tục nghe những lời dối trá của ngươi." Ánh mắt Ma Vương hiện lên ngọn lửa. "Nhỡ kỹ, đừng bao giờ lừa gạt ta."