Dĩ Chi Thanh Thu

Chương 4



7.

Hạo Chí đỡ lấy linh hồn vừa hồi quy của Chu Dĩ Chi hồi phủ.

Chu Dĩ Chi kiên quyết đẩy Hạo Chí ra: “Ai cần ngươi đỡ chứ? Ta tự đi được!”

Chu Dĩ Chi bị Hạo Chí thả ra, chân mềm nhũn, hắn đối mặt với mẫu thân đang cắn hạt dưa, ngã sấp người xuống.

“Nhi à, con thế này là sao, đột nhiên hành đại lễ với nương như vậy?”Mẫu thân tiếp tục cắn hạt dưa.

Hạo Chí đỡ Chu Dĩ Chi đứng dậy, cười hihi nói: “Lão phu nhân, hôm nay thần trông thấy Lí tiểu thư hôn Vương gia một cái”

“Lại có chuyện tốt như vậy!” hai mắt mẫu thân phát sáng, không cắn hạt dưa nữa, đứng phắt dậy “Nhi ta thành công rồi, bây giờ ta phải đi thắp nhang cúng bái liệt tổ liệt tông!”

Chu Dĩ Chi vung tay áo, vẻ mặt thản nhiên không chút sợ hãi: “Tưởng gì, Lí Thanh Thu si mê ta như vậy, luôn nhịn không được mà muốn hôn ta.”

Khóe miệng mang theo một tia khinh thường, đi về phòng, bước đi còn có chút lâng lâng.

Kể từ hôm đó, Chu Dĩ Chi luôn có điệu bộ như vô cùng vui vẻ. Mặc dù ăn không ngồi rồi, suốt ngày thưởng trà, nhưng hắn thường xuyên không quên nhờ Hạo Chí chăm chỉ xếp hàng dài để mua bánh đậu xanh, thuận tiện thăm dò nội tình phủ Thừa tướng.

“Vương gia!” Hạo Chí gấp gáp, “Tôi vừa nghe được tin tức của tế tá truyền đến, Lí tiểu thư nói với tỳ nữ thân cận, muốn đến Vương phủ tìm ngài chơi!”

Chu Dĩ Chi cả kinh, suýt nữa làm đổ tách trà trong tay, nhưng sắc mặt hắn không đổi, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên: “Nữ nhân phiền phức, có điều mấy ngày không gặp, đã nhớ nhung ta như vậy.”

“Vương gia, ngài không chuẩn bị một chút sao?” Hạo Chí hỏi.

“Phải chuẩn bị gì? Ngày thường ta đều áo quần chỉnh tề, cử chỉ tao nhã, bất luận là Lí Thanh Thu gặp ta lúc nào, đều muốn ngừng mà không được.” Hắn lạnh lùng cười.

“Được rồi Hạo Chí, sắp hết bánh đậu xanh rồi, ngươi đi mua thêm một ít đem về.”

Hạo Chí lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, bất chấp chịu đựng giữa trời nắng lại lần nữa rời phủ.

Thấy Hạo Chí vừa đi, Chu Dĩ Chi liền nhảy ra khỏi ghế, bước nhanh trở về phòng, hét gọi tiểu tỳ tắm rửa thay y phục.

Hắn đặc biệt sai người chọn cánh hoa ở Hương Các, bỏ vào bồn tắm, mùi thơm ngào ngạt.

Mùi hương này, Lí Thanh Thu nhất định sẽ thích.

Chu Dĩ Chi thay một bộ y phục màu vàng nhạt, ngoài mặt ngồi trong đình nghỉ mát uống trà với tư thái nghiêm chỉnh, thực ra đang trông mòn con mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn vương phủ.

Khi có người đi ngang qua, hắn đều sẽ kích động mà nhảy nhảy cẫng lên khỏi ghế.

Không phải Lí Thanh Thu.

Hắn lại thất vọng ngồi xuống.

Khi Hạo Chí hồi phủ, nhìn thấy Vương gia vẫn đang ngồi trên ghế của đình nghỉ mát, một tay chống cằm, tay còn lại đang nhàm chán khuấy tách trà đã uống một nửa.

“Nàng sẽ đến.” Hắn lựa ra một lá trà đặt lên bàn.

“Nàng sẽ không đến.” Hắn lại lấy ra thêm một lá trà nữa.

Qua một lúc sau, chiếc bàn đá sáng bóng đã chứa đầy lá trà ướt.

“Vương gia” Hạo Chí chạy đến toát mồ hôi “ Hôm nay đến trễ, bánh đậu xanh đã bán hết.........”

Chu Dĩ Chi nghe thấy giọng nói của Hạo Chí, đầu cũng không muốn ngẩng lên, tiếp tục ngồi đếm lá trà của hắn: “Bỏ đi, mua không được thì thôi, chắc là nàng ấy sẽ không đến.”

“Vương gia, ngài đừng đau lòng, có thể Lí tiểu thư gặp chuyện gì đó nên trì hoãn, cô ấy nhất định là cũng rất muốn gặp ngài.”

“Ai nói ta đau lòng? Ta cũng đâu có chờ nàng ấy, nàng ấy thích đến thì đến không thì thôi, đến rồi ta cũng không muốn gặp.” Sắc mặt Chu Dĩ Chi khó coi, hung dữ nói: “Ta về phòng đây.”

Đương khi hắn định đứng dậy, Chu Dĩ Chi trông thấy phía ngoài cánh cửa lớn đang mở của Vương phủ, có một cô nương váy dài bay bay đang đứng, trong tay vẫn đang cầm chiếc ô giấy dầu.

Chỉ cần một cái nhìn, Chu Dĩ Chi liền biết, Lí Thanh Thu đến rồi.

Những lời vừa nãy, nàng đã nghe hết?

Chu Dĩ Chi luống cuống, hắn đứng dậy bước tới, đến cả thói quen sửa sang lại y phục cũng quên luôn.

Lí Thanh Thu vẫn đứng tại chỗ, thần sắc bi thương.

“Thì ra, Vương gia căn bản không hoan nghênh ta đến.”

“Không phải”

Nửa câu còn lại của Chu Dĩ Chi bị kẹt lại trong cổ họng, sau khi bình tĩnh lại hồi lâu, hắn nói: “Lí cô nương, đến Vương phủ là muốn tìm bổn vương sao?”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, mở đôi mắt to tròn nhìn hắn, không nói gì.

Chu Dĩ Chi âm thầm đấu tranh trong lòng rất lâu, cuối cùng mở miệng nói với khuôn mặt đỏ bừng: “Kỳ thực, nàng có thể đến, ta rất vui.”

“Thật vậy sao?” ngữ khí của nàng trở nên vui vẻ, xách váy lên tiến về phía trước một bước.

Hắn không dám nhìn nàng, ánh mắt hướng về nơi khác, ngượng ngùng gật gật đầu.

Lí Thanh Thu nở nụ cười, cười toe toét tiến đến trước mặt hắn:

“Ta biết mà, Vương gia là tốt nhất.”

Xì, nữ nhân này sao lại dễ dỗ dành như vậy.

Có điều, không gì hơn thế này.

Chu Dĩ Chi dẫn Lí Thanh Thu đi vào, thừa cơ đuổi Hạo Chí đi.

Lí Thanh Thu đang ngắm hoa trong hoa viên, vừa xem vừa nói:

“Vương gia, hôm nay ta đến tìm ngài, vốn dĩ là đã rời nhà từ sớm. Thế nhưng đi được nửa đường thì bị phụ thân gọi trở về giáo huấn, giáo huấn mất nửa ngày, nên đã đến trễ.”

“Lí thừa tướng, giáo huấn nàng?” Chu Dĩ Chi nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu nàng, hôm nay nàng đã đổi một chiếc trâm cài tóc mới, trước đây nàng chưa từng cài qua.

“Cũng không phải chuyện gì to tát.” Nàng quay người lại, ngước mắt lên mỉm cười vui vẻ nói với hắn: “Ta chỉ là nói với ông ấy, ta đã từ chối lời cầu thân của Trương công tử và Đường công tử, sau đó gả cho Vương gia ngài đây.”

Đôi mắt của nàng, giống như hai viên ngọc trai đen được đánh bóng vạn năm, khi nhìn ngươi, phảng phất mang theo sức mạnh quyến rũ tâm hồn.

Bây giờ triệt để rơi vào rồi, Chu Dĩ Chi nghĩ trong lòng.

Đầu óc Chu Dĩ Chi quay cuồng cả nửa ngày, suýt chút nữa thì sập nguồn, hắn liều mạng đấu tranh hồi lâu, mới nghĩ ra được chủ đề.

“Bánh đậu xanh của quý phủ đã ăn hết, Lí cô nương không cần quá để tâm, lần sau đến quý phủ, ta nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ.”

“Thật là tiếc quá.” Lí Thanh Thu miệng nói ra lời thương tiếc, thần sắc lại không thấy lấy nửa phần u buồn, nhìn qua ngược lại còn rất vui.

Chu Dĩ Chi đang buồn bực, lại thấy Lí Thanh Thu cười ngọt ngào: “Thì ra, bánh đậu xanh của Vương gia luôn được chuẩn bị cho ta.”

Thất bại rồi.

Chu Dĩ Chi cả kinh, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nói nhảm, bánh đậu xanh là chuẩn bị cho mẫu thân ta, lấy cho Lí cô nương ăn là vì khách khí.”

Nào biết lúc này mẫu thân tình cờ đi ngang qua, nhìn hai người cười haha: “Bánh đậu xanh gì? Ta chưa hề ăn qua? Ồ, Lí cô nương, cô đã đến rồi, hai người chơi vui vẻ, ta ra sau bếp xem cơm nước, lát nữa ở lại dùng bữa tối nhé!”

Bà ấy nói xong, lòng bàn chân cứ như bôi dầu nhanh chóng chuồn mất.

Chu Dĩ Chi bị bán đứng rơi vào trầm mặc. Được‎ cop𝘺‎ tại‎ ++‎ t𝘳𝐮𝗆t𝘳𝐮𝘺‎ e𝗇.ⅴ𝗇‎ ++

Nhìn Lí Thanh Thu rõ ràng trong lòng biết nhưng biểu cảm lại như cười như không, Chu Dĩ Chi mặt xám như tro tàn: “Đúng vậy, bánh đậu xanh là chuẩn bị cho nàng.”

Lí Thanh Thu vui vẻ, nàng quay người ngắm nhìn khu vườn nở đầy hoa, lại nhìn Chu Dĩ Chi, ngữ khí thoải mái vui vẻ: “Vương gia, chỉ ngắm hoa như vậy thật là buồn chán, chi bằng chúng ta chơi một trò chơi đi.”

Nữ nhân ấu trĩ, lớn chừng này rồi còn chơi trò chơi, nội tâm Chu Dĩ Chi chế nhạo.

Hắn chắp hai tay ra phía sau, nghiêm chỉnh nói: “Trò chơi gì?”

“Ta đố ngài một câu đố, nếu ngài trả lời đúng, thì............”

“Thì sao?”

Chỉ thấy Lí Thanh Thu lén lút nhìn bốn phía xung quanh, như là xác định không có ai đang nhìn, mới nhỏ giọng thì thầm vào tai hắn nói: “Ta sẽ hôn ngài một cái.”

Một màu đỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhanh chóng lan tới tai Chu Dĩ Chi.

Nữ nữ nữ......nữ nhân lưu manh này, quả nhiên lại muốn ăn đậu hũ của hắn!

Hắn ra vẻ bình tĩnh nói: “Thế nếu ta trả lời sai thì sao?”

Lí Thanh Thu chớp chớp mắt: “Thì ta sẽ không hôn ngài.”

Ha, nực cười, nàng ấy cho rằng hắn rất muốn được nàng hôn hay sao?

Chu Dĩ Chi tập trung lực chú ý, cực kỳ nghiêm túc nói rằng: “Vậy bắt đầu đi.”

“Vương gia, câu hỏi thứ nhất, ngài đoán xem, ta thích màu gì? Lí Thanh Thu mỉm cười.

Câu hỏi tặng điểm, Chu Dĩ Chi cười khinh thường, tràn đầy tự tin đáp: “Màu vàng.”

Lí Thanh Thu khỗ não lắc lắc đầu: “Ngài đoán sai rồi, Vương gia.”

“Thì ra Vương gia không biết ta thích màu xanh lam.”

Cũng chưa từng thấy nàng ấy mặc qua váy màu xanh lam, Chu Dĩ Chi giận dữ nghĩ trong lòng.

“Sơ xuất, câu tiếp theo.” Hắn cao ngạo mở miệng nói.

“Được thôi, câu hỏi thứ hai, ngài đoán xem, ta thích ăn điểm tâm gì nhất?”

Lại là một câu hỏi tặng điểm, lần này nhất định không có vấn đề gì, Chu Dĩ Chi bình tĩnh trả lời: “Bánh đậu xanh.”

“Vương gia, ngài lại trả lời sai rồi.”

“Mặc dù bánh đậu xanh quả thực là ăn rất ngon, nhưng thứ mà ta thích ăn nhất vẫn là bánh xốp gạo nếp.”

Chu Dĩ Chi tự tin quá độ lại thất bại thảm hại.

“Không sao cả Vương gia, câu thứ ba, ngài đoán xem, loài động vật nhỏ mà ta thích nhất, là gì?”

Chu Dĩ Chi vắt óc suy nghĩ, thậm chí còn mưu đồ dùng thuật đọc tâm của hắn để gian lận, đáng tiếc là hiện tại, Lí Thanh Thu chẳng suy nghĩ gì trong đầu cả, hắn chỉ đành cam chịu, tùy ý đoán bừa: “Con thỏ.”

Dù sao nữ nhân đều thích thỏ.

Lí Thanh Thu không nói gì nữa.

“Thật ra ta thích chó, trong phủ ta có nuôi một con chó siêu đáng yêu, tên là Hứa Dã.”

Chu Dĩ Chi hoài nghi, một trò chơi nhỏ vừa ấu trĩ vừa vô vị như vậy, mà hắn cũng chơi không tốt.

Nào biết Lí Thanh Thu đột nhiên tiến lại gần, hôn lên phía trên cằm hắn một cái, cười tủm tỉm nói: “Vương gia, ngài thật lợi hại, ngài đoán đúng rồi.”

Chu Dĩ Chi đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn nàng ấy, không nói nên lời.

Lí Thanh Thu nghiêng đầu nhìn hắn: “Í, Vương gia, mặt ngài lại đỏ rồi.”

“Nói........nói bậy!”

Nàng ấy đột nhiên lại hôn lên khuôn mặt hồng hào cửa hắn thêm hai cái nữa:

“Hì hì, Vương gia, vừa nãy ta lừa ngài đó, hai câu hỏi trước ngài đều đoán đúng rồi.”

Một lúc lâu sau, cuối cùng Chu Dĩ Chi phản ứng lại, quả nhiên, Lí Thanh Thu, nữ nhân dối trá này vì hôn hắn mà không từ thủ đoạn.

Vậy thì có thể làm gì đây, Chu Dĩ Chi không thể lớn tiếng nói cho nàng ấy, nữ nhân, thực ra trong lòng nàng nghĩ gì ta đều biết rõ, tại sao nàng phải nói dối ta, nói ta đoán đúng rồi!

Haizz, hắn cũng chỉ đành hy sinh vẻ đẹp của chính mình, để Lí Thanh Thu hôn thêm vài cái.

Phỏng chừng khắp thiên hạ này không thể gặp được ai vĩ đại hơn hắn, Chu Dĩ Chi âm thầm cảm thán nói.

Lí Thanh Thu hình như nghĩ đến gì đó, giả vờ kinh ngạc nói: “A Vương gia, ta xem bộ dáng này của ngài, không phải là trước ta, chưa từng có nữ nhân nào hôn ngài đó chứ!”

Chu Dĩ Chi nắm chặt tay, trịnh trọng nói: “Sao........sao có thể, khắp kinh thành này đều có nữ nhân muốn theo đuổi ta, đếm còn đếm không hết, sao có thể chưa có ai từng hôn ta chứ.”

Bên người truyền đến một giọng nói khẽ khẽ: “Cô đừng nghe hắn khoác lác, đứa con trai ngốc khiến ta phiền lòng này, từ bé đến giờ, đến tay nữ nhân còn chưa từng sờ qua! Được rồi, nhanh đến dùng bữa tối thôi!”

Chu Dĩ Chi:...

Nhân sinh gian nan, có một số chuyện không nên vạch trần, hiểu không?

Trên bàn cơm, mẫu thân sốt sắng gắp thức ăn cho Lí Thanh Thu:

“Trông thân thể cô gầy như vậy, phải ăn nhiều chút, bổ sung thật tốt.”

“Sau đó sớm ngày sinh cho ta một đứa cháu trai mập mạp.”

Chu Dĩ Chi cười lạnh, mẫu thân hắn quả nhiên là đang nghĩ đến những chuyện này.

Có điều, hắn thích con gái, tốt nhất là sinh một đứa con gái đáng yêu.

Đợi đã, ngộ nhỡ Lí Thanh Thu thích con trai thì sao?

Chu Dĩ Chi dùng đũa chọc chọc bát cơm trước mặt, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Vậy thì sinh một nam một nữ, cùng lắm thì bớt uống chút trà, là có thể nuôi nổi rồi.

Chủ ý này rất hay.

Hắn chưa kịp âm thầm vỗ tay khen ngợi sự thông minh tài trí của bản thân, liền nghe thấy mẫu thân nói: “Lí cô nương, cô xem, lúc nào hẹn phụ mẫu cô ra gặp mặt, chuyện thành thân, có phải nên an bài lịch trình rồi không? Hai người sớm ngày thành thân, tốt nhất là có thể nội trong ba năm sinh hai đứa.”

Lí Thanh Thu cười lễ phép nói: “Ta cũng đang thương lượng với phụ thân chuyện này.”

“Thế nhưng ta không thích trẻ con.”

Chu Dĩ Chi sửng sốt, vậy là hắn không có con gái rồi, hức hức.

Đột nhiên hắn đứng dậy, mở miệng nói lời nghiêm nghĩa chính:

“Ta chính là không thích trẻ con, sau này ta chắc chắn không muốn có con.”

“Nhưng nếu có thể ở bên Vương gia, ta cũng nguyện ý sinh con cho ngài ấy.”

Chu Dĩ Chi suýt nữa đứng không vững: “ Nhưng cũng không phải không thể thương lượng.”

Lí Thanh Thu phì cười: “Vương gia, ngài thật đáng yêu!”

Mẫu thân nhìn Chu Dĩ Chi và Lí Thanh Thu vô cùng thân thiết như đôi vợ chồng son, bà ấy cũng cười vui vẻ:

“Lí cô nương, Dĩ Chi nhà ta, cô đừng thấy hắn khô khan, hắn đối với cô rất để tâm đó! Cô có điều không biết, hôm đó sau khi từ bên ngoài trở về phủ, cả ngày hắn cứ ngồi trong phòng ngây ngô cười, ngày ngày hỏi đầy tớ Lí cô nương Lí cô nương, ta còn thấy xấu hổ!”

Chu Dĩ Chi cảm thấy như tiết khố của mình đều bị mẫu thân lột ra vứt trước mặt Lí Thanh Thu.

Nhưng hắn thà chet cũng không thừa nhận: “Không có chuyện đó!”

“Hắn còn không thừa nhận, Lí cô nương, không tin cô hỏi Hạo Chí, những gì ta nói có phải thật hay không?” Mẫu thân hừ một tiếng.

Hạo Chí bị chỉ đích danh, vô tội nhìn lão phu nhân, lại nhìn sang Lí Thanh Thu đang mỉm cười, sau đó nhìn về phía Chu Dĩ Chi đang dùng ánh mắt nham hiểm gắt gao nhìn hắn, thống khổ nuốt khan.

“Hạo Chí, ngươi biết phải nói gì chứ.” Giọng nói của Chu Dĩ Chi lạnh thấu xương.

“Hạo Chí, ngươi đừng để bị hắn hù dọa, ta chống lưng cho ngươi, ngươi cứ nói thật đi.” Mẫu thân an ủi Hạo Chí.

Hạo Chí lí ngoại bất thị nhân* khịt mũi nói: “Lão phu nhân nói không sai, Vương gia ngày ngày nhắc tới Lí tiểu thư, còn luôn sai ta ngầm thăm dò tin tức của Lí tiểu thư nữa.”

{*câu đầy đủ là:猪八戒照镜子,里外不是人: là một câu thành ngữ; là phép ẩn dụ cho những việc không làm hài lòng được hai bên,bị phàn nàn khắp nơi.}

Hạo Chí nói xong liền chuồn mất.

Hình tượng oai nghiêm của Chu Dĩ Chi một lần nữa bị đập tan thành từng mảnh, hắn thầm nguyền rủa trong lòng.

Hạo Chí, ngươi xong đời rồi.

Sau khi Lí Thanh Thu rời đi, Hạo Chí bị Chu Dĩ Chi đuổi theo đánh trên đường.

Kết quả là nửa đường lại bị mẫu thân chặn lại hung hăng đánh cho một trận rất nặng: “Con chỉ biết ức hiếp Hạo Chí.”

“Đúng đó Vương gia, những gì thần nói đều là lời thật lòng, mặc dù ngài mất thể diện, nhưng Lí tiểu thư rất vui mà.”

Chu Dĩ Chi thầm nghĩ, Hạo Chí nói không phải là không có đạo lý.

Nữ nhân này yêu hắn như vậy, để nàng ấy nghe được chút phản hồi nào đó, sớm đã vui đến mất phương hướng.

Hắn nhớ lại nụ cười của Lí Thanh Thu trên bàn ăn, nụ cười ấy còn tươi đẹp hơn những bông hoa được trồng trong hoa viên.

Hình như, cũng không hẳn là thiệt thòi.

Nhưng đây là lý do cho Hạo Chí tùy ý bán đứng hắn sao?

Hành vi thất tín bội nghĩa như vậy, tuyệt không nhân nhượng.

Chu Dĩ Chi liếc xéo Hạo Chí, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường: “Ta sắp không còn độc thân nữa rồi, Hạo Chí, hơ hơ, tự lo lấy mình đi.”

Cẩu độc thân Hạo Chí bị Chu Dĩ Chi làm cho bùng nổ hoàn toàn, hai hàng nước mắt rơi xuống, đưa mắt nhìn theo Vương gia đang tràn đầy đắc ý đi về phòng.

8.

Ngày đầu tiên xa Lí Thanh Thu, nhớ nàng.

“Hạo Chí, ngươi mau đi tìm hiểu một chút, một ngày Lí Thanh Thu làm những gì?” Chu Dĩ Chi nhấp một ngụm trà.

Hạo Chí đặc biệt chuẩn bị một quyển ghi chép cuộc sống thường ngày của Lí Thanh Thu, mở ra nhìn và đọc:

“Lí tiểu thư buổi sáng ở trong phòng đọc sách, buổi chiều ở hoa viên vừa ngắm hoa vừa làm thủ công, tối muộn ăn vài miếng điểm tâm, tản bộ xong về phòng đọc sách, sau đó nghỉ ngơi.”

Cuộc sống của nữ nhân này cũng khá phong phú đấy chứ.

Chu Dĩ Chi có vẻ đăm chiêu gật gật đầu.

Sau một lát, hắn đột nhiên ý thức đươc một vấn đề: “Hạo Chí, ngươi nói Lí Thanh Thu yêu ta như vậy, có khi nào nàng ấy cũng cài mật thám trong phủ chúng ta không?”

Hạo Chí gãi gãi đầu: “Vương gia, hạ nhân trong phủ thần không có quyền quản, thần cũng không rõ lắm!”

Đại đạo Chu Dĩ Chi không tốt, nếu Lí Thanh Thu ngày ngày rình mò cuộc sống của hắn, những gì được viết trong sổ chẳng phải là:

「Vương gia buổi sáng uống trà, Vương gia buổi chiều uống trà, Vương gia buổi tối uống trà. 」

“Tiêu rồi Hạo Chí, nhất định là Lí Thanh Thu cho rằng ta là một người vô vị!”

Hạo Chí thầm nghĩ trong lòng: “Vương gia, ngài vốn dĩ rất vô vị mà.”

“Ai da, Vương gia sao ngài lại đánh vào đầu thần?” Hạo Chí khó hiểu.

Ngày thứ hai xa Lí Thanh Thu, càng nhớ nàng hơn.

“Vương gia, sáng sớm ngài không ra đình nghỉ mát, ở trong phòng làm gì vậy?” Hạo Chí nhìn Chu Dĩ Chi thái độ khác thường.

Chu Dĩ Chi cười tà mị: “Nắng hôm nay không tệ, bổn vương thi hứng đại phát, chuẩn bị làm thơ.”

Hạo Chí sửng sốt nói: “Vương gia! Ngài biết làm thơ từ khi nào vậy?”

Chu Dĩ Chi hắng giọng, cao giọng mở miệng: “Hạo Chí, ngươi phát sốt hả? Nói mê nói sảng cái gì vậy? Mỗi ngày ta đều sẽ làm thơ ngâm thơ, ngươi quên rồi hả?”

Cuối cùng, hắn lại nghi thần nghi quỷ nhìn bốn phía, tiến đến bên tai Hạo Chí thì thầm: “Ta nghi ngờ trong phủ có mật thám của phủ Thừa Tướng, Lí Thanh Thu đang theo dõi ta, ta thấy tiểu công vừa vào phủ của ta rất khả nghi.”

Hạo Chí cạn lời, “Lí tiểu thư chẳng vô vị như Vương gia đâu.”

Chu Dĩ Chi giơ nắm đấm về phía Hạo Chí:

“Hạo Chí, ngươi lại ở trong lòng lén lút nói xấu bổn vương đúng không?”

Hạo Chí cực kỳ hoảng sợ, không lẽ Vương gia nhà ta biết thuật đọc tâm?

“Không có đâu không có đâu” Hắn nhanh chóng phủ nhận, “Nếu Vương gia biết thuật đọc tâm, làm sao có thể luôn bị mất mặt trước Lí tiểu thư.”

Chu Dĩ Chi:.........

Ngày thứ ba xa Lí Thanh Thu, nhớ nàng đến muốn khóc.

Chu Dĩ Chi làm bộ làm tịch đẩy cửa phòng ra, không biết hắn tìm ra một chiếc quạt giấy từ xó nào, cầm trong tay chầm chậm đong đưa, như thể sợ không có ai nghe thấy mà lớn giọng nói: “Không tồi, hôm nay hoàn thành hai bài thơ, Hạo Chí, nhanh lấy cuốn sách ta đọc thường ngày qua đây cho ta xem!”

Hạo Chí đã quá quen với cảnh này chậm rãi lấy một cuốn sách ra từ giá sách đầy bụi, đưa tới tay Chu Dĩ Chi.

Chu Dĩ Chi giở sách ra, nhìn vào hàng chữ chi chít, bắt đầu hoa mắt. Từ khi tân đế kế vị, không có phụ hoàng trông chừng, Chu Dĩ Chi vui vẻ vứt bỏ hình tượng thủ bất thích quyển* của bản thân.

{*thủ bất thích quyển: siêng năng và chăm chỉ; luôn cầm một cuốn sách trong tay.}

Ai có thể ngờ rằng, đường đường là Thất Vương gia, đọc sách trở lại, thiết lập lại hình tượng, thực ra là vì Lí Thanh Thu.

Hắn lén la lén lút nhìn thoáng qua mọi nơi, lại đè thấp âm giọng nói với Hạo Chí: “Thế nào Hạo Chí, tìm được cái người theo dõi đó chưa?”

“Vương gia, ngài vẫn là nên quay về uống trà đi.” Hạo Chí cảm thấy chứng vọng tưởng của Vương gia càng ngày càng nghiêm trọng rồi.

Chu Dĩ Chi xụ mặt: “Ta mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm, ngươi không có việc gì thì đi xếp hàng mua điểm tâm đi.”

“Đừng mua bánh đậu xanh, mua bánh xốp gạo nếp.” Hắn nhìn bóng dáng gầy gò của Hạo Chí, lớn tiếng bổ sung.

Ngày thứ tư xa Lí Thanh Thu, cách cái chet không xa.

Chu Dĩ Chi vừa vẽ rùa vừa hỏi: “Hạo Chí, ngươi khẳng định Lí Thanh Thu không tiết lộ với tỳ nữ bất kỳ thông tin nào muốn đến Vương phủ tìm ta chơi?

“Thật sự không có thưa Vương gia.”

Chu Dĩ Chi ném cây bút lông: “Chẳng nhẽ nàng ấy bị phụ thân giam lỏng rồi?”

“..............” Hạo Chí lắc đầu, “Vương gia ngài quên rồi sao, hôm qua Lí tiểu thư mới xuống phố mua một xiên kẹo hồ lô.”

Đáng giận, chẳng nhẽ nữ nhân này không nhớ hắn chút nào sao?

“Vương gia, nếu ngài thật sự nhớ Lí tiểu thư, thì đến phủ Thừa Tướng tìm cô ấy đi.”

Chu Dĩ Chi nhếch mày, ho nhẹ rồi nói:

“Ai nói ta nhớ nàng ấy chứ?”

Hạo Chí trong lòng biết rõ vẫn nói: “Dạ vâng Vương gia, ngài không nhớ cô ấy.”

Chu Dĩ Chi không vẽ rùa nữa, không biết hắn lại lôi từ đâu ra chiếc quạt giấy đó, phe phẩy mấy cái: “Hạo Chí, ta nhớ lần trước phủ Thừa Tướng tặng cho Vương phủ một miếng mã não, chúng ta có phải cũng nên hồi lễ?”

“Đó là chuyện của năm ngoái rồi, Vương gia.”

Chu Dĩ Chi: “.........”

Hắn ra vẻ trấn tĩnh:

“Có qua có lại là một phẩm chất tốt đẹp của con người! Nhanh đi, đem theo loại lá trà tốt nhất đến thăm hỏi phủ Thừa Tướng!”

Hạo Chí nhận mệnh đi theo hắn.

Còn chưa đi ra tới cửa, Chu Dĩ Chi chợt quay đầu lại.

“Vương gia ngài lại làm gì vậy?”

Chu Dĩ Chi bước rất nhanh, trong miệng lẩm bẩm:

“Suýt nữa thì quên, ta phải thay bộ y phục màu xanh lam.”

Xa Lí Thanh Thu ngày thứ tư, buổi chiều, khởi tử hồi sinh.

Hì hì, bởi vì sắp được gặp nàng ấy rồi.

Chu Dĩ Chi đứng bên ngoài phủ Thừa Tướng, làm công tác chuẩn bị tâm lý rất lâu, mới bày ra tư thái đoan chính, để người hầu truyền gọi.

Rất nhanh đã có người hầu đi ra, mời Chu Dĩ Chi vào phủ.

Chu Dĩ Chi khoan thai bước vào cửa, đi theo sau là Hạo Chí đang cầm theo hộp trà.

Lí Thừa Tướng nhìn qua là một lão trung niên trông vô cùng uy nghiêm. Ông ở trong triều xưa nay nổi danh là ngôn từ sắc bén, kiến giải độc đáo, được hoàng đế vô cùng sủng ái.

“Không biết Thất Vương gia giá lâm, Lí mỗ không kịp nghênh đón từ xa.”

Đây là nhạc phụ tương lai của hắn.

Chu Dĩ Chi có chút căng thẳng, hắn cố hết sức ổn định bản thân:

“Trong phủ bổn vương mới có được một ít trà quý, Lí Thừa Tướng ở trong triều vẫn luôn lao tâm lao lực, vì quốc mưu lợi, ta liền muốn đem sang tặng cho Lí Thừa Tướng một ít.”

Lí Thừa Tướng cười nói: “Vương gia khách khí rồi, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm phiền ngài được?”

“Không phiền.”

Lí Thừa Tướng rất nhanh liền thu lại nụ cười trên khuôn mặt, chuyển chủ đề câu chuyện:

“Vương gia, chuyện của ngài và tiểu nữ ta cũng có nghe nói qua, chỉ là việc hôn sự này, Lí mỗ không tác thành.”

Chu Dĩ Chi cứng đờ, trong lòng bỗng nhiên cảm giác không ổn.

Tình yêu của hắn và Lí Thanh Thu, đã gặp phải vấn đề lớn nhất trong lịch sử.