Dĩ Hạ Phạm Thượng

Chương 1: Từ biệt



Hàng loạt cây trụ cao chót vót, dưới to trên nhỏ, bôi màu sơn son, từng cây thẳng hàng đứng ở trong điện, chống đỡ mái điện cao ngất, khung cảnh mang sắc thái đầy trang trọng. Ngoài điện chiều hôm tối tăm, sương mù nặng nề. Trong điện ánh lửa từ dàn đèn lay động, như ánh mặt trời xua tan đi tối tăm, che dấu đi bên ngoài cảnh sắc. Phảng phất lúc này, thế giới này, cũng chỉ tồn tại hai người trong điện.

"A tỷ." Thiếu nữ vừa nói chuyện vừa gỡ mũ miện xuống, nàng trên người mặc trang phục màu đen, tóc đen như mực, mượt mà buông xuôi, làm cho gương mặt trắng như ngọc kia càng thêm trắng sáng, non nớt. Đôi tay của nàng quy quy củ củ đặt ở đầu gối, tay áo rộng buông xuống, đầu ngón tay nắm ở một chỗ, qua một lúc lâu, nàng mới chậm rãi duỗi tay, bắt được tay của người trước mắt.

Một đôi tay lạnh băng lại nhỏ bé yếu ớt.

Lại gầy đi......

Thiếu nữ rũ mắt xuống, hốc mắt nàng ửng đỏ, trong lòng chua xót, khi giương mắt lên lần nữa, đã mang hết thảy tâm tư biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi đẹp, động lòng người. . Truyện Tổng Tài

"Hôm nay là ngày lành của trẫm, liền muốn sớm chút đi vào giấc mộng gặp a tỷ, liệu rằng a tỷ có trách ta?"

"Như thế nào trách ngươi? Ta còn chưa chúc mừng ngươi được như ước nguyện." Ở trước mặt thiếu nữ, là một nữ tử mặc khoan văn trường y (ý là quần áo dài tay, đồ bệnh viện ấy, không biết dịch sao luôn). So sánh với tuổi nhỏ thiếu nữ, nữ tử liền có vẻ thành thục hơn rất nhiều, nàng ăn mặc cũng không phải y phục của bất kỳ quốc gia nào mà thiếu nữ biết, từ trước đến nay đồ nàng mặc vừa ngắn gọn lại hở hang, vào mùa hè thậm chí còn ngắn đến mức được coi là phóng đãng, làm người không dám nhìn thẳng, sợ có một chút khinh nhờn.

Nhưng thời gian một năm trở lại đây, nữ nhân mặc y phục liền vẫn luôn là kiểu y phục này, xanh trắng đan xen khoan văn trường y, không có thay đổi. Có đôi khi thiếu nữ cũng sẽ nói bóng nói gió hỏi thử. Nhưng nữ nhân chỉ là đạm đạm cười, nói sang đề tài khác, rồi kết thúc cuộc trò chuyện. Thiếu nữ mắt thấy khí sắc của nữ nhân ngày càng lụn bại, trong lòng lo âu, nhưng lại không có biện pháp nào.

Các nàng gặp gỡ chỉ ở trong mộng, ra khỏi giấc mơ, liền không hề giao thoa. Dù cho nàng giàu có bốn biển, cũng không có cách nào.

"A tỷ, gần đây thời gian ở trong mộng của a tỷ lâu hơn trước." Thiếu nữ thấp giọng nói, nàng thanh âm không giống với người thường. Ở tuổi này của nàng, thiếu nữ trẻ tuổi, giọng nói lẽ ra phải hoạt bát linh động, mà nàng lại là mang theo một chút khàn khàn, tốc độ nói chuyện từ trước đến nay cũng là không nhanh không chậm, làm người khác khi nghe cũng không vì nàng tuổi tác nhỏ mà có điều coi khinh.

Nữ nhân cười cười: "Nhàm chán rồi sao, vậy đi ngủ đi." Nói xong, đôi mắt nàng chợt sáng lên, tiến đến trước mặt thiếu nữ, ngữ khí hoạt bát, "Lại nói tiếp, mặt của đám đồ cổ kia có phải hay không đều đen? Ngươi có làm tốt việc vả mặt hay không?"

Thiếu nữ hô hấp cứng lại, nàng theo bản năng ngưỡng về phía sau một chút, góc độ như vậy làm nàng có thể nhìn xuống gương mặt thò qua tới của nữ nhân. Sạch sẽ trắng nõn, bọng mắt mơ hồ mang theo chút màu xanh lá, cặp môi trắng nhợt không chút màu máu. Rõ ràng trước kia đều thực trơn bóng lại đỏ ửng. Thiếu nữ suy nghĩ chợt phiêu xa, lại khi nhìn thấy ánh mặt của đối phương liền phục hồi tinh thần lại. Nàng vành tai có chút nóng lên, nhịn không được gục đầu xuống, thanh âm cũng trở nên mềm nhẹ mà nhỏ bé yếu ớt.

"Ân...... mặt lệnh công thực đen, nhưng hắn lại không phát tác được, chỉ có thể sinh sôi nhịn xuống."

"Ha ha, thật là đáng tiếc, không được nhìn vẻ mặt tức giận lại không làm gì được của lão nhân kia." Nữ nhân ha ha cười rộ lên, khi nàng cười thái độ luôn luôn có chút phóng đãng, không giống những danh môn khuê tú xung quanh thiếu nữ, luôn làm ra vẻ ta đây..

Thiếu nữ an tĩnh nhìn nữ nhân thật lâu, xong cũng nhịn không được nhấp môi cười rộ lên theo nàng.

"Nam Phong, Thời Huân" đỉnh đầu đột nhiên thêm một phần trọng lượng, một phần ấm áp. Thiếu nữ nhìn nữ nhân, nữ nhân xoa nàng tóc. Nàng đã thật lâu không có xoa đầu nàng, từ lúc nàng bắt đầu có nguyệt sự, chính thức trở thành một nữ nhân. Nàng liền không có lại hưởng thụ đến đối đãi mềm mại như vậy. Mắt thiếu nữ đột nhiên đỏ, nàng cũng không biết như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng có dự cảm gì đó không tốt, bàn tay ẩn trong tay áo đột nhiên nắm chặt.

"Ngày sau ngươi phải làm một cái hoàng đế tốt đó." Nữ nhân ôn nhu nói.

"A tỷ nếu muốn xem ta làm một cái minh quân..." Thiếu nữ rốt cuộc nhịn không được, nàng cúi xuống thân mình, dán sát vào nữ nhân chân, áo bào lớn màu đen khoác trên người che lại nàng, cũng che đậy nữ nhân thân thể, "Thì a tỷ ngươi vẫn luôn phải ở bên cạnh ta mới được."

"Khó mà làm được. A tỷ...... Cũng có chính mình sinh hoạt. Nam Phong, chúng ta duyên phận hết. Ngày sau, liền sẽ không tái kiến."

Theo giọng nói rơi xuống, nữ nhân thân ảnh dần dần tiêu tán, tại bên trong đại điện hóa thành ánh sáng tan đi. Thiếu nữ rốt cuộc chịu đựng không được, thất thanh khóc rống ra tới. Chỉ là lúc này đây, không còn có một cái cổ linh tinh quái thanh âm phát ra tới, hỏi nàng.

"Tiểu quỷ, ngươi là ai, vì cái gì khóc ở trong mộng của ta?"

- ----------------------------------------------

"Quản Đồng, Đồng Đồng, ngươi mau tỉnh lại."

Một tiếng tiếp một tiếng kêu gọi, nữ nhân gian nan mở to mắt, nàng nhìn phòng bệnh trắng xóa, nhìn ánh mặt trời từ bên ngoài lộ ra tới, chiếu sáng lên toàn bộ phòng, cũng chiếu sáng luôn đôi mắt của người phụ nhân vẫn đang kêu gọi tên nàng.

Bên tai vang lên thanh âm của điện tâm đồ, khoảng cách giữa mỗi tiếng đều rất dài, phảng phất cho biết là nàng đang kéo dài hơi tàn của sinh mệnh, dường như tùy thời tùy chỗ đều sẽ mất đi.

"...... Mụ mụ." Quản Đồng nhẹ giọng nói, thanh âm của nàng rất thấp, cũng thực mỏng manh, bởi vì đối với hiện tại với nàng mà nói, nói chuyện cũng đều đã thành một loại xa xỉ.

Trong mộng vẫn là tốt, ít nhất nói chuyện thực nhẹ nhàng. Nghĩ đến đây, Quản Đồng cười cười, Quản mụ mụ nhìn đến, cũng cười rộ lên theo: "Hôm nay như thế nào lại nghĩ đến việc đeo tóc giả?"

Quản Đồng dùng tay không bị cắm kim sờ sờ chính mình đầu tóc, tóc giả xúc cảm không tốt như tóc thật, nhưng nàng đã không còn mái tóc đã từng được mọi người khen là tóc đẹp. Quản Đồng rất nhanh liền buông tay, bởi vì ngay cả động tác như vậy đều làm nàng cảm giác được mỏi mệt: "Đẹp sao?"

"Đẹp, con gái của mẹ như thế nào đều rất đẹp." Quản mụ mụ cười trả lời, trong mắt lại mang theo nước mắt. Con gái nàng đã từng cỡ nào mỹ lệ tự tin, có thời đại này nữ hài nhi ít có phong độ trí thức, nàng đọc như vậy nhiều sách, chính là nàng còn không có kịp hưởng thụ nhân sinh, mà phải trải qua bệnh tật tập kích từ sớm.

Quản mụ mụ cố nén đau thương: "Hôm nay tâm tình thực tốt?"

"...... Còn, xem như không tồi đi." Quản Đồng lên tiếng, nàng hồi tưởng lại ánh mắt của thiếu nữ trong mộng nhìn về phía chính mình khi nàng rời đi, lại thở dài, "Cũng liền như vậy đi."

"Không cần nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai thì tốt rồi." Quản mụ mụ nói, quay đầu đi, lặng lẽ xoa xoa hai mắt của mình.

"...... Không được, con có chút mệt mỏi." Quản Đồng nói, nàng nhìn chính mình mẫu thân, đột nhiên nói, "Mụ mụ, thực xin lỗi, con...... Không thể tẫn hiếu."

Quản mụ mụ vội vàng quay đầu lại: "Đứa nhỏ ngốc, nói cái gì......"

Nàng nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, Quản Đồng nằm ở trên giường, an tĩnh nhắm mắt lại, liền phảng phất ngủ rồi. Nhưng đột nhiên tiếng cảnh báo chói tai của điện tâm đồ phát ra, phía trên biểu hiện thẳng tắp đường thẳng đều như đang thuyết minh cái gì.

"Đồng Đồng...... Đồng Đồng!!" Quản mụ mụ thất thanh kêu lên, nàng liều mạng ấn chuông cấp cứu ở bên cạnh, khi bác sĩ đến liền gào khóc mà kêu bác sĩ cứu trợ, cuối cùng vào thời điểm bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, gắt gao bưng kín chính mình mặt.

Quản Đồng cả đời này, từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều, là con nhà người ta trong mắt mọi người, sống một cuộc sống thực bình phàm. Nếu muốn nói đến sự tình không tầm thường nhất, đại khái chính là vào năm nàng mười lăm tuổi, ở trong mộng gặp được một đứa bé đang khóc thút thít. Một bé gái không biết đến từ cái thế giới nào, cái triều đại nào, đột nhiên gặp gỡ ở cảnh trong mơ.

Nàng dạy cô bé đọc sách, biết chữ, giảng cho nàng chuyện xưa lịch sử, cho nàng tra cứu lịch sử trên dưới 5000 năm.

Ta kêu Vệ Nam Phong, chữ nhỏ là A Huân." (tên cúng cơm của tiểu bạo quân =)))

"Ta kêu Quản Đồng. Ta so ngươi lớn hơn rất nhiều, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ."

"Tỷ tỷ tại sao cái gì ngươi cũng đều hiểu, ngươi là tiên nhân trong truyền thuyết sao?"

"Ngươi đoán nha ~"

Tác giả có lời muốn nói:

Nhẽ ra để A huân kêu Đồng Đồng là cô cô, nhưng mà kêu cô cô lại nhớ tới Quá nhi, nên đổi thành tỷ tỷ, đến lúc hai người gặp lại gọi tỷ tỷ, tương đối có tình thú! (suy nghĩ đúng đắn đó tác giả)

Vệ Nam Phong, tự Thời Huân, 《 Khổng Tử gia ngữ. biện nhạc giải 》: "Tích giả Thuấn đạn năm huyền chi cầm, tạo 《 nam phong 》 chi thơ. Này thơ rằng: ' nam phong chi huân hề, có thể giải ngô dân chi giận hề; nam phong là lúc hề, có thể phụ ngô dân chi tài hề. '" (Này giảng giải ý nghĩa tên tôi chịu á, ai hiểu sao thì hiểu:))