Dĩ Hạ Phạm Thượng

Chương 16: Ta tên Quản Đồng



Quản Đồng vừa đau lòng vừa tức giận.

Nàng đi theo giúp sửa sang lại công văn cho các học sĩ Nội Văn học quán, làm xong cũng đã cuối ngày, khó khăn lắm mớ rảnh rỗi được chút nên tranh thủ chạy đi tìm A Miêu. Kết quả lại nghe A Miêu bị phái đi đưa đồ ăn. Loại việc đi đưa đồ ăn này, bình thường sẽ không được giao cho A Miêu làm, mà sẽ do các cung nữ chuyên trách mang đến điện phủ, sau đó sẽ có các cung nữ trang dung chỉnh tề khác tới nhận rồi bưng lên bàn tiệc.

Vốn chỉ nghĩ chắc là do thiếu người nên họ trưng dụng luôn A Miêu.

Nhưng mí mắt Quản Đồng lại đột nhiên giật giật, trong lòng không yên, cuối cùng vẫn quyết định chạy đi tìm A Miêu, nàng nhìn quanh một vòng, không thấy được A Miêu, mà Vương Kiều Hoa nay cũng chẳng thấy đâu, vì thế càng hoảng loạn trong lòng, vội vội vàng vàng vừa chạy vừa hỏi đường.

Giọng nói chế nhạo của Vương Kiều Hoa rất lớn, Quản Đồng còn chưa tới gần cũng đã nghe thấy cái rõ ràng. Đợi cho nàng rẽ qua một đoạn hành lang gấp khúc, một bóng dáng quen thuộc bỗng đập thẳng vào mắt nàng.

Không thể không nói, trong nháy mắt đó, tâm trạng lo lắng Quản Đồng bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Đây là tiểu cô nương nàng nuôi lớn.

Từ lúc còn rất nhỏ, Quản Đồng cũng đã dạy dỗ đứa nhỏ này "Không được có suy nghĩ hại người, nhưng lòng cảnh giác lại không thể không có." Đợi đến khi Vệ Nam Phong có thêr chân chính đọc được sách, nàng lại bắt Vệ Nam Phong ngâm nga từng câu từng chữ theo nàng "Lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ", "Nghèo tắc chỉ lo thân mình, đạt tắc kiêm tế thiên hạ"...... Nàng muốn Vệ Nam Phong trở thành một cái minh quân, thiên hạ có nhiều chuyện bất bình như vậy, nhìn không tới, nghe không được thì có thể thờ ơ.

Nhưng nếu có chuyện bất bình ở trước mắt, nàng muốn Vệ Nam Phong nếu có thể giúp thì phải giúp, ít nhất không để những người vô tội cầu cứu trong tuyệt vọng.

nhưng khi nàng càng đi càng gần, thanh âm của Vương Kiều Hoa lại càng thêm kiêu ngạo, A Miêu thậm chí còn khóc nức nở, nhưng cái thân ảnh kia vẫn không nhúc nhích như cũ, phảng phất mọi thứ đều như gió thoáng qua tai, không gợi lên nổi một chút lòng thương hại với sự đồng tình của nàng.

Như thế nào lại trở thành như vậy!!

Hốc mắt Quản Đồng ửng đỏ, tiểu cô nương nàng nuôi lớn, từ lúc từ biệt cho tới bây giờ nàng vẫn như cũ nghĩ rằng đối phương sẽ nghe lời nàng mà làm một vị hoàng đế tốt, khi nào lại trở nên vô tình như vậy?

Quản Đồng nghĩ không ra, nàng chỉ cảm thấy lòng mình tràn đầy thất vọng, càng đi đến gần, càng muốn rơi lệ. Nàng biết lúc này hẳn phải quỳ xuống kêu vạn tuế, như vậy sẽ có thể kịp thời ngăn cản Vương Kiều Hoa. Nhưng chính vào giờ này khắc này, nàng lại không muốn kêu, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên cảm xúc tùy hứng.

Ngươi không nghe lời như vậy! Ta không nhận ngươi!

Lúc nhìn đến Vệ Nam Phong quay đầu nhìn về phía chính mình, trong nháy mắt của nàng khi đó toát ra kinh ngạc. Quản Đồng đi nhanh bước qua, cùng nàng sát vai, một ánh mắt cũng không để lại cho Vệ Nam Phong.

Nàng như thế nào lại dưỡng ra đứa nhãi ranh như vậy!!

Quản Đồng lau đi nước mắt, khi nhìn đến bộ dáng chật vật của A Miêu, nước mắt lại nhịn không được mà chảy ra, vội vàng vọt qua, đỡ lấy tiểu cô nương. Tiểu cô nương nhìn thấy Quản Đồng khóc, áy náy nhỏ giọng nói: "A Giáng tỷ tỷ, đừng khóc, ta, ta không có việc gì."

Tiểu cô nương thật ngoan, còn biết quan tâm người khác. Dưới dự đối lập, Quản Đồng lại càng đau lòng.

Nàng miễn cưỡng hướng tiểu cô nương cười nói: "Không có việc gì thì tốt, để lát nữa tỷ tỷ nhìn xem ngươi có bị thương hay không."

"ừm......" A Miêu nho nhỏ lên tiếng, mặt đều đỏ.

Được người quan tâm, Được người để ở trong lòng, cảm giác như vậy thật sự thật tốt quá.

A Miêu si ngốc nhìn Quản Đồng, nhìn đối phương vì chính mình tức giận, cảm thấy tim đập thực mau. Nàng luôn có thói quen vì người khác trả giá, mà một khi người khác vì chính mình trả giá, liền cảm thấy ân tình sâu nặng như vậy thật khó đền đáp. Nhưng cho dù đó cò là gánh nặng đè nặng trĩu trong lòng, cũng thật sự làm người vui vẻ.

Sự tình sau đó liền hoàn toàn ra ngoài tưởng tượng của A Miêu.

Ai có thể nghĩ đến? Thánh nhân đột nhiên liền xuất hiện, cắt ngang sự kiêu ngạo, tự cho là đúng của Vương Kiều Hoa. Mọi người đều trầm mặc không nói lời nào, chỉ biết vội vội vàng vàng hành lễ. Mà Quản Đồng trước sau lại chậm nửa nhịp, làm A Miêu phải vội vàng túm làn váy của Quản Đồng vài cái, Quản Đồng lúc này mới hành lễ,Bố dáng nhìn qua có chút không tình nguyện.

Sau khi hành lễ, Quản Đồng còn đánh bạo ngẩng đầu, lại vừa lúc nhìn thấy Vệ Nam Phong đang nhìn nàng.

Vệ Nam Phong có một đôi mắt vừa đen vừa sáng ngời. Khi còn nhỏ, do thường bị các cung nhân bỏ đói nên thân thể vừa nhỏ, vừa gầy làm đôi mắt trông vừa to vừa tròn, mang theo ánh mắt như có thể nhìn xuyên thấu vào linh hồn người khác. Lần đầu tiên Quản Đồng nhìn thấy ánh mắt của Vệ Nam Phong, đã bị đôi mắt này hấp dẫn. Cặp mắt đó nhút nhát sợ sệt, đối với hoàn cảnh xa lạ chung quanh tràn đầy cảm giác, sợ hãi, nhưng ẩn ẩn lại che giấu sự cảnh giác, giống một có thú nhỏ nhạy bén.

Dần dần, sự cảnh giác trong đôi mắt kia chậm rãi biến thành ỷ lại, lại từ ỷ lại biến thành nhớ nhung. Mà Quản Đồng cũng từ một người táo bạo không kiên nhẫn với việc dạy trẻ con, dần dần trở nên đáng cậy lên, nàng cảm thấy Vệ Nam Phong ở một mức độ nào đó biến thành trách nhiệm của nàng. Mà trách nhiệm luôn là sẽ làm người trưởng thành nhanh chóng lên, Quản Đồng cũng là như thế.

Thế nhưng, tại sao lại biến thành cái dạng này?

Nghĩ đến đây, trong mắt Quản Đồng lại lộ ra vài phần thương cảm.

Mà cặp mắt đối diện kia mang theo sắc thái tìm tòi nghiên cứu, ngay khi chạm phải ánh mắt của Quản Đông liền dời đi lập tức.

"Bình thân." Vệ Nam Phong nhàn nhạt nói.

Mọi người đều là tạ ơn, thong thả đứng dậy, duy trì lễ nghi, đứng ở một bên không dám cất lời. Quản Đồng cũng như thế, tâm tình của nàng càng là phức tạp một chút. Nàng lần đầu tiên thấy Vệ nam Phong như vậy, nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi thời điểm trước đây, Vệ Nam Phong có phải hay không cũng đã ẩn tàng đi rất nhiều......

Việc nfy làm cho Quản Đồng cảm giác được một chút mỏi mệt.

Vệ Nam Phong cũng ở trầm ngâm, nàng vốn không muốn quản chuyện nhàm chán này, nàng còn không rõ ràng lắm kẻ đứng sau lưng ngươi có gương mặt giống tỷ tỷ rốt cuộc là ai, lại có mục đích gì, nàng biểu hiện không quá hứng thú. Càng quan trọng là, Vệ Nam Phong khi đối mặt với đôi mắt phẫn nộ của đối phương, luôn không hiểu được mà cảm thấy chột dạ, giống như tỷ tỷ đang thật sự đứng ở trước mặt, nhìn chằm chằm nàng.

Tỷ tỷ của nàng, tại một số chuyện vẫn luôn thiện lương quá mức.

Vệ Nam Phong biết, nguyên nhân là do hoàn cảnh sinh hoạt của đối phương luôn tràn ngập thiện ý.

Mà Vệ Nam Phong lại không giống vậy, nàng từ lúc sinh ra cũng đã ở vũng bùn. Ngồi đến càng cao, trên người càng dính nhiều bùn, nhiều đến tẩy không hết, diều này làm cho nàng luôn cảm thấy tự biết xấu hổ mỗi khi ở trước mặt tỷ tỷ.Biểu hiện của nàng ở trước mặt tỷ tỷ lúc nào cũng mang theo một lớp ngụy trang, ngụy trang lương thiện, ngụy trang đại nghĩa.

Nàng muốn cho tỷ tỷ tán thành chính mình, vĩnh viễn tới gần chính mình, chẳng sợ người như vậy cũng không phải là bản thân thật sự của nàng.

Nhưng nếu điều đó có thể làm tỷ tỷ cảm thấy vui vẻ, nàng liền nguyện ý vì nàng che giấu đi hết thảy âm u.

Nhưng là giờ phút này, nàng cảm giác được chột dạ, chính là cảm giác chột dạ khi bị tỷ tỷ phát hiện bản thân chân thật của mình.

Nhưng làm sao có thể! Nàng chỉ là cái thế thân, là người khác tìm tới làm loạn tâm thần của nàng! Cũng không phải tỷ tỷ thật sự!

Vệ Nam Phong hít sâu, đè ép xuống bất ổn trong lòng. Nàng lại một lần nữa nhận thức đến sức ảnh hưởng của tỷ tỷ đối với nàng là lớn cỡ nào, nghĩ đến đây, nàng nhịn không được cười khổ, ngực đều là chua xót cùng phiền muộn.

Đã mười năm, mười năm này, nàng vô số lần muốn chặt đứt loại cảm xúc này, lại vô số lần lòng mang mong đợi. Có lẽ nếu nàng vẫn luôn nhớ thương tỷ tỷ, với tính cách thiện lương của tỷ tỷ, nói không chừng sẽ hồi tâm chuyển ý, lại lần nữa đi vào giấc mộng, tới nhìn nàng một cái chăng?

Vệ Nam Phong áp xuống cảm xúc quay cuồng, lại giương mắt nhìn ánh mắt có chút lo lắng của Quản Đồng. Vệ Nam Phong dường như bị loại ánh mắt này làm đau đớn, vội vàng quay mặt đi. Trừ bỏ tỷ tỷ, nàng không cần người khác thương hại!

"Nên làm gì tiếp tục làm đi. Chờ ở chỗ này làm cái gì?"Sắc mặt Vệ Nam Phong trầm xuống, hai cung nữ bên cạnh bắt đầu run rẩy. Chỉ có nữ nhân giống nàng tỷ tỷ kia vẫn thản nhiên nhìn chính mình.

Bộ dáng bằng phẳng này cũng cực kỳ giống tỷ tỷ nàng.

Vệ Nam Phong không biết thế giới của tỷ tỷ nơi là cái dạng gì, mà nàng lại có thể nói ra rất nhiều đạo lý, biến ra vô số tri thức. Liền biết Vệ Nam Phong là một cái hoàng đế, nàng cũng chưa từng ở trong mắt đối phương nhìn đến kính sợ, ngược lại là sự bình thản.

Nếu không phải nàng tỷ tỷ đã cùng nàng nói quá, nếu không phải nàng trước tiên biết được người này có chút cổ quái, chỉ sợ Vệ Nam Phong cũng thật sự tin tưởng, cảnh trong mơ lúc trước đã trở nên chân thật. Nữ nhân mà nàng ngày đêm mong nhớ, đã xuất hiện trong thế giới hiện thực của nàng.

Vệ Nam Phong phát ra tiếng cười, tiếng cười vừa cô đơn, vừa chua xót. Nàng cũng không hề nhìn xem Quản Đồng nữa, vung tay áo, bước nhanh rời đi.

Nàng nghe được phía sau truyền đến thanh âm quỳ lạy, nàng trầm đôi mắt, ngăn lại dục vọng muốn quay đầu, trầm mặc hướng phía trước.

Nếu người kia thật sự có cái gì mục đích, nhất định sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, nàng nhất định tìm cơ hội hấp dẫn sự chú ý của chính mình, Vệ Nam Phong híp mắt. Sẽ là loại thủ đoạn như thế nào? Bọn họ tìm được người tương tự như vậy, tiếp theo, nàng có phải hay không sẽ còn đụng phải nhiều người càng giống?

Đi ra xa vài bước, lại nghe kia nữ nhân đột nhiên hô một tiếng: "Thánh nhân!!"

Vệ Nam Phong quay đầu, nghiêng đầu nhìn mắt kia nữ nhân, an tĩnh chờ đợi.

"Ta, ta tên Quản Đồng!" Quản Đồng cao giọng nói, nàng mang theo sự chờ mong nhìn Vệ Nam Phong.

Quả nhiên như thế!

Vệ Nam Phong gợi lên môi, mặt mày đều là lạnh nhạt: "Hừ."→_→

Quản Đồng:ಠ_ಠ???

Chỉ hừ một tiếng? Nghe được tên của mình mà Vệ Nam Phong cư nhiên một chút phản ứng cũng không có. Tên nhãi ranh này...... Làm phản rồi sao!! Quản Đồng đột nhiên ngứa tay, nàng muốn đánh đứa nhóc này. (ノಠ益ಠ)