Dĩ Hạ Phạm Thượng

Chương 3: Tiểu cô nương



Hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ tắm gội của A Miêu, cho nên tranh thủ lúc rảnh rỗi liền mang theo người lại đây xem bệnh cho Quản Đồng. Hai người nói không được mấy câu, tiểu cô nương liền vội vội vàng vàng rời đi làm việc.

Trước khi đi, A Miêu đưa cho Quản Đồng một cái bánh hồ (đã cố gắng tìm hiểu nhưng không biết bánh gì, ai biết nói tôi với) nói: "A Giáng tỷ tỷ nhất định là lại quên ăn, mau ăn đi, thân thể mới khỏe càng nhanh."

Quản Đồng cảm tạ ý tốt của A Miêu, đưa nàng đi ra cửa. Nàng cầm bánh hồ, mặt trên có rải hạt mè, nghe lên cực thơm, cắn thử một miếng, thiếu chút nữa gãy cả răng. Thời đại này dầu thực quý giá, loại bánh hồ cấp cho cấp thấp cung nữ như các nàng ăn thì chắc chắn sẽ không thêm dầu vào làm rồi, đã vậy lại còn lạnh, vị tự nhiên sẽ không ngon. Quản Đồng đổ cho chính mình chén nước, nước ấm chắc chắn là không có, may mà nước ở cái niên đại này còn thật ngọt lành, phối hợp một chút cũng cố ăn xong, nhấm nuốt hồi lâu, mùi vị lương thực thơm ngọt liền từ bên trong phát ra.

Trừ bỏ có điểm mỏi quai hàm, ăn cũng không tồi.

Quản Đồng đem bánh hồ bẻ thành mảnh nhỏ, bọc vào khăn tay, mở cửa đi ra ngoài. Nàng đối với thời đại không biết này vẫn rất là tò mò, tuy rằng không ra được Dịch Đình, nhưng vẫn có thể đi ở bên trong cơ mà.

Ngay từ đầu khi ý thức được chính mình là đã xuyên không tới, Quản Đồng không phải không nghĩ tới tìm Vệ Nam Phong, chỉ tiếc, nơi này là Thái Cực cung không phải Cố cung. Ba bước một trạm canh gác, mười bước dừng lại cũng không phải là truyện cười. Phàm là muốn ra vào, đều phải có bằng chứng, nàng một cái từ mười sáu đến hai ba tuổi, chỉ chuyển từ tiểu cá mặn cấp thấp cung nữ thành lão cá mặn cấp thấp cung nữ, muốn từ Dịch Đình đi đến bên người Vệ Nam Phong, điều đó dường như là bất khả thi.

(*Cho ai vẫn chưa biết cá mặn là gì thì ý nghĩa của nó là chỉ người có lối sống lười biếng, không có chí tiến thủ chỉ muốn ăn no chờ chết, như con cá khô ướp muối, để lâu ngày vẫn là cá khô ướp muối chả có tí thay đổi gì, có thể bạn chưa biết nữa là cá mặn ở trung quốc nó thường cứng như cục gỗ vậy á, cắn muốn gẫy răng luôn.)

Quản Đồng từ trước đến nay luôn lấy an toàn là trên hết, nếu đường này không thông, nàng liền không thèm nghĩ nữa. Đến nỗi sau này khi đã đến tuổi ra cung, nhất định vẫn phải nhìn thấy Vệ Nam Phong một lần, nàng cảm thấy chính mình vẫn còn không có suy nghĩ được cách, lại dứt khoát mặc xác nó mà cá mặn tiếp.

Nơi này cùng Quản Đồng đã từng đi cố cung có điều bất đồng, cố cung sớm đã là người đi nhà trống, trừ bỏ các khu vực mở ra cho phép tham quan là sạch sẽ tươm tất, thì khi nhìn trộm vào khe của những cánh cửa bị khóa sẽ thấy cỏ hoang từ dưới gạch mọc ra, cửa cung nghiêng lệch, bên trong hoang vắng, tràn đầy cảnh tượng vương triều xuống dốc suy vong.

Nhưng nơi này lại không giống, đúng là giai đoạn cường thịnh phồn vinh, người đến người đi, bóng người phiêu phiêu, trong cung quần áo của cung nữ vẫn thường lấy màu xanh lá cùng hồng nhạt là chủ, cho nên dù được phơi phấp phới ở đình viện, cũng vẫn tạo nên một phen lịch sự tao nhã. Làm Quản Đồng cái này từ hiện đại xuyên qua thời gian, không gian mà đến khách nhân xem đến không chớp mắt, lại thường thường nhai một miếng vụn bánh hồ thơm ngào ngạt, thật là vừa thơm lại vừa đẹp.

Dịch Đình là chỗ ở của cung nhân, trong cung có rất nhiều cung nhân, cho nên toàn bộ Dịch Đình cũng rất là lớn, Quản Đồng đi đi lại lại, tận khả năng tránh đi đám người. Rốt cuộc nàng không phải nguyên thân, nguyên thân ở chỗ này đã lâu năm, người quen cũng không ít, mà nguyên thân để lại cho Quản Đồng ký ức thì lại khi có khi không, Quản Đồng không nghĩ chọc phiền phức.

Tuy nói là đường vòng, nhưng chung quanh cảnh sắc thanh u, đập vào mắt cũng là quang cảnh làm người thư thái. Quản Đồng thật sâu thở phào, đời trước, từ sau khi bị bệnh, nàng liền chưa hề ra cửa. Giờ phút này gió mát vờn quanh, cây xanh trước mắt, làm nội tâm nôn nóng, bơ vơ lạc lõng của nàng có được một chút thư giãn.

"Mạnh Tử nói rằng: ' tẫn này tâm giả, biết này tính cũng. Biết này tính, tắc...... Tắc......'" non nớt thanh âm truyền đến, khi dài khi ngắn. Quản Đồng theo thanh âm đi về phía trước, có chút tò mò. Mà giọng trẻ con non nớt kia, mang theo chút tức giận, nhìn dáng vẻ hẳn là đọc chưa thuộc, kèm theo còn có tiếng dòng nước róc rách chảy. Qua mấy giây sau, giọng trẻ con kia lại truyền đến lần nữa, lại là đoạn lời nói vừa rồi, chỉ là lúc này đây đã trôi chảy hơn.

"...... Tẫn này tâm giả, biết này tính cũng. Biết này tính, tắc biết thiên rồi. Tồn này tâm, dưỡng này tính...... Dưỡng này tính......"

Thanh âm này đã rất gần.

Quản Đồng vén ra cây cối, nhìn thấy một tiểu cô nương đang ngồi xổm bên giếng, trong không khí còn phân tán mùi bồ kết. Tiểu cô nương nhỏ nhỏ gầy gầy, ước chừng chưa tới tám chín tuổi, một bộ công phục áo bó tay mặc ở trên người nàng có chút chẳng ra cái gì cả, nàng ngồi một bên giếng lấy cây gỗ dùng sức đánh vào quần áo trên bàn giặt, một bên rung đùi đắc ý, ngâm nga mấy câu. Chỉ là tiểu cô nương sức yếu, cầm gậy đập không được mấy cái thì lại nghỉ một chút, tuy nhiên lúc này tốc độ ngâm nga của nàng lại nhanh hơn trước.

Bộ dáng của tiểu cô nương làm Quản Đồng nhớ tới Vệ Nam Phong khi còn nhỏ.

Quản Đồng lúc mới gặp Vệ Nam Phong thì Vệ Nam Phong vẫn là một mầm đậu giá nhỏ. Ngay lúc đó Vệ Nam Phong là con rối bị Nhiếp Chính Vương đẩy đi lên, dốt đặc cán mai, nhìn qua liền đáng thương vô cùng, nói chuyện cũng lắp bắp, nửa ngày nói không rõ một câu. Khi bối rối, Vệ Nam Phong cũng không nói lời nào, chỉ biết nhéo tay áo của Quản Đồng, mở to một đôi đen như mực ngẩng đầu nhìn Quan đồng, ánh mắt ướt nhẹp, làm thân là con gái một trong nhà, tính tình kỳ thật không tính là quá tốt như Quản Đồng đều phải mềm lòng.

Quản Đồng nghĩ, người khác không dạy, chẳng lẽ nàng còn không thể dạy sao? Nàng dùng internet tra xét cổ nhân học vỡ lòng gồm có phải học từ nhỏ Tứ thư, Tứ thư sau đó đến lục kinh. Quản Đồng cắm đầu học thuộc, thuộc xong liền ở trong mộng đọc ra rồi viết xuống, sau đó lại bắt Vệ Nam Phong cũng cắm đầu học thuộc.

Vệ Nam Phong là đưa bé thông minh tử nhỏ, học thuộc sách rất nhanh, làm người dạy vừa bớt lo vừa vui sướng. Rốt cuộc làm gì có giáo viên nào mà không thích học sinh vừa giỏi lại ngoan ngoãn?

Nhớ tới trước đây, Quản Đồng nhịn không được cười, nàng cười, liền khiến cho tiểu cô nương kia cảnh giác.

"Là ai!"

"Xin lỗi, quấy rầy ngươi sao?" Quản Đồng cũng thoải mái hào phóng đi ra, nàng hôm nay là danh chính ngôn thuận nghỉ phép, lại không phải đi loạn khắp nơi. Huống chi, tiểu cô nương trước mặt rõ ràng cũng là cái cấp thấp cung nữ, Quản Đồng một chút cũng không sợ.

Tiểu cô nương nhìn đến Quản Đồng liền sửng sốt. Cung nhân ăn mặc có cấp bậc chế độ rõ ràng. Quản Đồng này một thân công phục mộc mạc, trên đầu lại không có trang sức phối trí, hơn nữa xuất hiện ở trong Dịch Đình, hiển nhiên cũng là cái cung nữ bình thường. Nhưng tiểu cô nương vẫn vội vàng đứng dậy, hai tay đặt trước ngực, khom xuống thân, hành lễ: "Gặp qua nương tử."

Quản Đồng: "......" Chịu đủ phim truyền hình độc hại Quản Đồng tỏ vẻ không thể tiếp thu hai từ này.

Tuy nhiên...... Nàng nhìn tiểu cô nương từ trên xuống dưới, nhìn đến tuổi của đối phương, bên cạnh giếng nước vẫn còn quần áo chưa giặt xong, cùng với hồi tưởng lại cái hành lễ hoàn toàn tiêu chuẩn trước đó, nàng trong mắt hiện lên bừng tỉnh. Như vậy nhỏ tuổi cô nương, hơn phân nửa là bậc cha chú phạm vào cái gì sai lầm, cả nhà bị đày vào Dịch Đình. Những đứa bé như vậy ở dịch đình có không ít, trước đây bậc phụ huynh thường thường đều là đại quan, gia thế ưu việt, từ nhỏ liền đã được giáo dục tốt đẹp, rồi sau lại một sớm thất thế, bị đày vào Dịch Đình, thành tiện tịch, việc thường ngày cũng là trong cung khổ nhất, mệt nhất việc làm.

Nghĩ tới đây, Quản Đồng dâng lên một chút thương hại. Nàng biết đứa bé nhỏ tuổi như vậy, thường rất mẫn cảm lại tự ti, bởi vậy chỉ cười cười: "Ta nghe được tiếng đọc sách, bởi vậy liền lại đây coi một chút."

"A......" Tiểu cô nương có chút chân tay luống cuống, nàng cúi đầu nhìn nhìn chính mình giặt được một nửa quần áo, vội vàng nói, "Nô chỉ là ngâm nga, sẽ không chậm trễ việc, một chút,... một chút là xong."

Quản Đồng vừa nghe liền biết tiểu cô nương nhất định là bị các cung nhân khác tra tấn, mới có thể nói như vậy. Nàng theo bản năng nhíu mày, thấy tiểu cô nương lặng lẽ nhìn về phía chính mình liền giãn ra. Tiểu cô nương này bộ dạng thật cẩn thận cùng trong trí nhớ Vệ Nam Phong mười phần tương tự, nàng nhớ rõ lúc ban đầu Vệ Nam Phong cũng là như thế, chỉ cần Quản Đồng hơi có nhíu mày, Vệ Nam Phong liền sẽ trở nên nôn nóng bất an, tiểu tâm cẩn thận.

Ngay từ đầu Quản Đồng cảm thấy ngoan ngoãn, về sau nàng lại cảm thấy đau lòng.

Hiện tại loại cảm giác đau lòng này vẫn còn như cũ, làm Quản Đồng nhịn không được bày ra dịu dàng sắc mặt.

"Ngươi tới đây, không cần lo lắng, ta chỉ là tùy ý đi dạo, vừa đi vừa nhìn một chút." Quản Đồng mở ra khăn tay, lộ ra bên trong bánh hồ, nàng không có kẹo, có chút ngượng ngùng, đành phải hỏi, "Ngươi ăn cơm không? Muốn cùng nhau ăn sao?"

Tiểu cô nương tới gần, cẩn thận véo lên một khối bánh vụn, lịch sự văn nhã nói tạ: "Cảm ơn nương tử." Nàng ăn một ngụm, khuôn mặt nhỏ phồng lên, giống con hamster nhỏ. Quản Đồng cười xoa nhẹ tiểu cô nương đầu một phen: "Ta nghe ngươi đọc sách rất tốt, là《 Mạnh Tử 》phải không?"

Tiểu cô nương mắt sáng rực lên, gật đầu: "phải, sắp thuộc hết rồi."

"《 Thiên Tự Văn 》 đều đọc qua?" Quản Đồng trong lòng cười, biết lời này là hỏi trúng sở thích của tiểu cô nương. Nàng một bên cảm khái chính mình vẫn am hiểu đối phó với tiểu cô nương như xưa, một bên cùng tiểu cô nương đáp lời. (Vẫn am hiểu dụ dỗ các bé gái thì có, báo cảnh sát bắt giờ á:)))

"Đều đọc qua. Ta, ta học thuộc rất nhanh! Các học sĩ trong Nội Văn Học quán đều khen ta." Tiểu cô nương nói, mắt nàng đều cong lên tới, bên trong chứa đầy ý cười.

"Thế thì thật đúng là lợi hại!" Quản Đồng cũng cười theo, "Nói không chừng ngày sau ngươi sẽ trở thành một nhân vật lớn." . Truyện Xuyên Không

Trong cung đình có thiết lập Nội Văn Học quán, chịu trách nhiệm dạy cho cung nhân văn hóa, nhưng chỉ giới hạn ở đọc sách cùng với biết chữ. Quản Đồng cố sức từ rải rác trong trí nhớ lay ra mấy cái hồi ức, đều là cảnh tượng học chữ thống khổ. Xem ra nguyên thân tuy rằng không phải thất học, nhưng cũng là học ngu. Quản Đồng thở dài, cảm thấy chính mình giả làm tài nữ không thành, đáng tiếc trước đây vì dạy dỗ Vệ Nam Phong khổ cực học thuộc những cái sách đó.

"Ta là tiện tịch, làm, làm...... không thành. Chỉ là thích đọc sách thôi." Tiểu cô nương cúi đầu nhéo ống tay áo của chính mình, "Tuy nhiên các học sĩ có nói, đọc sách tốt, cũng có khả năng đi vào Nội Văn Học quán làm chấp giáo. Ta chỉ cần được như vậy thì tốt rồi."

"Thích đọc sách?" Quản Đồng hỏi.

"Thích!" Tiểu cô nương đôi mắt toả sáng lấp lánh trả lời, nói đến đây, nàng lại cắn cắn môi dưới, nhẹ giọng nói, "Ta hiện tai vừa học Tứ thư, cũng đọc lục kinh, nếu một ngày nào đó có thể làm học sĩ, ta sẽ thực sự vui sướng."

"Làm người, luôn phải có lý tưởng." Quản Đồng ho nhẹ một tiếng, "Tới, ta cho ngươi kể một cái chuyện xưa. Là một cái dịch đình tiểu cô nương cuối cùng biến thành Tể tướng nắm quyền thiên hạ chuyện xưa." Nàng nhớ rõ trước kia lúc kể chuyện xưa cho Vệ Nam Phong nghe cũng là thời điểm đối phương ngoan ngoãn nhất.

"Oa......" Tiểu cô nương mở to hai mắt. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới một cái tội nhân ở Dịch Đình còn có thể làm Tể tướng!

Quản Đồng nén cười, bắt đầu lại nói tiếp, nói một câu, tiểu cô nương phải hỏi ra mười câu, bộ dáng này cực kỳ giống Vệ Nam Phong khi còn nhỏ.

"Tỷ tỷ, vì sao nữ tử đã đăng đế, nhưng việc học hành, thi cử của nữ tử trong dân gian, vẫn chịu nhiều sự cấm cản?"

Lúc ấy Quản Đồng hao hết tâm lực lật tung thư viện, để giải đáp cho Tiểu mười vạn câu hỏi vì sao cô nương. Từ chính trị, kinh tế đến nhân văn, nàng đọc sách đọc đến mức to cả đầu, lại còn phải nghĩ cách chuyển từ giản thể sang phồn thể để thân là cổ nhân Vệ Nam Phong có thể hiểu được.

Tiểu Vệ cô nương cái hiểu cái không, sau Quản Đồng đành thở dài một tiếng rồi nói: "Nếu có một ngày, ngươi nắm giữ quyền lớn, hãy làm nữ tử bình thường cũng có thể đọc sách, làm quan đi. Đọc sách tuy không giải quyết căn bản vấn đề, nhưng nữ tử có độc lập tư bản, thì mới nói được đến mặt khác."

"Tỷ tỷ yên tâm, ta chắc chắn làm như vậy!"

Lời nói chém đinh chặt sắt của tiểu cô nương vẫn còn văng vẳng ở bên tai.

Quản Đồng chống cằm, nhìn tiểu cô nương, phảng phất xuyên thấu qua nàng thấy được đã từng Vệ Nam Phong. Tiểu cô nương bản thân là tội nhân mà cũng có thể đọc sách như thế, đại khái đó cũng là kết quả thực tiễn của Vệ Nam Phong. Quản Đồng nhịn không được có chút hướng tới thế giới mà Vệ Nam Phong đang trị vì. Nàng muốn nhìn một cái, dưới sự giáo dục của nàng, Vệ Nam Phong đã đem thế giới này thống trị thành bộ dáng như thế nào, đây là kết quả từ sự nỗ lực của Vệ Nam Phong, làm sao lại không phải Quản Đồng trong lý tưởng trị thế đâu?

Đang nghĩ ngợi, rất xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, theo sát là tiếng nói bén nhọn của một phụ nhân truyền đến: "Tiện tì kia đi nơi nào? Chẳng lẽ là lại đi lười biếng."

Quản Đồng nhìn đến sắc mặt tiểu cô nương lập tức trắng.

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Nam Phong: Ta đâu?

Tác giả: Để ta lật xem thử, tiếp theo tràng chuẩn bị a, tiếp theo tràng ngươi liền xuất hiện

Vệ Nam Phong: Ân ( vừa lòng)

Tác giả: Sau đó ngươi liền không có

Vệ Nam Phong:????

Hai người tương nhận yêu cầu thời gian, mọi người tạm thời đừng nóng nảy, tiểu cô nương này tuy rằng không đáng yêu bằng vệ tiểu cô nương, nhưng là chúng ta nhận làm muội muội vẫn là thực thích.

Vệ Nam Phong:...... Ta liền không thích