Dĩ Hạ Phạm Thượng

Chương 30: Trời sinh một đôi



Quản Đồng vù toàn bộ khuôn mặt vào lòng bàn tay, lòng bàn tay hơi lạnh, trên mặt lại nóng đáng sợ. Nóng lạnh hỗn loạn, lại thoải mái, cũng nhắc nhở chính mình rốt cuộc ngượng ngùng biết bao nhiêu.

Quản Đồng ngửi được hương tuyết tùng trong lòng bàn tay, nàng có chút nghi hoặc, nhịn không được ngửi càng gần chút, tinh tế ngửi ngửi. Khi rốt cuộc nhận thấy được đây là khí vị trên người Vệ Nam Phong, Quản Đồng vội vàng đem tay rút đi, hô hấp dồn dập, hơi nóng vất vả mới biến mất, lập tức lại bốc lên, có vẻ càng nóng.

Quản Đồng còn nhớ rõ bộ dáng đã từng của Vệ Nam Phong, là một đồng bằng nho nhỏ. Từ mười bốn mười lăm tuổi về sau mới bắt đầu dần dần phát dục lên, bất quá khi đó áo choàng của Vệ Nam Phong cũng bắt đầu to rộng lên, cất giấu đi dáng người, cho nên xem cũng không được rõ ràng.

Thật là không thể tưởng được...... Hiện tại đã phát dục tốt đến như vậy rồi sao?

Quản Đồng nghĩ, lại ma xui quỷ khiến mà sờ sờ ngực của chính mình...... Nàng hồi tưởng lại xúc cảm vừa rồi, mềm mại lại đàn hồi, tựa hồ...... So với chính mình còn muốn lớn hơn một chút......

"Chậc chậc chậc. Không thể tưởng được, có người nói đi tìm thiếu giam, kết quả thế nhưng trốn ra đây để làm loại sự tình này sao?"

Thanh âm Vệ Nam Phong đột nhiên truyền đến.

Quản Đồng cứng đờ cả người, tim bang bang nhảy dựng lên, nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Vệ Nam Phong, nói chuyện đều trở nên nói lắp lên: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi vì cái gì đi đường không tiếng động!!"

Vệ Nam Phong đảo mắt, bên trong hiển hiện ý cười vui vẻ: "Trẫm đi đường như thế nào còn cần phải nói với ngươi sao?"

Cần sao? Đương nhiên không cần.

Quản Đồng tức giận quay đầu.

Vệ Nam Phong liền cười rộ lên: "Đúng rồi, như vậy mới càng giống một ít."

Quản Đồng nghe vậy, nghĩ chính mình rốt cuộc nên xoay đầu lại hay không.

Nàng nghe ra sự hoài niệm trong thanh âm của Vệ Nam Phong, nàng đang tưởng niệm chính mình. Quản Đồng thấp thấp thở dài, liền lặng lẽ tha thứ Vệ Nam Phong. Tiểu cô nương này, mười năm không có nhìn thấy chính mình, hiện giờ vẫn như cũ tưởng niệm chính mình.

Quản Đồng nghĩ, chính mình còn có lý do gì tức giận Vệ Nam Phong đâu?

Không, vẫn là muốn tức giận, cư nhiên dám tìm cái thế thân để tưởng niệm, này nhưng quá kỳ cục nha.

Vệ Nam Phong đi đến bên hành lang, ngồi xếp bằng xuống, nàng vỗ vỗ sàn nhà gỗ bên người: "Tới, ngồi."

Quản Đồng nghĩ nghĩ, vẫn là đứng dậy đi tới chỗ Vệ Nam Phong. Nàng chuẩn bị ngồi xuống, Vệ Nam Phong lại nói: "Ngồi tùy ý chút, không cần quá mức để ý."

Quản Đồng sửng sốt, nàng theo tướng ngồi bình thường của chính mình ngồi xuống, xoay đầu, lại thấy Vệ Nam Phong nhìn chằm chằm vào chính mình, trong mắt chớp động quang mang nàng đã từng quen thuộc. Quản Đồng tới nơi này đã mấy tháng, đối lễ nghi nơi này luôn là ở trạng thái học bù.

Gặp người nào hành cái gì lễ, ăn ngủ nghỉ, đều có quy củ tương ứng.

Khổng Tử từng nói: "Bất học lễ, vô dĩ lập." (*Không hiểu được lễ nghĩa thì không xứng có chỗ đứng trong xã hội)

Đại Chu lấy nho trị thiên hạ, nhân nghĩa lễ nghi giáo hóa thế nhân. Trong cung vì làm gương tốt cho thiên hạ, yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc.

Dưới mấy tháng hun đúc, Quản Đồng cũng liền hiểu rõ, kỳ thậ khi chính mình ở trong mộng, quần áo cũng vậy, nói chuyện cũng thế, thậm chí ngồi xuống đối với người của thời đại này là Vệ Nam Phong mà nói, kỳ thật đều là đại nghịch bất đạo, khó có thể tưởng tượng.

Quản Đồng muốn càng phù hợp "Quy củ", Vệ Nam Phong lại nói nàng không cần như vậy tuân thủ quy củ, chỉ vì như vậy nàng mới càng giống "Tỷ tỷ".

Nếu Quản Đồng vốn chính là người của thế giới này, nàng sẽ nghĩ như thế nào? Là thụ sủng nhược kinh, tâm sinh cảm động, hay là ý nghĩ xằng bậy mọc thành cụm, khó có thể tự giữ?

Vậy đây là những gì Vệ Nam Phong đang chờ mong sao?

Quản Đồng suy nghĩ miên man, không nói gì. Vệ Nam Phong tự nhiên cũng sẽ không nói, nàng ánh mắt đảo qua mặt Quản Đồng, như đang hoài niệm, lại như đang tìm tòi nghiên cứu. Nhưng cuối cùng, Vệ Nam Phong vẫn là quay mặt đi ngẩng đầu lên nhìn không trung.

Các nàng sóng vai ngồi ở một chỗ, bọn thị vệ dưới hành lang đều không tới quấy rầy các nàng.

Gió thổi qua lá cây, phát ra âm thanh sàn sạt nhỏ vụn lại lâu dài. Thời tiết đang dần dần nóng lên, qua tháng này sẽ phải nghênh đón mùa nóng nhất trong năm.

Quản Đồng ngẩng đầu lên, nàng nhìn đến ánh mặt trời bị mái cung che đậy, tinh không vạn lí không mây, chân trời có một diều phiêu phiêu đãng đãng.

"Xem a!"

Quản Đồng chỉ hướng con diều.

Vệ Nam Phong nhìn theo phương hướng ngón tay Quản Đồng chỉ, nàng cũng thấy được con diều kia. Nàng hướng về phía dưới hành lang, duỗi tay đưa tới người hầu: "Đi xem nơi đó, ta nhớ rõ chỗ kia chỗ không có người ở, nếu con diều rơi xuống, liền đi tìm xem, nhìn xem có chỗ khả nghi hay không."

Người hầu lĩnh mệnh lui ra.

Vệ Nam Phong quay đầu, thấy Quản Đồng nhìn chằm chằm chính mình, nàng hơi kinh ngạc một chút, lại cười rộ lên: "Sao, ngươi cũng muốn chơi?"

Quản Đồng lắc đầu, nàng khúc khởi đầu gối, đem đầu chính mình chôn ở đầu gối, có chút khó chịu.

Nơi này là thâm cung, nhưng nơi này cũng là nhà của Vệ Nam Phong. Nhìn đến con diều, Quản Đồng nghĩ đến là trò chơi giải trí, nhưng Vệ Nam Phong lại là cảnh giác, đa nghi. Hai người bất đồng, đều cho thấy các nàng hoàn toàn sinh hoạt ở hai cái hoàn cảnh bất đồng.

Nhà hẳn là nơi mang lại cho con người cảm giác an toàn nhất.

Nhưng Vệ Nam Phong hiển nhiên không có cảm giác đó.

Quản Đồng nhợt nhạt hít một hơi, có một số việc, nàng thật sự vẫn là nghĩ đến quá mức đơn giản.

Ở sau khi vặn ngã Nhiếp Chính Vương, Vệ Nam Phong đã trải qua những gì? Khang Hi vặn ngã Ngao Bái, nhưng phía sau hắn có Hiếu Trang vì hắn chống lưng. Nhưng Vệ Nam Phong thì sao? Phía sau Vệ Nam Phong có ai, lúc ấy nàng còn trẻ tuổi như vậy, trong triều đình thậm chí không có khả năng có nhân thủ của chính mình.

Liền tính là chép bài tập, cũng không có khả năng giống nhau như đúc......

Quản Đồng thở dài nặng nề, là sơ sót của nàng. Nàng cho rằng sinh hoạt của Vệ Nam Phong lẽ ra sẽ giống với kết cục có hậu của vô số truyện cổ tích, đại ma vương ngã xuống, hết thảy liền bình thản an tĩnh. Nhưng sinh hoạt hiện thực, chung quy không phải một cái chuyện cổ tích.

"Ngươi......" Quản Đồng nhìn Vệ Nam Phong, ánh mắt đều là thương tiếc.

Vệ Nam Phong có chút không được tự nhiên, nàng cười: "Sao, lại muốn bò lên giường trẫm?"

Quản Đồng đang cảm động bỗng biu một chút liền biến mất, nàng cắn môi oán hận nhìn Vệ Nam Phong, hài tử hư đốn này!

Vệ Nam Phong cũng không biết Quản Đồng suy nghĩ cái gì, nàng cười nhẹ một tiếng, quay đầu đi. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng động ồn ào. Vệ Nam Phong mới vừa nhíu mày, thiếu giám Quảng Chi Tiên cũng đã im ắng xuất hiện: "Thánh nhân, ngoài cửa là nữ nhi của Tả bộc dạ, Vương Mẫn."

Vệ Nam Phong nghe vậy: "Tả bộc dạ......nữ nhi của hắn cũng quá không coi cung cấm ra gì."

Sắc mặt Quảng Chi Tiên bình tĩnh, hơi hơi nâng mắt: "Vậy lão nô liền đi đuổi người?"

Vệ Nam Phong nghĩ nghĩ, lại quay đầu nhìn về phía Quản Đồng: "Không bằng ngươi thế trẫm đi một chuyến. Hiện giờ trẫm ngã xuống lưng ngựa, bất tỉnh nhân sự, chịu không nổi ầm ĩ. Tả bộc dạ quản giáo nữ nhi không nghiêm, hiện giờ ầm ĩ như vậy, trẫm vừa mới tỉnh lại, chỉ sợ lại muốn bị dọa ngất."

"......" Quản Đồng yên lặng nhìn Vệ Nam Phong biểu diễn, cuối cùng mới không nín được nói, "Ta chỉ là một cung nữ nho nhỏ......"

Để nàng đi đối phó Vương Mẫn kia, là chịu chết sao? nàng nhớ rõ hiện tại chính mình cũng không phải vị tỷ tỷ mà Vệ Nam Phong tâm tâm niệm niệm.

Vệ Nam Phong nghe vậy, giương lên đuôi lông mày, bộ dáng giống như thực kinh ngạc: "Ngươi nói có đạo lý. Chi Tiên."

"Lão nô ở." Quảng Chi Tiên khom người đáp.

"Mang Quản nương tử đi một chuyến, chớ có làm người bị thương nàng." Vệ Nam Phong lười biếng nói.

Quảng Chi Tiên tuân lệnh đáp.

Quản Đồng nhìn tên nhãi con một thân nhẹ nhàng nhìn chính mình, nàng thở dài, cũng thấp giọng đáp: "Vậy ta đi đây."

"Đi sớm về sớm." Vệ Nam Phong hướng Quản Đồng vẫy vẫy tay, dừng một chút, nàng trong mắt xẹt qua một chút hoài niệm, lại nhẹ giọng nói, "Ta chờ ngươi."

Là ta, không phải trẫm.

Quản Đồng không có chú ý tới điểm này, nàng thói quen Vệ Nam Phong đối nàng nói ta, cũng thói quen ở trong mộng, mỗi lần trước khi nàng "offline", Vệ Nam Phong đều ngoan ngoãn chào tạm biệt nàng, đối nàng nói ta chờ ngươi.

Trong nháy mắt kia, trong lòng nàng đồng dạng bị những kỷ niệm cũ mê hoặc, đáy mắt hiện ra hoài niệm, nàng gật gật đầu, xoa bóp ngón tay, thu hồi xúc động theo bản năng mà muốn xoa đầu Vệ Nam Phong, quay đầu nhìn về phía Quảng Chi Tiên: "Làm phiền thiếu giam dẫn đường."

Quảng Chi Tiên giấu đi kinh ngạc trong đáy mắt, thái độ đối đãi Quản Đồng trở nên bất đồng: "Quản nương tử đi theo ta."

Nhưng thật ra Vệ Nam Phong híp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Quản Đồng, ngón tay nàng chậm rì rì gõ mặt đất, nhỏ giọng nói: "Thật giống......"

Quản Đồng cùng Quảng Chi Tiên song hành, Quảng Chi Tiên không nhiều lời, Quản Đồng cũng không hỏi. Hai người đi vào cửa cung, còn chưa đến gần, cũng đã nghe được âm thanh phi dương ương ngạnh: "Thánh nhân hôn mê đã hơn hai ngày, các ngươi lại không cho chúng ta gặp một lần, chính là co tâm tư gì!"

"Chức trách phải làm, còn thỉnh tiểu nương tử chớ có khó xử chúng ta." Người hầu trả lời.

Vương Mẫn thấy thế, càng thêm tức giận, nhưng người hầu lại trước sau cung kính có thừa, hành động lại cường ngạnh.

Thẳng đến đám người Quảng Chi Tiên xuất hiện, Vương Mẫn mắt sắc, lập tức liền nhìn đến Quảng Chi Tiên.

"Quảng thiếu giám!!" Vương Mẫn mới vừa hô một tiếng, liền lập tức ngừng lại. Nàng thấy Quảng Chi Tiên đứng ở nơi đó, nhưng lại không phải ở chủ vị. Mà đang ở chủ vị, lại là một người mặc cấp thấp cung nữ phục cung nữ.

Vương Mẫn tự nhận đối người ở tẩm cung thánh nhân đều rõ như lòng bàn tay. Đặc biệt là có thể làm Quảng Chi Tiên đều phải thoái vị, kia tất nhiên là người có địa vị cao trong lòng đế vương. Nhưng khi nào, bên người thánh nhân thế nhưng xuất hiện một nhân vật như vậy, mà nàng đến một chút tiếng gió cũng chưa biết được.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Vương Mẫn lập tức sắc bén lên.

Trước đây thánh nhân đối chính mình hôn sự vẫn luôn cắn chặt không buông, Vương Mẫn vẫn luôn chú ý đến nam tính bên người nàng. Mà trước đó không lâu Thánh nhân nói chính mình hảo nữ phong, Vương Mẫn vui mừng rất nhiều, cũng đem ánh mắt nhắm ngay nũ tính bên người Vệ Nam Phong......

Chỉ là một nhân vật như này......

Vương Mẫn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ tới.

"Là ngươi! Chính ngươi là kẻ chẳng biết xấu hổ nắm lấy tay Thánh nhân không buông ra! Bức cho tất cả mọi người phải mang ngươi nhập tẩm cung Thánh nhân!"

Quản Đồng: "......"

Miêu miêu miêu? Như thế nào lại thành nàng cầm tay Thánh nhân?

Nữ nhân này như thế nào cùng một cái đức hạnh như Vệ Nam Phong!!!

Quản Đồng tiến lên một bước, cầm đôi tay Vương Mẫn, ở trước mắt bao người.

"Ngươi muốn làm gì!" Vương Mẫn đại kinh thất sắc, liền phải tránh thoát. Quản Đồng ỷ vào thân thể này lực lượng lớn, tăng thêm chút sức lực, làm cho Vương Mẫn không cách nào ném ra chính mình.

"Quản nương tử......" Quảng Chi Tiên cảm thấy mí mắt chính mình nhảy cái không ngừng, tựa hồ có dự cảm xấu. Hắn vội vàng mở miệng, mưu toan cản lại.

Nhưng Quản Đồng đã chân thành nói ra lời nói trong lòng chính mình: "Ngươi cùng thánh nhân thật đúng là trời sinh một đôi!"

Vương Mẫn đầu tiên là sửng sốt, theo sau mặt chậm rãi đỏ lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Quản Đồng: Các ngươi thật là trời sinh một đôi, cho nhau tai họa đi thôi

Vệ Nam Phong:...... Thương tâm......