Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 23: Thẳng thắn nói ra quan điểm



Một đạo thánh chỉ truyền đến Trữ cung, liền khiến cho Tô Như Bảo và Tô Như Thiện trắng bệch mặt ra như xác chết. Khương Linh Đế ban Mã Nghê Vân cho Khương Mặc Hiên làm trắc phi. Khương Mặc Hiên sớm đã được Khương Linh Đế báo trước cho nên không dao động gì. Đêm hỉ sự của Khương Mặc Hiên và Mã Nghê Vân tuy không thể so bằng lúc y lập chính phi nhưng cũng linh đình vô cùng. Lụa hoa và lồng đèn đỏ được giăng khắp mọi ngõ ngách trong Trữ cung.

Khương Mặc Hiên bước vào hỉ phòng, nhìn thấy Mã Nghê Vân đang cúi đầu cầm gậy như ý, chợt nhớ đến Trình Sở Y. Nếu có thể quay ngược thời gian thì tốt biết bao, vậy thì chí ít y cũng có thể đền cho hắn một buổi hôn lễ đúng đắn, không để hắn phải chờ đợi lạnh lẽo như đã từng.

Khương Mặc Hiên đi đến rút gậy như ý ra khỏi tay Mã Nghê Vân. Trong tục lễ của Đại Khương, việc tân lang đón lấy gậy như ý từ tay tân nương cũng giống như lời hứa cho nàng một đời như ý viên mãn, tuyệt không phụ lòng nhau.

Mã Nghê Vân ngẩng lên, ánh mắt e thẹn gọi: “Thái tử ca ca.”

Ngày thường nàng vốn dĩ đã xinh đẹp rồi, đêm nay có thêm son phấn rực rỡ càng tôn lên mấy phần kiều diễm khó cưỡng. Khương Mặc Hiên đã lâu không gần kề nữ nhân, đều trách từ khi y thoát khỏi Hình bộ trở về Trữ cung liền thấy Tô Như Bảo và Tô Như Thiện ồn ào đáng ghét. Do đó, ở trước dung nhan trầm ngư lạc nhạn thế này, tâm tình y bị gảy động, cúi người nâng mặt Mã Nghê Vân lên hôn sâu, chìm vào hơi thở ôn hương nhuyễn ngọc.

Màn giường từ từ được hạ xuống.

Ở tại Tình Tuyết Viện, Trình Sở Y đang ngắm trăng uống trà với Sấu Tử thì hai tỷ muội Tô thị đột ngột kéo đến mang thêm chút bánh trái. Trình Sở Y trong lòng không hoan nghênh, nhưng ngoài mặt cũng không thể thất lễ quá, bèn mời họ cùng ngồi.

Tô Như Bảo che nghiêng cây quạt tròn nói: “Thái tử phi, bọn muội nghe nói người bệnh lâu ngày nhưng hôm nay mới có thể đến thăm, thật là có lỗi. Cửu cửu và đệ đệ mất đi khiến bọn muội thương tâm vô hạn, không buồn ăn uống. Hơn nữa tang sự quấn thân cũng sợ sẽ ảnh hưởng tới thái tử phi.”

“Hai muội muội khách sáo rồi.” Trình Sở Y trả lời cho có. Hắn không hề quan tâm bọn họ đến hay không, ngược lại đến chỉ có thêm rắc rối chứ chẳng phải may mắn gì.

Tô Như Thiện đợi một hồi chỉ thấy Trình Sở Y uống trà, không nghe nói năng gì thì lại tiếp: “Trong Trữ cung có thêm một muội muội đúng là ngày càng đông vui. Không biết muội muội này tính tình thế nào, thái tử phi có hiểu rõ không?”

“Ta chỉ gặp qua một lần nên không biết. Bất quá, hai muội đừng lo lắng, cho dù có đến bao nhiêu người mới thì vị trí của hai muội trong lòng thái tử đều sẽ không thay đổi.”

Tô Như Bảo cười giả lả: “Lời này của thái tử phi quá đề cao bọn muội rồi. Bọn muội chẳng qua là theo hầu thái tử lâu năm cho nên hiểu rõ người hơn một chút thôi.”

Tô Như Bảo và Tô Như Thiện ngồi thêm một lúc, cảm thấy không thể khai thác được gì ở chỗ Trình Sở Y thì mới chịu cáo từ. Trình Sở Y ngẩng đầu xem trăng tiếp. Người có vui buồn, lúc phong quang, lúc ngã vào đất bùn, cũng như trăng kia có tròn khuyết. Không gì trên đời là mãi mãi trọn vẹn.

Sấu Tử nhìn bọn họ, nghĩ lại những lời Trình Sở Y nói với nó trước đây, sâu sắc hiểu rõ sự lo xa của hắn.

“Thái tử phi, lúc trước bọn họ sợ người tranh sủng, bây giờ lại sợ người mới tranh sủng, mai sau không biết thái tử sẽ nạp thêm bao nhiêu người nữa, rồi bọn họ sẽ phải sợ thêm bao nhiêu lần nữa? Người mới cứ tiếp nối, người cũ bị bỏ rơi. Hèn gì mà người lại không tin vào tình cảm của thái tử. Tình yêu vẫn nên là một với một thôi mới bền vững nổi.”

“Ở trong cung này, chân tình như vậy là thứ khó cầu, có điều ta đã gặp được một người. Xem ra không phải toàn bộ hoàng tộc đều cùng một loại, vẫn có người thực sự mãi không quên được người yêu lúc xưa, cho nên bấy lâu mới không lập phi.”

Sấu Tử kinh ngạc: “Ai vậy thái tử phi?”

“Vương gia.”

Sấu Tử ngây ngô, nghĩ sao liền hỏi vậy: “Xem ra thái tử phi rất thích vương gia rồi?”

Trình Sở Y đính chính: “Từ thích này nếu như dùng theo nghĩa quân tử chi giao thì là phải. Ta vô cùng khâm phục vương gia, từ tài năng cho đến nhân phẩm đều vượt trội hơn người khác. Có điều, ai cũng có mặt nổi và mặt chìm. Những điều che giấu phía sau, ta không muốn biết làm gì. Dù sao, phải dành cả đời mới có thể hiểu nổi một ai đó trọn vẹn từ tốt đến xấu, mà đôi khi cả đời cũng chưa hiểu hết. Cho nên, ta và vương gia cứ đơn giản là quân tử chi giao thôi.”

Sấu Tử không hiểu lắm nhưng vẫn gật: “Vậy còn thái tử, người cũng không thể cùng thái tử mơ hồ thế này mãi.”

“Ta đương nhiên biết, nhưng tạm thời đi bước nào tính bước đó thôi. Mã Nghê Vân là một mỹ nhân. Thái tử lấy được nàng chắc một sớm một chiều sẽ còn say đắm cái mới, không rảnh nhớ tới ta đâu.”

“Người không ghen sao?”

“Không yêu thì lấy đâu ra ghen?”

Trình Sở Y mím môi, không ghen là thật, nhưng hắn cũng có chút gì đó không vui.

Sáng hôm sau, Mã Nghê Vân đến Tình Tuyết Viện thỉnh an Trình Sở Y. Trình Sở Y gọi Sấu Tử dâng điểm tâm lên. Nàng từ chối nói: “Không giấu gì thái tử phi, muội ở Vĩnh Nam là vùng khô cằn gió cát, chỉ quen ăn mấy loại hạt khô hoặc lương khô. Điểm tâm nhiều màu sắc lại nhiều đường thế này muội ăn không quen chút nào.”

Trình Sở Y ngạc nhiên. Vị quận chúa này đúng là rất lạ. Nếu thực tâm của nàng đơn thuần chân chất, theo lý sẽ không lo nghĩ nhiều mà đến thỉnh an hắn sớm như vậy. Tỷ muội Tô thị trước kia còn chẳng khôn khéo thế này.

“Trắc phi muội muội, đêm qua muội hầu hạ thái tử chắc cũng mệt rồi, sáng ra không cần đến thăm ta sớm vậy đâu. Ta là người rỗi rãi, đến thăm lúc nào mà chẳng được?”

“Là thái tử đặc biệt căn dặn muội đến đây chào hỏi thái tử phi một tiếng. Thái tử nói rằng thái tử phi rất tốt, nếu có gì không hiểu có thể hỏi người.”

“Thái tử quá lời thôi.” Trình Sở Y giả vờ ho khan mấy tiếng, tiện bề đem trách nhiệm giáo dưỡng thiếu nữ mới lớn đẩy sang chỗ khác. “Ta mang bệnh trong người, sợ không giúp được muội, hay là muội đến chỗ hai vị phu nhân Tô thị. Họ ở bên thái tử lâu hơn ta, ắt cũng biết cách hầu hạ thái tử hơn ta.”

“Thái tử phi bị bệnh sao? Muội có học qua ít y lý, hay là để muội xem giúp người. Quân sĩ của muội ở Vĩnh Nam đều do muội bốc thuốc kê thang.” Mã Nghê Vân hồn nhiên chộp lấy tay của Trình Sở Y. Trình Sở Y rút ra thì sợ nàng mất mặt, còn không rút lỡ như bị hiểu lầm gì đó thì không hay. Hắn và nàng có cùng một phu quân nhưng dù sao nam nữ cũng hữu biệt.

“Trắc phi muội muội, muội buông tay ta ra trước được không?”

“Suỵt!”

Mã Nghê Vân rất nhập tâm xem bệnh. Nàng bấm mạch mấy lần, nhíu mày như không hiểu được gì đó. Trình Sở Y chột dạ. Công Tôn ngự y xem qua cho tròn trách nhiệm mà thôi, còn vị công chúa này lại xem kỹ như vậy. Nếu như y thuật nàng ta tinh thông, không biết có phát hiện ra bí mật của hắn hay không? Hắn đề phòng trước vẫn hơn, giữa chừng rút mạnh tay về.

“Ngự y đã xem qua. Ta uống thuốc cũng đã cải thiện ít nhiều, muội không cần nhọc lòng.”

Mã Nghê Vân ngờ ngợ hỏi: “Thái tử phi, người có Thiên Chúc Mạch sao?”

Trình Sở Y ngạc nhiên, không ngờ tiểu cô nương này lại am hiểu như vậy.

“Đúng vậy.” Trình Sở Y thừa nhận.

Mã Nghê Vân nói tiếp: “Thiên Chúc Mạch Thất Linh Tâm, trước đây muội chỉ từng thấy sách vở nhắc đến, chưa có cơ hội gặp qua người thật. Đúng là thần kỳ. Muội còn nghĩ đó là truyền thuyết mà thôi.”

Trình Sở Y gượng cười, đúng là hắn vừa sinh ra đã có chỗ khác người. Điều này có nên tự hào không?

Trình Sở Y ngầm nháy mắt với Sấu Tử. Sấu Tử hiểu ra chen vào nói: “Thái tử phi, đã sắp tới giờ ngủ trưa rồi. Ngự y nói người cần phải ngủ nhiều một chút mới mau khỏe lại.”

Trình Sở Y cười giả lả: “À à…muội xem, ta lãng trí quên mất.”

Mã Nghê Vân đứng lên hành lễ với hắn rồi cùng cung nữ đi khỏi. Sấu Tử cũng theo sau khép cửa. Lát sau nó trở vào hỏi: “Thiếu gia, Thiên Chúc Mạch thì ta hiểu, ám chỉ người có mạch tượng lúc nào cũng thay đổi hỗn loạn, đập nhanh và mạnh hơn người bình thường. Nhưng còn Thất Linh Tâm là gì?”

“Thất Linh Tâm là người có trái tim bảy lỗ, còn hiếm và quý hơn cả Thiên Chúc Mạch. Trước đây tương truyền rằng hoàng tộc Tang Du ai cũng có Thất Linh Tâm, máu họ có thể cải tử hồi sinh, vì vậy mà Tang Du bị truy bắt đến diệt quốc. Thật ra máu của người mang Thất Linh Tâm không lợi hại đến mức ấy, nhưng đáng được xem là thần dược. Những ai bệnh nặng, hoặc bị thương động đến nội tạng, nếu được uống máu họ mỗi ngày có thể khang phục dần.”

Sấu Tử cảm thán: “Nghe thôi đã thấy rất thần kỳ rồi. Có điều cũng khá tội cho những người bị truy bắt. Vốn cũng là người bình thường, chỉ vì có trái tim khác lạ một chút liền bị xem như công cụ lấy máu.”

“Đều vì lòng tham của con người cả thôi. Có người tham tài, có người tham danh, cũng có người tham cái gọi là trường sinh bất lão hư ảo đó.”

“Thái tử phi, ta tham ăn nhất, còn người tham gì?”

“Ta ấy à?” Trình Sở Y nghĩ ngợi rồi nói: “Ta tham một đời một kiếp, cùng người trong lòng già đi.”

Nói xong lại thở dài: “Mà chắc là không bao giờ có được.”

Sấu Tử làm mặt quỷ trêu cho Trình Sở Y cười: “Thái tử phi, nhất định sẽ được mà. Người nghĩ xem, vị trắc phi này rốt cuộc là thù hay bạn đây?”

“Về tính cách thì có lẽ chỉ là một thiếu nữ mười sáu ngây thơ hào hiệp, không đáng ngại.”

Sấu Tử gật gật, sực nhớ một chuyện nên nói: “Triệu tổng quản lại hối thúc về sổ thị tẩm rồi, chắc là ý của thái tử, lần này người không thể không sắp xếp. Huống hồ, Trữ cung vừa có thêm một vị chủ tử nữa. Nếu người không làm gì, cả ba nữ nhân kia đều khó yên phận, có khi sẽ tranh giành nhau số ngày được thị tẩm đến sống chết.”

“Tháng này còn ba ngày, để thái tử ở chỗ mỗi người một ngày. Qua tháng sau…” Trình Sở Y day day thái dương mệt mỏi: “thái tử vẫn nghỉ ngơi mười ngày như trước, trắc phi đương nhiên phải có thể diện hơn, cho nàng ta mười ngày, hai thị thiếp mỗi người năm ngày.”

“Vậy có ổn thỏa không?”

“Thế là ổn thỏa nhất rồi. Trắc phi là do chính hoàng thượng ban cho danh phận. Tỷ muội Tô thị nếu như không phục thì đi tìm hoàng thượng mà đòi công bằng.”

Sấu Tử lắc đầu: “Ý của ta là không hề có tên người trong đó, vậy thái tử sẽ nghĩ sao?”

Trình Sở Y cân nhắc: “Chắc không đáng ngại đâu. Mỹ nhân trước mặt không ham, chẳng lẽ lại đòi ôm ấp một nam nhân da thô thịt chắc như ta? Chỉ là, liều lượng thuốc có lẽ phải gia tăng. Lúc mới uống vào rất choáng nhưng dần dà ta bắt đầu thích nghi hơn rồi, không còn triệu chứng mệt mỏi gì nữa. Có điều cũng chưa cần gấp. Thái tử đang vui vẻ với Mã Nghê Vân, ta không việc gì phải tổn hại sức khỏe của mình thêm lúc này. Đợi xem tình hình rồi tính.”

Vài ngày sau, Triệu tổng quản dâng sổ thị tẩm lên cho Khương Mặc Hiên, Khương Mặc Hiên không hài lòng đặt sang bên bàn sách, hỏi: “Công Tôn ngự y nói sức khỏe của thái tử phi thế nào rồi?”

“Vẫn cần uống thuốc thêm.”

“Đã uống một thời gian sao vẫn chưa khá lên? Ông ta rốt cuộc có biết chữa bệnh không?”

Triệu tổng quản không phải ngự y. Khương Mặc Hiên hỏi câu này cũng khéo làm khó ông.

Chúc Bình ở bên cạnh nói đỡ: “Thái tử, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Người đừng sốt ruột quá.”

“Ta chỉ sợ ông ta càng chữa thì bệnh càng nặng ra. Không được, phải tìm người khác.”

Khương Mặc Hiên đã quyết thì Chúc Bình và Triệu tổng quản đều không dám có ý kiến, nhưng mà y vẫn chưa nghĩ ra người nào để phân phó xuống.

Về đêm, Khương Mặc Hiên bảo người chuẩn bị nhuyễn tháp và bánh trái đến lầu cao phía sau Đan Dương Viện cùng Trình Sở Y ngắm trăng. Trình Sở Y hiếm khi thấy Khương Mặc Hiên cao hứng đến vậy, vừa cắn một mẩu bánh quế hoa vừa cười châm chọc: “Thái tử, hình như đêm nay không hề có trăng.”

Khương Mặc Hiên tùy hứng làm càn, bị Trình Sở Y chọt vào liền nhột: “Ta đâu biết là đêm nay mây lại dày đặc đến thế.”

Khương Mặc Hiên nhìn thấy Trình Sở Y ăn bánh rất ngon, vô lại cắn lên mẩu bánh của hắn. Hắn tức thời ngây ra: “Thái tử!”

“Ngọt thật!”

Trình Sở Y quay mặt sang hướng khác, nhìn mẩu bánh phân vân. Nếu hắn ăn tiếp, chẳng khác nào là gián tiếp chạm môi với Khương Mặc Hiên, nhưng nếu hắn bỏ xuống không ăn, Khương Mặc Hiên với tính khí trẻ con sẽ nổi cáu cho rằng hắn thấy bẩn. Hắn liều mạng bỏ đại phần bánh còn thừa vào miệng ngốn một lần cho xong, nghĩ tiếp chắc hắn sẽ điên mất.

Khương Mặc Hiên vươn tay nắm lấy lọn tóc hắn đùa nghịch trong tay: “Sở Y, ngươi đã nghĩ xong chưa?”

“Nghĩ xong gì?” Trình Sở Y ngơ ngác hỏi.

Khương Mặc Hiên cáu giận, áp sát hắn: “Câu hỏi ngươi có thích ta hay không, ngươi vẫn chưa trả lời. Ta đã đợi lâu như vậy rồi, ngươi còn muốn ta chờ thêm bao lâu nữa?”

Khuôn mặt hai người quá gần, gần đến mức Trình Sở Y cảm thấy hơi thở của Khương Mặc Hiên đang nóng hổi phả ra trên đầu mũi hắn. Hắn nhích người ra sát thành ghế nới rộng khoảng cách giữa họ. Khương Mặc Hiên đã hỏi đến lần thứ hai, dĩ nhiên y không còn thừa kiên nhẫn nữa. Trình Sở Y không thể tạt cả gàu nước lạnh vào mặt y nói rằng ta không thích ngươi, vì vậy tìm cách đi đường vòng:

“Thái tử…người thích ngươi có rất nhiều, ví như trắc phi của ngươi, hai ái thiếp của ngươi…”

Hắn muốn nói kiểu như người thích ngươi thêm ta không nhiều, bớt ta không ít, vậy nên cũng không cần có ta làm gì, nhưng nhìn thấy đôi đồng tử của Khương Mặc Hiên co rút lại thì tự dưng không nói nổi nữa. Hắn cũng có lúc biết sợ.

“Ta là đang hỏi ngươi.” Khương Mặc Hiên nhấn giọng trầm đục, tự tiện ngồi sát vào như cũ.

Trình Sở Y cụp mắt xuống. Hắn không muốn nói dối y. Hắn nghĩ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện rồi, dù không thích với tư cách phu thê, thì cũng có sự trân trọng và quan tâm dưới tư cách bằng hữu.

“Thái tử, đợi ta nghĩ kỹ, nghĩ kỹ thêm nữa sẽ trả lời ngươi.”

Khương Mặc Hiên không giống mọi khi sinh sự mà nghiêm túc đánh giá lại bản thân rồi mới hỏi Trình Sở Y: “Rốt cuộc là điểm nào trên người ta khiến ngươi không hài lòng? Ngươi nói đi. Ta sẽ sửa.”

“Cái này…” Thật làm hắn khó xử chết mất! Làm gì mà dễ dàng nói ra như vậy?

Khương Mặc Hiên chần chừ: “Ta biết trước kia bản thân không đối tốt với ngươi, nhưng ta của hiện tại là thật lòng thật dạ với ngươi. Trước nay ta chưa từng, một lần cũng chưa từng, yêu thích ai cho bằng yêu thích ngươi.”

Trình Sở Y ngẩng lên. Những lời tâm can của Khương Mặc Hiên làm cho hắn dao động. Ban đầu hắn chỉ định đối phó cho qua nhưng giờ lại muốn để Khương Mặc Hiên hiểu giữa hắn và y là không thể nào.

“Thái tử, trước kia chưa từng, nhưng sau này sẽ có. Giống như trước khi ta đến, ngươi cực kỳ sủng ái hai thị thiếp của ngươi vậy. Vào lúc đó, có lẽ ngươi không nghĩ sau này có thể sủng ái ai khác hơn họ, và rồi ta đến thì ngươi thay đổi.”

“Không đúng. Ta chỉ sủng họ chứ không thích họ.” Khương Mặc Hiên cãi lại, “Ngươi là người đầu tiên cho ta cảm giác biết yêu một ai đó.”

“Nhưng mà ngươi vẫn ngủ với họ không phải sao? Giờ còn có thêm một vị trắc phi, và sau này còn có thêm rất nhiều nữ nhân khác bên cạnh ngươi.”

“Vậy thì sao? Ta chỉ thích ngươi thôi.” Khương Mặc Hiên vô tư khẳng định.

Trình Sở Y khổ não, nói vòng vo không được đành phải thẳng thắn luôn một lần: “Thái tử, ngươi xuất thân từ hoàng tộc, có lẽ đã làm quen với việc xung quanh có ba ngàn giai lệ cũng chẳng phải to tát gì. Ngươi có thể thích một người mà vẫn ngủ với những người khác để mua vui. Thế nhưng, ta khác ngươi. Ta là bá tánh bình dân. Ta chỉ ngủ với người ta thích, với người mà ta chọn lựa đi cùng cả đời này. Hoàn cảnh của chúng ta ngay từ đầu đã khác biệt rồi. Nói một câu đại nghịch bất đạo thì nếu như hoàn cảnh chúng ta hoán đổi cho nhau. Ta nói thích ngươi mà lại ngủ với những người khác, thái tử ngươi sẽ có cảm giác thế nào? Mỗi ngày vò võ chờ đợi xem hôm nay ta có đến tìm ngươi không, ta sẽ qua đêm ở chỗ ai, ngươi lại có cảm giác thế nào nữa?”

Khương Mặc Hiên hoang mang, bỗng hiểu ra đôi chút: “Ngươi không muốn ta ở bên họ?”

Trình Sở Y không trả lời được câu hỏi này. Hắn không đặc biệt yêu cầu Khương Mặc Hiên phải làm gì cho mình cả. Hắn chỉ muốn nêu ví dụ để Khương Mặc Hiên hiểu hoàn cảnh khác biệt của họ, hiểu rằng hắn rất khó trao trái tim và tâm tư cho một mối quan hệ mong manh thế này.

Khương Mặc Hiên đột ngột gối đầu lên đùi hắn nằm nghiêng, khoanh chặt hai tay trước ngực. Hắn không trả lời. Y nghiễm nhiên cho là hắn đã thừa nhận phải.

Trình Sở Y gọi bất lực: “Thái tử à…”

“Ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Để ta nghĩ ra đáp án sẽ nói với ngươi.”

Khương Mặc Hiên nhắm mắt lại. Gió đêm mát rượi len qua những tấm mành treo cao thổi đến chỗ họ. Trình Sở Y nhìn Khương Mặc Hiên cố tình ở lì trên đùi mình, cũng chẳng biết phải làm sao với y, đành chống tay lên thành ghế dựa đầu vào. Khương Mặc Hiên thật cố chấp. Hắn còn định nói thêm vài lời với y, ví như hắn không làm thê tử danh xứng với thực của y được thì cũng có thể như Chúc Bình hoặc Hàn Phỉ ở cạnh giúp đỡ y về mặt khác, nhưng y thế này làm hắn phải nghẹn lời.

Trình Sở Y bị cơn gió mát thổi qua khiến cho những suy nghĩ dần trở nên mơ hồ, thiêm thiếp ngủ đi.

Lúc này, Khương Mặc Hiên mới mở mắt. Y ngồi dậy, chạm tay lên đôi môi hắn cố định một vị trí rồi nhích tới hôn nhẹ vào.

“Sở Y, ta muốn ngươi. Ngươi mau bình phục lại đi.”