Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 281: Sứ thanh hoa (1)



Hôm nay là thứ bảy, Dương Tử Mi không cần phải đi học, cô ngồi ở trong phòng, lấy khối phỉ thúy ba màu kia ra bắt đầu điêu khắc. 

Sắp tới đại thọ bảy mươi tuổi của bà nội rồi, cô tính điêu khắc tượng phúc lộc thọ tặng bà, chúc cho bà nội thọ tỷ nam sơn, hạnh phúc tràn đầy. 

Tuy rằng trình độ điêu khắc của cô bây giờ có vẻ không bằng mấy vị đại sư điêu khắc ngọc, nhưng tính ra cũng không hề kém, hơn nữa chân khí của cô lúc nào cũng đủ đầy, lực độ vừa phải, đó là điều mà đại sư điêu khắc bình thường không thể nào so được. 

Mải điêu khắc đến chín giờ, cô mới chịu dừng tay bỏ dao với ngọc xuống, dọn dẹp xung quanh một chút, chuẩn bị đến chỗ Tống Huyền học về kiến thức đồ cổ. 

Đi ngang qua khu Văn Lai, cô theo quán tính đưa mắt nhìn xem có vật gì có thể kiếm hời được không. 

Đáng tiếc, cơ hội kiếm chác bây giờ lại ngày càng hiếm hơn. 

Nhưng mà, cô lại nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở trong đám người, chính là Mẫn Cương và Mẫn Ngọc Lâm ông nội của anh ấy. 

Mẫn Ngọc Lâm vốn có sở thích chơi đồ cổ, thường xuyên đi tới khu Văn Lai dạo, mò mẫm xem có vật gì đáng giá hay không. 

Đúng lúc Mẫn Cương ngước mặt lên, trùng hợp nhìn thấy cô, nên nhanh chân bước tới, cưới tươi rạng rỡ: 

- Dương Tử Mi, bạn cũng tới đây đi dạo à! 

- Mình tới đây học với Tống tiên sinh. 

Dương Tử Mi mỉm cười nói: 

- Sao rồi? Ông nội của bạn có chọn được món gì tốt không? 

- Vẫn chưa được gì, ở đây dễ gì kiếm được đồ xịn chứ? Nhưng mà mua được một món mà mình khá thích! 

Mẫn Cương cười nói. 

- Hả? Vật gì vậy? 

Mẫn Cương cúi đầu xuống móc một món đồ bằng sứ từ trong túi ra: 

- Xem nè, món sứ thanh hoa làm giả này làm tốt thật đấy, vừa nhìn thấy thì mình đã thích nó rồi, phải tốn tận năm nghìn tệ mới có thể mua được đấy, suýt chút nữa còn bị ông nội mình mắng, ông nói mấy cái đồ phỏng chế tận năm nghìn tệ thì mua làm gì? Nhưng mà mình đã trót thích nó rồi, cho dù là phỏng chế hay hàng xịn cũng thế! 

Hai mắt Dương Tử Mi sáng lên, từ trên món đồ sứ này ẩn ẩn phát ra khí chất cổ xưa, hình như không phải là đồ phỏng chế đâu, rõ ràng nó thật sự là đồ cổ. 

- Mình mượn xem một chút! 

Cô cẩn thận cầm lấy món đồ sứ từ trong tay Mẫn Cương. 

Bình sứ thanh hoa này, chiều cao có 27.5cm, đường kính 21cm, phần giữa 33cm, phần chân 20cm. Vòng tròn bên dưới phần đáy rộng đúng chuẩn, phần miệng bình thẳng đứng, cổ ngắn, vành hơi dày, phần vai tròn như bụng, từ dưới phần vai rộng dần, cho đến sau vùng bụng thì hẹp dần, cho đến phần đáy thì nhỏ lại. Dùng nguyên liệu cổ để vẽ ra đường văn men xanh, được chia thành bốn tầng, phần đầu có hoa văn gợn sóng, tầng hai trên vai có cành mẫu đơn uốn quanh, tầng ba tính từ bụng trở xuống vẽ theo chủ đề "Quỷ Cốc Tử xuống núi", tầng cuối cùng là phần bên dưới có hoa văn hình cánh sen, bên trong vẽ thêm vật quý, người trong nghề hay gọi là  "Bát Đại Mã". 

Chủ đề của hình vẽ miêu tả câu chuyện sự phụ Quỷ Cốc Tử của Tôn Tẫn nhận lời thỉnh cầu của sứ giá nước Tề, đồng ý xuống núi xông vào trận địa cứu danh tướng nước Tề là Tôn Tẫn và Độc Cô Trần đang bị nước Yến vây hãm. Quỷ Cốc Tử ngồi ngay ngắn trên xe, bên dưới có một con hổ một con báo kéo xe, hơi nghiêng người về phía trước, thần thái tự nhiên, siêu phàm thoát tục như tiên nhân, nhìn vẻ ngoài như đang bày mưu tính kế, thần thái lộ ra vẻ quyết định chiến thắng ngoài vạn dặm. Trước xe có hai tên lính tốt cầm trường mâu trong tay mở đường, một tướng quân còn khá trẻ tư với thế oai hùng bừng bừng khí thế, phóng ngựa mà đi, tay giơ cao chiến kỳ, trên đó có hai chữ "Quỷ Cốc", còn có thêm một người cưỡi ngựa đằng sau xe. Đoàn người cùng núi non cây cỏ tạo thành một bức tranh tráng lệ con người và phong cảnh cùng hòa quyện. Cả hoa văn trên bình sứ Thanh Hoa hiện lên rực rỡ sắc màu, hình ảnh phong phú, đơn giản mà kết hợp kín kẽ với nhau vô cùng hấp dẫn, từng vật được đều được khắc họa rõ ràng. Nhân vật được khắc tự nhiên, rất có thần, núi đá được vẽ bằng bút pháp đặc biệt cực kỳ điêu luyện, từng nét bút đều tinh tế tỉ mỉ, vô cùng hoàn mỹ. 

Dương Tử Mi dựa vào kiến thức về sứ Thanh Hoa lần trước Tống Huyền dạy cho cô, phối hợp với thiên nhãn của mình, có thể xem được khí của vật thể, đây là một chiếc bình thanh hoa thật không lẫn vào đâu được, chứ không phải hàng mô phỏng.