Dị Nhân Ăn Thịt Người

Chương 1



Ở trong một khu vườn thí nghiệm nọ, xung quanh được bao bọc bởi lồng kính. Cây cối được trồng um tùm và đặc biệt là có rất nhiều cây ăn thịt người.

Ở giữa khu vườn có một người phụ nữ mặc áo blouse, đeo kính chống đạn đứng trước một chiếc bàn to. Trên bàn toàn những ống nghiệm hóa học đủ màu sắc kì lạ. Ở phía trước cách chiếc bàn không xa là hai cái máy có hình trụ rất to, đủ để chứa cả một cây ăn thịt người to lớn.

Bên trong chứa một chất dung dịch trong suốt, trụ dung dịch bên phải chứa một người đàn ông đang nhắm mắt lơ lủng, hắn ta mặc mỗi chiếc quần bó để lộ ra cơ bắp tuyệt mỹ.

Trụ dung dịch bên trái là một cây ăn thịt người. Bà tiến sĩ này cầm trên tay một ống tiêm, tiến gần đến nơi tiếp nhận dung dịch màu đen trong ống tiêm kia. Dung dịch màu đen được di chuyển vào trụ bên trái, phút chốc chuyển thành màu xanh lá rồi tiếp tục truyền qua trụ bên phải. Không có bất kì phản ứng nào xảy ra, bà tiến sĩ hụt hẫng nói:

"Lại thất bại nữa sao? Không thể nào, rõ ràng là ta đã rút kinh nghiệm từ rất nhiều lần trước mới có một bản hoàn mỹ như lần này. Tại sao không có tác dụng?"

Bà ngồi phịch xuống ghế thất vọng tràn trề nhưng nào ngờ đầu ngón tay của người đàn ông kia mới vừa nhúc nhích. Bà ta tháo cặp mắt kính chống đạn ra, dụi mắt nhìn lại một lần nữa cho thật kỹ. Tay người đàn ông thêm một lần chuyển động. Bà tròn mắt nở nụ cười vui mừng. Những đường gân trên cơ thể người đàn ông dần hiện lên màu xanh lá của dung dịch khi nãy mới hấp thụ.

Bà cười hớn hở nói vang cả khu vườn: "Ha ha ha, cuối cùng thì ta cũng đã thành công. Cuối cùng các con của ta đã có thể có thân người, thế giới này rồi sẽ quỳ dưới chân ta."

Bỗng nhiên dị nhân kia phá nát trụ kính dung dịch, khiến nước trào ra và các mảnh kính văng đầy. Làm cho người bà tiến sĩ đầy thương tích. Nhìn thấy dị nhân đang từng bước từng bước tiến lại gần mình. Bà ta sợ hãi lui về phía sau. Bỗng trong nháy mắt, cổ của dị nhân kia dài ra, miệng há to gấp hai lần so với đầu của hắn. Cái đầu phóng thẳng về phía bà, lập tức cái thân không đầu kia đầy máu ngã lăn ra đất.

Dị nhân xông thẳng ra ngoài khiến cho những người trong các dãy thí nghiệm khác chạy táng loạng. Dị nhân kia một lần chỉ nhắm đúng một con mồi và ăn nên mất một chút thời gian. Những người khác đứng gần đó đều bị răng của dị nhân làm cho bị thương.

Những người bị thương trốn thoát được không dám quay trở lại nữa. Cứ ngỡ là thoát nạn nhưng sang hôm sau trên cơ thể họ có dị tượng, gân xanh nổi khắp mình và dần biến thành những dị nhân khát máu đội lớp người thường.

Dần dần những người ở các khu lân cận khu nghiên cứu đó đều bị lây nhiễm, một thành phố xa xỉ mà có đầy cỏ cây này bỗng chốc trở nên hoang tàn.

* * *

Tiểu Bạch ngồi trong lớp lướt web, chợt cậu thấy một tin tức với tựa đề "Thảm sát trong nhà hoang". Tiểu Bạch hớn hở nói nhỏ cho A Long nghe, hai nữ sinh kế bên, ba nam sinh và một nữ sinh phía sau nghe vậy liền chòm lên nhìn vào Tiểu Bạch và A Long nghe lén.

Cả đám phá ra cười, mặt ai nấy đều phấn khích và mang chút quái dị. Một sinh viên khác mới chuyển tới hỏi đám đó đang làm gì mà sao giống khùng vậy.

Nữ sinh kế bên thản nhiên đáp: "Thôi bạn cứ kệ bọn nó, bọn nó đó giờ nổi tiếng là thích mấy chuyện ma quái, thích đi khám phá chuyện tào lao. Mình đoán không lầm thì tên đầu sỏ Tiểu Bạch mới vừa tìm ra cái gì đó liên quan tới máu me rồi."

* * *

Tối hôm đó cả đám hẹn nhau đến căn nhà thảm sát bị bỏ hoang đó. Vì là vụ án mạng chết oan cả gia đình và không tra ra hung thủ nên đã phong tỏa. Đám sinh viên tám người này gan lớn, thích đi sưu tập những hình ảnh hay đồ vật kinh dị ma quái, lần nào cũng là Tiểu Bạch phát hiện đầu tiên.

Tám người chia nhau ra để dễ sưu tầm vật ma quái hơn. Đôi tình nhân đồng tính nam Thiên - Bảo, cặp đồng tính nữ Thanh - Thảo và cặp nam nữ Tuấn - Hương. Mỗi cặp rẽ một hướng khác nhau, ai ai cũng có đôi có cặp, duy chỉ Tiểu Bạch là đi với tên đần A Long này, người ta có ý với nó từ năm nhất, vậy mà nó không phát hiện, thật là ngu như bò vậy.

Tiểu Bạch và A Long đang rọi đèn pin soi những vệt máu bám dưới sàn nhà thì chợt nghe tiếng la thất thanh của Bảo Bảo: "Có quỷ, cứu mạng!"

Hai người chạy đến xem tình hình như thế nào thì vừa chạy tới liền thấy có một cái đầu rất to, xung quanh dường như không nhìn rõ mắt mũi, chỉ thấy cái miệng to tròn được bao phủ bởi răng nanh sắc nhọn.

Cái đầu phóng ra xa, bao trùm lấy nửa thân người của Bảo Bảo. "Phập" một cái, máu liền từ thân Bảo Bảo bắn tứ phía, máu bắn lên cả ba chàng sinh viên đang chứng kiến cảnh tượng ghê rợn này.

A Long phản xạ nhanh, liền nắm lấy tay Tiểu Bạch chạy đi. A Long và Tiểu Bạch quay đầu lại vẫn thấy Thiên đứng chết ở đó. Thiên nhìn thấy người mình yêu chết không toàn thay trước mặt mình mà run rẩy, hai chân dường như không còn chút sức lực nào. Nghe tiếng gọi của Tiểu Bạch, cậu liền tỉnh táo lại, cậu nhấc chân lên định co giò bỏ chạy thì có hai cánh tay nắm lấy hai chân cậu lôi đi.

Tiểu Bạch mếu máo gọi "Không được, A Thiên!" A Long cản Tiểu Bạch không cho cậu quay đầu lại, tất cả đã quá muộn rồi. Hình ảnh cái miệng to tròn đầy máu kia táp lấy thân mình của A Thiên khiến Tiểu Bạch không ngừng sợ hãi run rẩy mà chảy nước mắt.

Chạy ra khỏi căn phòng đó, liền gặp lại Thanh, Thảo và Tuấn, Hương. Hương nhìn thấy tay áo của Thảo bị thứ gì đó cứa rách, trên da còn chảy đầy máu. Cô hỏi: "Trời đất Thảo mày bị sao vậy?"

Thảo lấy tay bịt vết thương, cô cắn răng đáp: "Tao không sao. Đi mau thôi, chỗ này không an toàn, không thể ở lâu thêm."

Cả bọn về đến nhà của A Long mới chịu thả lỏng mà thả hổn hển. Vì bây giờ là 12 giờ đêm, đã quá giờ giới nghiêm nên không thể về ký túc xá được. Thanh nhìn sắc mặt tái nhợt của Thảo mà lo lắng, quay sang hỏi Long có hộp y tế không, Thảo cần xử lý vết thương, nếu không sẽ nhiễm trùng mất.

Sau khi mọi việc êm xuôi, Tiểu Bạch ngồi cạnh cửa sổ ôm đầu suy nghĩ. Còn tưởng Tiểu Bạch còn ám ảnh chuyện người chết khi nãy mà sợ hãi, A Long lại gần ngồi kế an ủi. Hóa ra là cậu ta đang suy nghĩ tại sao thành phố lại xuất hiện thứ quái dị như vậy. Tại sao nó quái thai và số lượng không phải một con mà lại không bị ai phát hiện, thật kì lạ. Chuyện này Tiểu Bạch hắn phải tìm hiểu cho rõ mới được, không thể để cho hai người kia chết oan uổng như vậy.

(Còn tiếp)