Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 70: Thải Tinh Kim



Trong sân.

Diệp Hồng Vân ngồi trên ghế, nâng chén trà nhấp một ngụm.

Mạc Thiên Cửu cung kính đứng chờ.

Diệp Hồng Vân đặt xuống chén trà, hỏi:

“Tu luyện dạo này thế nào?”

“Học trò mới hoàn thành chuyển đổi công pháp.” hắn cung kính đáp.

“Ừ!” Diệp Hồng Vân gật đầu, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một khối thạch anh hình ngọn núi. “Ngươi truyền linh lực vào đây, ta kiểm tra.”

“Vâng!” Hắn nhận lệnh, bắt đầu kết ấn vận khởi công pháp, thực tế là hắn đang thi pháp với Khiển Ty Trùng.

Chợt hắn kêu lên một tiếng, bùng phát linh lực, bàn tay chụp vào khối thạch anh.

Khối thạch anh lập tức sáng lên, tinh tinh tinh… vang lên bảy tiếng liên tục. Diệp Hồng Vân chờ tiếng thứ tám nhưng không có, hơi thất vọng.

“Luyện Khí bảy tầng, tạm được. Bây giờ thì dùng toàn lực tấn công ta.” nàng lạnh nhạt lệnh.

Mạc Thiên Cửu hít sâu một hơi, tay kết kiếm quyết, hét lớn một tiếng.

Thanh kiếm cắt gió, kiếm khí tung hoành, kiếm mang dày đặc.

Vút! thanh kiếm lao tới.

Diệp Hồng Vân vẫn lạnh nhạt. Keng! mũi kiếm đột ngột dừng lại, bị hai ngón tay nàng kẹp cứng.

Mạc Thiên Cửu cố gắng vận lực, thanh kiếm kêu lên ông ông, rung động kịch liệt nhưng không thể thoát được hai ngón tay.

Diệp Hồng Vân cầm lên chén trà, nhấp môi, làm như không việc gì.

Công lâu không được, khí thế lập tức trượt xuống, Mạc Thiên Cửu thở hắt ra.

“Sư tôn, đệ tử đã hết sức.”

Diệp Hồng Vân buông tay, thanh kiếm cấp tốc bay trở về giống như chó con bị dọa sợ.

“Lực lượng tạm được!”

Thực lực này tương đương với Luyện Khí tám tầng, tên đồ đệ này có thể vượt tiểu cấp khiêu chiến.

Việc thực lực không tương ứng với tu vi là chuyện rất bình thường trong giới tu sĩ. Vượt cấp khiêu chiến cũng không phải cái gì đáng ngạc nhiên, thiên tài một chút đều có thể làm được.

Mạc Thiên Cửu đo ra là tứ phẩm linh căn, nếu không thể vượt cấp thì mới là chuyện bất thường.

“Tiến bộ tạm được, cần chăm chỉ hơn.” Diệp Hồng Vân nhắc.

“Vâng!” hắn cúi đầu.

“Ngươi tu luyện có chỗ nào thắc mắc không?” nàng hỏi.

Hắn chuyển động suy nghĩ, chần chờ vài giây hỏi:

“Sư tôn có cách nào tu luyện tinh thần lực.”

Hắn từ lúc bị Vân Thường trong mộng đùa chơi, đến việc bị La Y dùng sóng âm đánh cho tan nát. Hắn biết điểm yếu của mình ở chỗ tinh thần lực yếu ớt. Nhưng do không thể tu tiên nên cũng chẳng có cách nào.

Cho đến khi hấp thụ dị năng tâm linh, hắn thấy tinh thần lực của mình tăng cao gấp nhiều lần, đây là vốn liếng để hắn nghĩ đến tu luyện tinh thần lực.

“Tu luyện tinh thần lực? Có!” Diệp Hồng Vân khẳng định.

Mạc Thiên Cửu ánh mắt sáng ngời, mong đợi.

“Nhưng mà ta không có công pháp đấy.” nàng dội cho hắn một gáo nước lạnh.

Mạc Thiên Cửu mặt ỉu xìu.

“Công pháp tinh thần lực thuộc loại hiếm trong giới tu tiên, chỉ có tại thế lực lớn. Đại Trịnh là không thể nào có được.” nàng giải thích.

“Ngươi vì sao lại nghĩ đến tu luyện tinh thần lực?” nàng hỏi.

Mạc Thiên Cửu cung kính:

“Vì đệ tử có lần đánh nhau với dơi yêu, bị sóng âm của nó đánh cho hoa mắt nhức đầu, suýt nữa toi mạng.”

Ừm! Diệp Hồng Vân gật đầu, chuyện này rất bình thường.

“Ta thấy ngươi không cần tu luyện tinh thần lực, thứ ngươi cần là vật bảo vệ tinh thần, cái này dễ kiếm hơn.”

Mạc Thiên Cửu ánh mắt lại tỏa sáng chờ mong.

“Ta không có!” nàng tiếp tục tạt nước lạnh vào mặt hắn.

“Sư tôn…” hắn cười méo miệng.

“Nhưng bệ hạ có.”

Hắn ánh mắt lại sáng lên, hoàng đế ưu ái quốc sư phủ, cho dù mù cũng thấy được.

“Nhưng bệ hạ sẽ không cho ngươi…”

Mạc Thiên Cửu:???

“Vì đó là Trúc Bảo, ngay cả con cháu hoàng tộc cũng không có cơ hội chạm vào huống chi ngươi.”

Vậy ngài còn nói làm gì?! hắn bất mãn.

“Ngươi không phải có thể luyện kim sao? ngươi có thể tự làm cho mình.”

Có thể sao? lòng hắn thắp lên hy vọng.

“Chỉ cần ngươi có được Thải Tinh Kim, nó là kim loại có tác dụng ngăn cản công kích tinh thần, tất nhiên chỉ ở dưới mức Kim Đan thôi, nhưng với ngươi đã đầy đủ.”

Hắn ánh mắt lại tỏa sáng.

“Nhưng ta không có.”

Mạc Thiên Cửu: sư tôn à! ngài đùa đệ tử vui lắm sao?

“Nhưng ta có cái này…” Diệp Hồng Vân từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một quyển sách. “Đây là sách sơ lược ba trăm loại quặng, kim loại phổ biến, trong đó có nhắc đến Thải Tinh Kim. Ngươi dùng nó nghiên cứu.”

Mạc Thiên Cửu cung kính hai tay nhận sách. Đây đúng là thứ hắn cần.

Diệp Hồng Vân sau đó dặn dò hắn cố gắng tu hành, lại cho thêm hắn một túi linh thạch, liền lập tức trở lại cung.



Mạc Thiên Cửu ngồi trên bàn đá đọc sách.

Trong sách có những kim loại tương tự ở Trái Đất, có những kim loại thật ra là hợp kim nhưng do trình độ tách chiết còn kém, người ta không thể tách các kim loại ra nên hợp kim bị nhận định là một loại kim loại riêng biệt.

Còn phần lớn kim loại hắn chưa nghe bao giờ, vượt quá quy tắc thông thường như kim loại tự phát sáng, kim loại giòn như thủy tinh, kim loại tự phát nhiệt, kim loại dẻo… nhưng hắn lật hết cả sách cũng không thấy kim loại nào có khả năng ban cho phàm nhân dị năng giống karadium.

Không sao! đây cũng chỉ là bản phổ thông, không có cũng là bình thường.

Hắn tìm tới thông tin Thải Tinh Kim.

Kim loại này đúng là có khả năng ngăn cản thần thức, bảo hộ tinh thần. Chỉ là khá quý, ở Đại Trịnh không có nhiều, không phải muốn có là có.

Thải Tinh Kim thường lẫn trong quặng kim loại khác với số lượng nhỏ, rất khó tách ra. Với kỹ thuật của phàm nhân là không thể làm được, chỉ có tu sĩ nghề nghiệp luyện khí mới làm được. Nhưng luyện khí sĩ ở Đại Trịnh không có mấy người, trình độ cũng chỉ là nhất cấp.

Mạc Thiên Cửu quyết định đi tới chợ Ngọc tìm kiếm.



Chợ Ngọc không chỉ bán ngọc mà còn bán rất nhiều thứ như quặng, đá, kim loại…

Ở đây còn có một trò chơi cực kỳ nổi tiếng mà ai đến đây cũng phải chơi gọi là Độ Ngọc.

Có rất nhiều quặng thô, bên trong có thể có ngọc quý giá trị gấp mấy chục lần khối quặng, hoặc cũng có thể không có gì.

Nhiều người thích thử vận may nên mua quặng thô về cắt, lâu dần trở thành trò cá cược.

Mạc Thiên Cửu đi dạo trên đường, hai bên bày bán kín chỗ, bọn họ ra sức chèo kéo khách mua.

“Khách quan ghé vào xem, bọn ta có ngọc phỉ thúy tinh khiết.”

“Khách quan mua trâm ngọc tặng phu nhân, tình nhân, đảm bảo nàng thích mê.”

“Khách quan, ngài xem khối ngọc lục bảo này, vừa to vừa tinh, ngài sẽ không kiếm được khối thứ hai đâu. Ta bán cho ngài giá rẻ thôi.”

“Độ Ngọc, Độ Ngọc đi… khối đá này bọn ta khai thác từ mỏ Mộc Sơn, nơi nổi tiếng có nhiều ngọc bạch trạc, khối này đảm bảo bên trong có ngọc lớn.”

“Khách quan, ngài xem đây là ngọc gia truyền nhà ta. Ta đang cần tiền gấp, bán rẻ lại cho ngài.”

Hắn không có hứng thú lắm với với mấy khối ngọc, thứ hắn tìm là quặng kim loại.

Hắn dừng chân trước một cửa hàng lớn, người tới người lui tấp nập. Một tên tạp vụ thấy khách thì tươi cười tiếp đón.

“Xin chào khách quan, không biết ngài cần gì?”

“Ta muốn xem kim loại.”

“Mời khách quan lên lầu hai.” tên tạp vụ đưa tay mời.

Trên lầu hai bày bốn giàn khung, mỗi giàn khung năm tầng, mỗi tầng bày mười tới mười năm kim loại mẫu.

“Khách quan không biết ngài định làm gì? tiểu tạp có thể tư vấn cho ngài.”

“Ta xem một chút lại quyết định.” hắn lạnh nhạt trả lời.

“Vậy khách quan từ từ xem, tiểu tạp đi trước.” tên tạp vụ sau đó lui ra tiếp khách khác.

Mạc Thiên Cửu dị năng càn quét, tất cả các kim loại rất nhanh nằm trong đầu hắn, chất lượng cũng tạm được nhưng không có Thải Tinh Kim. Hắn tiện tay chọn một số loại.

Thấy hắn chọn nhiều, tên tạp vụ biết là khách sộp, vội vàng tới cầm giúp đồ.

Mạc Thiên Cửu lấy đi hai mươi loại thì mời dừng tay, nói:

“Mỗi loại lấy cho ta một trăm cân.”

“Vâng vâng…” tên tạp vụ mặt tươi hết cỡ, nở hoa trong bụng. Đây là vụ làm ăn lớn, tháng này ấm bụng rồi.

“Khoan đã!” Mạc Thiên Cửu gọi lại hắn.

“Khách quan có gì dặn dò?”

“Ở chỗ ngươi có Thải Tinh Kim không?”

Tên tạp vụ suy nghĩ một thoáng, không nhớ ra, nói:

“Khách quan chờ một chút để tiểu tạp tra sổ.”

“Được rồi, nếu có thì lấy cho ta xem.” hắn phất tay.

Tên tạp vụ ôm mẫu kim loại, đưa cho phòng quản lý, phòng quản lý ghi sổ sách, sau đó lại thông báo cho nhà kho xuất hàng.

“Chỗ chúng ta có Thải Tinh Kim không?” tên tạp vụ hỏi.

“Thải Tinh Kim?” tên trong phòng quản lý lật sổ sách, một lúc sau dừng lại tại một trang, nói: “Có! nửa cân. Có người muốn mua sao?”

“Phải! là vị khách quan mua đống đồ này, vị đấy muốn xem Thải Tinh Kim.” tên tạp vụ gật đầu.

“Ừm! Thải Tinh Kim không phải phạm vi của ngươi, để ta thông báo cho quản sự.”

Một lúc sau.

Tên tạp vụ cùng với một vị quản sự đến gặp Mạc Thiên Cửu.

“Khách quan là người muốn mua Thải Tinh Kim?” quản sự vui vẻ hỏi.

Mạc Thiên Cửu gật đầu:

“Các ngươi có sao?”

“Mời khách quan theo tại hạ.” quản sự mời.

Hắn được đưa vào trong một căn phòng lịch sự, tên quản sự cẩn thận lấy ra một khối hộp đặt lên bàn, mở hộp.

Bên trong là một khối kim loại óng ánh màu tím nhạt, có lẫn ánh kim khác, to bằng nắm tay.

“Mời khách quan xem.” tên quản sự đưa tay mời.

Mạc Thiên Cửu cầm lên khối kim loại, ngắm nghía, khá giống với mô tả trong sách. Hắn bắt đầu cộng hưởng từ trường với khối kim loại. Tì𝗺 tгu𝔂ệ𝓷 ha𝔂 tại ﹙ Tг𝐔𝗺T гu𝔂e𝓷.V𝓷 ﹚

Mỗi kim loại đều được cấu tạo từ nguyên tử. Những nguyên tử này liên kết với nhau và giao động tại chỗ, tạo nên đặc trưng riêng của kim loại, giống như vân tay của con người vậy.

Khi nguyên tử giao động sẽ tạo ra từ trường đặc trưng, Mạc Thiên Cửu mục tiêu là cộng hưởng với từ trường này, ghi nhớ nó. Vậy thì sau đó hắn có thể cảm ứng và điều khiển kim loại đó.

p/s: cái giao động từ trường là tác chém gió:)