Di Sản Của Hắn

Chương 57



Buổi sáng Úc Sương thức dậy lại phát hiện không thấy Muội Muội đâu cả.

Mấy ngày nay Muội Muội đều ngủ ở trên giường. Mỗi ngày buổi sáng khi thức dậy, nó không nằm trong chăn thì cũng nằm cạnh gối, tóm lại là chắc chắn ở phạm vi trong tầm mắt của Úc Sương, nhưng hôm nay Úc Sương gọi mấy tiếng nó cũng không xuất hiện.

Ban đầu Úc Sương nghĩ có thể là nó trốn ở một góc nào đó trong phòng, nhưng mãi đến khi thay quần áo xong tìm trong tìm ngoài một vòng, cuối cùng phát hiện cửa số nhỏ ở phòng khách không đóng, lúc này Úc Sương mới phản ứng lại có thể Muội Muội đã chạy ra ngoài rồi.

Cậu lo lắng tới nỗi suýt khóc, vội vội vàng vàng chạy đến tìm Nghiêm Phóng ở phòng bên. Nghiêm Phóng vừa an ủi cậu vừa gọi điện thoại cho lễ tân nhờ bọn họ kiểm tra camera theo dõi.

"Không sao đâu, sẽ không chạy mất đâu, chắc nó chỉ ham chơi chạy đi thôi. Ở đây có rất nhiều camera, chắc chắn có thể tìm thấy." Nghiêm Phóng nói.

Giọng Úc Sương nức nở: "Đều do tôi không kiểm tra kỹ cửa sổ. Làm sao bây giờ, nó nhỏ như vậy, lại không có sự phòng bị, bị người ta bế đi mất thì phải làm sao bây giờ..."

"Đừng nóng vội. Chúng ta đi tìm lại trong viện thử xem."

Đối với Úc Sương mà nói, Muội Muội không chỉ là một con thú cưng, nó còn là người nhà duy nhất hiện tại của cậu.

Nếu cậu sơ sẩy hại Muội Muội đi mất, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

Bên ngoài viện cũng không lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tất cả. Úc Sương cùng Nghiêm Phóng tìm kỹ một lần vẫn không có phát hiện bóng dáng của Muội Muội. Lúc này lễ tân gọi điện thoại đến, nói là đã có video theo dõi tối hôm qua, Úc Sương thậm chí không muốn nắm tay Nghiêm Phóng: "Chúng ta mau đi xem một chút."

Hai người đi ra ngoài đến quầy lễ tân, vừa hay nhân viên lễ tân cũng đang nói chuyện điện thoại, nói về cát mèo với đồ ăn cho mèo.

Nói đến "Mèo", Úc Sương vểnh tai nghe, hỏi: "Trong khách sạn còn có con mèo khác sao?"

"Khách sạn không có nuôi mèo, là một vị khách khác nhờ chúng tôi mua cát mèo giúp. Nhưng đồng nghiệp của chúng tôi không biết mua loại nào nên vừa rồi gọi điện thoại về hỏi." Lễ tân nói.

"Có thể cho tôi biết vị khách ấy là ai không? Người đó cũng dẫn theo mèo sao?"

Nhân viên lễ tân nghĩ một lát: "Là vị tiên sinh nói chuyện với ngài ngày hôm qua. Hình như ngài ấy không mang mèo..."

Chu Mộ Dư?

Trong lòng Úc Sương lộp bộp một cái, không còn quan tâm đến lịch sự hay không, bổ nhào đến trước mặt nhân viên lễ tân nói: "Đưa tôi đi gặp chú ấy!"

"Nhưng..."

"Ngài Chu kia là bạn của bọn tôi, chắc mèo đã chạy tới chỗ anh ta rồi." Nghiêm Phóng bình tĩnh nói: "Cô dẫn đường là được rồi, có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Thế là lễ tân đi trước dẫn đường cho Úc Sương với Nghiêm Phóng tới phòng Chu Mộ Dư, sau khi gõ cửa lại yên lặng lùi sang một bên.

Một lát sau, cửa phòng được mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng tắm ôm một con mèo, trước khi kịp mở miệng thì động tác đang làm lại bị ngừng lại:

"Sương Sương?"

Úc Sương không để ý Chu Mộ Dư, ánh mắt chỉ nhìn vào con mèo ở trong lồng ngực gã. Không biết từ đâu sống mũi cậu lại cay cay, không chút nghĩ ngợi nhào đến: "Muội Muội."

Chu Mộ Dư nghiêng sang một bên khiến Úc Sương vơ phải một khoảng không.

Úc Sương ngẩng đầu, trong ánh mắt đọng nước mắt: "Trả lại cho em."

Chu Mộ Dư không trả lời, ánh mắt tối sầm, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Phóng ở phía sau, sau đó không nói hai lời giữ chặt cánh tay Úc Sương rồi kéo vào phòng, đóng cửa phòng cái rầm.

Nhân viên lễ tân: "...Tiên sinh?"

"Ở đây không còn việc gì nữa rồi, cô về làm việc đi. Vất vả rồi."

Úc Sương bị kéo vào trong phòng, đầu đập thẳng vào lồng ngực Chu Mộ Dư, đụng phải hương sữa tắm và hơi thở đầy nam tính.

Mùi hương quen thuộc làm cho đầu óc cậu trống rỗng, kinh ngạc vài giây mới nhớ đẩy Chu Mộ Dư ra, lại lùi mấy bước ra phía sau.

Cậu giả bộ bình tĩnh, cúi đầu nói: "Trả, trả mèo cho em."

"Vì sao?" Giờ phút này động tác của Chu Mộ Dư lại từ từ chậm rãi: "Đây là mèo của nhà tôi, sao phải trả cho em?"

Úc Sương ngẩng đầu, bởi vì thấy tủi thân nên hai mắt lại ửng đỏ: "Không, nó là mèo của em..."

"Tôi bỏ tiền ra để mua nó về, tất cả tiền ăn mặc của nó đều là tôi bỏ ra, sao lại thành là của em rồi?

"Nhưng..." Sống mũi Úc Sương cay cay, suýt chút nữa rơi nước mắt: "Em mua lại được không?"

Chu Mộ Dư không trả lời, hai mắt còn thêm u ám.

Đối diện với nhau một lúc, Úc Sương bị hạ gục trước, cụp mắt, yên lặng rơi một giọt nước mắt. Ở một nơi cậu không nhìn thấy, Chu Mộ Dư nắm chặt tay, vì tức ngực mà hít một hơi thật sâu.

"Đi vào rồi nói." Cuối cùng, Chu Mộ Dư khàn giọng mở miệng.

Từ đầu tới cuối, Muội Muội như một đứa con có ba mẹ đang cãi nhau đòi ly hôn, ngoan ngoãn vô tội ngồi ở trên đệm nhìn, nó ngước lên nhìn Chu Mộ Dư, lại nhìn sang Úc Sương.

"Tôi biết em giận tôi, Sương Sương, nhưng có một số việc tôi phải giải thích rõ ràng với em." Chu Mộ Dư cố gắng kiềm chế để giọng điệu mình thật bình tĩnh, giọng nói vẫn hơi khàn khàn mang theo chút mệt mỏi: "Hôm đó tôi uống nhiều, ở nhà vệ sinh gặp được Sầm Vãn, nhận nhầm cậu ta thành em cho nên mới ôm cậu ta. Trừ cái đó ra, hoàn toàn không xảy ra chuyện gì khác."

Nói xong, Chu Mộ Dư mở video ghi hình ngày hôm đó từ trong điện thoại, đưa tới trước mặt Úc Sương: "Đây là video, Sầm Vãn cũng có thể làm chứng. Tôi thừa nhận trước kia tôi đã làm không ít chuyện vô liêm sỉ, không thể nào khiến em hoàn toàn tin tưởng tôi. Em giận tôi trách tôi đều dễ hiểu, nhưng mà bé cưng à, em về nhà với tôi trước được không, em với mèo ở ngoài như thế này tôi rất lo lắng."

Úc Sương hơi chần chờ, cầm lấy di động.

Trong video đúng như những gì Chu Mộ Dư nói, Sầm Vãn đưa gã về phòng xong cũng đi ra ngoài ngay, không hề xảy ra chuyện gì cả.

"Chú nhận nhầm người..."

"Xin lỗi. Tôi đảm bảo sau này sẽ không bao giờ uống say ở bên ngoài nữa."

"Nhưng..." Úc Sương ngẩng đầu: "Chú ôm cậu ta, còn gọi cậu ta là cục cưng."

Nếu có thể đảo ngược thời gian, Chu Mộ Dư có thể biết trước bản thân sẽ làm Úc Sương đau lòng như vậy, gã thà để nghẹn chết chứ không uống một giọt rượu nào. "Là lỗi của tôi." Gã nắm lấy tay Úc Sương đặt lên bàn: "Tôi thật sự biết sai rồi."

Úc Sương ngơ ngác rút tay về, lắc lắc đầu: "Khoảng thời gian chú đi công tác, mỗi tối chỉ có Muội Muội ở bên em. Vốn dĩ em luôn nghĩ em nhất định phải cần chú ở bên, nhưng mấy ngày nay em mới nhận ra, em cần mèo là đủ rồi."

Giọng điệu của cậu rất lạnh nhạt, không giống như đang dỗi, mà giống như đang thực sự nghĩ như vậy.

Chuyện Chu Mộ Dư lo lắng nhất đã xảy ra. Úc Sương không nói là hận gã hay trách gã, chỉ nói không cần gã.

"Sương Sương..."

"Muội Muội." Úc Sương không để ý tới Chu Mộ Dư nữa, vươn tay ra với con mèo. "Nào, lại đây."

"Meo——" Mèo con có hơi do dự, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nhảy vào lòng Úc Sương.

Mắt thấy Úc Sương muốn đi, Chu Mộ Dư bất chấp giữ chặt lấy tay cậu: "Em đi đâu?"

"Đi ăn sáng, sau đó đi chơi." Úc Sương cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Em ở đây chơi thật sự rất vui vẻ, vẫn còn muốn chơi thêm một thời gian nữa. Chú bận rộn nhiều việc, không cần lãng phí thời gian vì em."

"Cái gì gọi là lãng phí thời gian, tôi đi tìm vợ mình thì sao có thể lãng phí thời gian được chứ?" Chu Mộ Dư có chút nóng nảy: "Sương Sương, chúng ta còn chưa ly hôn.

Úc Sương ngơ ngẩn.

Ở trong lòng cậu, cuộc hôn nhân của cậu với Chu Mộ Dư cũng không được xem là một cuộc hôn nhân thực sự.

Chu Mộ Dư đoán ra cậu đang nghĩ gì, nói: "Em là người tôi cưới hỏi về đàng hoàng, dù không lấy giấy kết hôn nhưng chúng ta đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Nếu không em mang nhẫn cưới đi làm gì?"

Nhẫn cưới... Úc Sương ngẩn người: "Em.."

Đương nhiên là bởi vì viên kim cương trên đó rất đắt.

Chu Mộ Dư nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, lúc này máu đã dồn lên não, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn: "Em có thể ở đây chơi, nhưng tôi phải ở đây với em."

Vốn dĩ tâm trạng của Úc Sương hôm nay đã lên lên xuống xuống, bị Chu Mộ Dư bức bách, lúc này hốc mắt đỏ lên: "Chú, sao chú lại ngang ngược như vậy! Buông em ra!"

Nói xong cậu tránh khỏi Chu Mộ Dư, dùng sức đẩy gã ra: "Chú đi tìm người khác, em không cần chú!"

"Tôi tìm người khác gì chứ, ngoài em ra làm gì còn ai?"

"Em mặc kệ. Ai biết chú đi công tác lâu như vậy không ở bên ai chứ? Không gọi điện thoại cho em, cũng không trả lời tin nhắn, không phải chú về cũng không muốn gặp em đó sao, hiện tại còn tới đây tìm em làm gì?"

Úc Sương nói chuyện, nước mắt đã rơi xuống. Cậu rất ít khi cãi cọ với người khác như vậy, vừa kích động nước mắt đã tuôn rơi.

Vừa thấy cậu khóc, dáng vẻ bệ vệ của Chu Mộ Dư đã tắt ngúm, vụng về nâng tay lau nước mắt cho cậu: "Sao lại khóc rồi, không khóc không khóc, tôi không nói nữa."

"Không cần chú lo." Úc Sương đẩy tay Chu Mộ Dư ra, xoay người cúi đầu lau nước mắt.

Cốc cốc cốc, bên ngoài có người gõ cửa.

"Chủ tịch Chu, có chuyện gì ăn sáng xong nói được không, Sương Sương còn đang đói bụng đó."

Là Nghiêm Phóng.

Chu Mộ Dư phiền chán nhìn thoáng qua qua chỗ cửa, cúi đầu nói với Úc Sương: "Tôi không hề không muốn gặp em, đi công tác mấy ngày cũng không ở cùng ai cả. Bởi vì một câu của em, bé cưng, tim tôi đau như muốn chết mất, làm gì có tâm trạng đi tìm người khác?"

Úc Sương nửa tin nửa ngờ, giương mắt nhìn về phía Chu Mộ Dư, không nói gì.

"Nếu em không tin tôi, mỗi hành trình của tôi đều được ghi chép lại, khi về tôi bảo trợ lý sửa sang lại lại đưa cho em."

Úc Sương vẫn không nói lời nào, sự nghi ngờ trong mắt cũng bớt đi, im lặng ôm mèo con.

Dù sao cũng đã tìm được người rồi, cũng không nhất thiết phải dỗ được ngay. Tâm trạng Chu Mộ Dư chậm rãi bình tĩnh trở lại, nói: "Lần này tôi đã nghĩ kỹ rồi, em đi đâu tôi đi đó, em không muốn về nhà, tôi sẽ ở lại đây với em."

"Chú..."

"Tôi sẽ không bao giờ làm em đau lòng nữa. Bé cưng, đừng đuổi tôi đi được không?"

Giọng điệu của Chu Mộ Dư đã mang theo ý cầu xin, Úc Sương không thể không khỏi có chút mềm lòng, cụp mắt không trả lời.

Thấy cậu có hơi buông lỏng, trong lòng Chu Mộ Dư thầm thở phào một hơi, thay đổi đề tài hỏi: "Có phải đói bụng rồi không, muốn đi ăn trước không?"

Úc Sương gật đầu: "Ừm."

Xoay người muốn đi, vừa hay một tờ giấy ở trên bàn học rơi xuống, Úc Sương nhìn thấy, bản năng cúi người nhặt lên: "Đây là cái gì?"

Chu Mộ Dư không kịp ngăn lại, Úc Sương đã thấy nội dung trong tờ giấy.

"Thư xin lỗi...?" Cậu quay đầu, vì ngạc nhiên có hơi há miệng.

Tối hôm qua lúc viết không thấy xấu hổ, hiện tại đối diện nhìn nhau, hai tai Chu Mộ Dư đỏ bừng.

Lần trước khi đăng màn hình quảng cáo kia cũng là vào đêm khuya, lần này viết thư xin lỗi cũng là đêm khuya. Sự thật chứng minh, lúc đêm khuya người ta thường làm ra những chuyện kỳ quái.

Đây lần đầu tiên Úc Sương thấy vẻ mặt như thế này của Chu Mộ Dư. Cậu không do dự cầm tờ giấy đầy chữ ở trên bàn lên, ấp ứng nói: "Cho, cho em sao, em cầm về xem xem..."

"Không phải..."

Chu Mộ Dư muốn phủ nhận, nhưng trên đó rõ ràng đã viết hai chữ "Sương Sương". Cuối cùng gã chỉ có thể từ bỏ, bất đắc dĩ nói: "Hôm qua viết được một nửa thì ngủ quên, vẫn chưa viết xong."

"Ồ."

Lúng túng đối diện một lúc lâu, Úc Sương xoay người: "Em trở về ăn sáng..."

"Ừm."

Chu Mộ Dư đưa Úc Sương đi ra ngoài, thấy Nghiêm Phóng đang đợi ở cửa.

Mấy ngày này gã một lòng chỉ nhớ Úc Sương, ăn cũng không trôi, trong lòng vô cùng lo lắng, hoàn toàn không có tâm trạng nghĩ tới Nghiêm Phóng. Hiện tại đã tìm được Úc Sương, Chu Mộ Dư không cần lo lắng cậu phải chịu tủi thân khi ở chỗ Nghiêm Phóng, lúc này gặp nhau, gã lại giận tái mặt.

Gã nhẹ nhàng vỗ lưng Úc Sương một cái: "Sương Sương, em đi về trước đi."

Úc Sương không rõ lắm, nhưng vẫn nhận thấy không khí giữa hai người không ổn, do dự nhưng vẫn lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời: "Được.".

Úc Sương ôm Muội Muội rời đi, Nghiêm Phóng nhìn theo bóng dáng bọn họ biến mất, thu hồi ánh mắt: "Chu..."

Mới vừa phát ra một chữ, Chu Mộ Dư dùng sức đấm một đấm. Bụp một tiếng, âm thanh nắm đấm chạm vào da thịt ghê người, Nghiêm Phóng không hề phòng bị, bị đánh nghiêng sang một bên.

Chu Mộ Dư không để hắn ngã xuống, túm lấy cổ áo kéo người lên, lại đánh thêm một nắm quyền nữa.

Cuối cùng Nghiêm Phóng mới phản ứng lại, đá lại một cước theo bản năng, hai người đều bị đánh lùi ra sau, cuối cùng cũng buông đối phương ra.

"Anh điên rồi à?!" Nghiêm Phóng cả giận nói.

"Tôi điên? Tôi nhịn tới tận hôm nay mới tính sổ với cậu, không giết chết cậu là tôi đã bình tĩnh lắm rồi!"