Dị Thế Hoang Đảo Cầu Sinh Ký

Chương 10



Người khổng lồ, chiến sĩ thi đua trong truyện thần thoại.

Lúc anh hùng giải cứu thế giới, bọn họ đang vung chùy;

Lúc thần linh yêu đương, bọn họ đang vung chùy;

Lúc thần linh bước vào thời đại hoàng hôn, bọn họ vẫn còn đang vung chùy.

Sinh mạng không dừng, vung chùy không ngừng, người khổng lồ là người truyền thừa tinh thần chân chính của các thợ thủ công, nếu không có bọn họ, vũ khí không ai rèn, áo giáp không ai rèn, cả thế giới thần thoại đều phải lộn xộn.

Vì vậy, trong thần thoại không có anh, lại có truyền thuyết về anh.

"Phải cách xa nơi này chút, tuyệt đối không được tùy tiện lại gần."

Olly quay đầu nhìn Olly, nghiêm túc dặn dò:

"Người khổng lồ chỉ cần hai ngón tay là có thể bóp nát đầu chúng ta."

Lâm Ân trợn tròn mắt, duỗi tay mình ra nhìn, sau đó hỏi: "Lớn vậy luôn á?"

"Đương nhiên là rất lớn." Olly xoay người đi về, nghiêm túc gật đầu đáp:

"Nếu không sao lại gọi bọn họ là người khổng lồ?"

Lâm Ân chạy theo đuổi kịp bước chân hắn, sự hiếu kì trong lòng vượt xa sự sợ hãi:

"Vậy anh từng thấy tận mắt người khổng lồ rồi à? Bộ dạng bọn họ thế nào? Chỉ là phiên bản phóng đại của con người à? Hay là có điểm khác biệt nào đó?"

"Người khổng lồ chỉ có một mắt, hơn nữa ta cũng chưa từng nhìn tận mắt người khổng lồ bao giờ."

Từ bé, Olly đã nghe truyện cổ tích về người khổng lồ mà lớn, khi biết sâu trong rừng rậm có người khổng lồ, hắn chưa từng lại gần nơi này, giữ một khoảng cách an toàn tuyệt đối.

Vì vậy, mười năm qua hắn chỉ nghe tiếng không thấy người, cho tới giờ cũng chưa từng thấy tận mắt bộ dạng của người khổng lồ.

"Hả? Anh cũng chưa thấy bao giờ, sao có thể khẳng định trên đảo có tồn tại người khổng lồ được?"

Lâm Ân buột miệng nhỏ giọng hỏi:

"Anh nghe ai nói trên đảo này có người khổng lồ à? Đừng nói là Sheeper đấy nhé?"

Cậu nhìn khuôn mặt lạnh lùng lại tuấn tú đẹp trai của Olly, cảm thấy không phải không có khả năng hắn đang bịa chuyện lừa người..

Nhưng Olly lại quay đầu cho Lâm Ân một vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa, khẽ cười một tiếng rồi nói:

"Đợi đến tối nay ngươi sẽ biết, ta không hề nói dối."

Lâm Ân sững sờ, không biết hắn đang úp mở cái gì. Nhưng Olly không nhắc lại chuyện về người khổng lồ, chỉ ngẩng đầu liếc bầu trời rồi giục Lâm Ân nhanh chân lên, bọn họ phải quay về nhà gỗ trước khi mặt trời lặn, còn bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Hai người rảo bước nhanh hơn, đạp lên ánh chiều tà lọt qua kẽ lá trở lại mảnh đất trống chỗ căn nhà gỗ. Lâm Ân nhìn căn nhà gỗ cũ kĩ xập xệ trước mặt, rõ ràng mới chỉ ở đây một tối, hiện giờ lại có cảm giác thả lỏng như về đến nhà.

Thả giỏ trúc trên lưng xuống, nghỉ ngơi một lát, hai người bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Sau khi nhóm lại mồi lửa vẫn được giữ chưa tắt, Olly đi tìm phiến đá vừa rộng vừa phẳng mà Lâm Ân mô tả, còn Lâm Ân thì đút thêm chỗ củi mới nhặt được vào đống lửa cho cháy to hơn.

Ngọn lửa chiếu sáng bốn phía xung quanh, Olly lấy nước rửa sạch phiến đá, sau đó để sang một bên cho ráo nước, lại xoay người đi vào nhà gỗ của mình lấy ra một cái nồi đá tự chế cỡ lớn cực kì thô sơ, đặt lên trên bếp lò bản đơn giản do hai tảng đá chồng lên mà thành.

Hứng đầy nước vào ba mảnh lá cây to, đổ vào nồi đá lớn, Olly nhìn Lâm Ân và hỏi:

"Thực sự cần dùng nước nóng để vặt lông gà à?"

"Nhúng qua nước sôi dễ nhổ lông hơn nhiều." Lâm Ân cẩn thận để bát gỗ đựng tiết gà mới cắt lên trên một cái cột gỗ, quay đầu nhìn Olly hỏi:

"Nếu không nhổ lông thì trước kia anh ăn gà kiểu gì?"

Olly nhìn cậu, trầm mặc hai giây, sau đó lựa chọn từ chối trả lời câu hỏi này, cúi đầu xuống, lẳng lặng đun nước. Trong lúc đợi nước sôi, hắn ngồi bên đống lửa lột da cắt thịt con thỏ xám lớn, gác lên đống lửa bắt đầu nướng.

Lâm Ân nhìn một loạt động tác trong trầm mặc của anh giai này, nhíu mày, khoanh tay lại rồi chậm rãi nói:

"Đừng nói là anh không nhổ lông, tùy ý nướng lên rồi ăn nhé?"

Olly:...

Hắn giơ tấm da thỏ trong tay lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

"Lâm Ân, ngươi muốn mũ da thỏ hay khăn quàng cổ?"

Lâm Ân: "Cả hai."

Khó khăn lắm mới có thể chuyển đề tài, nước trong nồi đá cuối cùng cũng sôi, thời khắc Lâm Ân lên sàn cuối cùng cũng đến.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn, nhà Lâm Ân chưa từng giết lợn, nhưng mấy ngày nghỉ ở nhà cậu quá phiền, cả ngày hết kêu mẹ lại gọi bố, ồn ào chết đi được. Vì thế, ông bố thân yêu của cậu bèn nảy ra một kế, đưa cậu về nhà bà nội ở nông thôn nuôi gà, mở ra hành trình vặt lông gà.

Một người một nồi nước, một con gà vặt lông một ngày.

Kinh nghiệm thực chiến phong phú làm Lâm Ân vừa cầm con gà lên thì khí chất toàn thân cũng bắt đầu thay đổi. Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi, sau đó đột nhiên mở mắt, bắn ra tia sáng như chớp giật, kiên định mà tự tin.

Mỗi một lần đưa tay ra, lông gà đều bị nhổ tận gốc cả một mảng, động tác gọn gàng không chút chần chừ.

Thái dương chậm rãi khuất sau đường chân trời, trên người đồng chí Lâm Ân đang vặt lông gà bắt đầu tỏa ra ánh huỳnh quang màu trắng, nhưng cậu hết sức chăm chú, không hề bị phân tâm bởi chút chuyện nhỏ nhặt này.

Thời khắc huy hoàng chân chính về mặt ý nghĩa của kẻ xuyên việt cuối cùng cũng tới rồi!

Olly nhìn Lâm Ân như thế, lại có chút cảm giác người trước mặt thật thần thánh, không thể xâm phạm, thế nên hắn giơ tay lên dụi thật mạnh vào mắt mình, dốc sức lắc cho văng cái ý tưởng khác người này ra khỏi đầu.

Sau khi nghiêm túc quan sát động tác của Lâm Ân một hồi, Olly tháo vát nhanh nhẹn cũng gia nhập vào công cuộc vặt lông gà, rất nhanh, tổng cộng năm con gà đã bị xử lý sạch sẽ, treo lên trên cái cây gần đó.

Lúc này, trời đã tối hẳn xuống, nhưng nhờ phúc của Lâm Ân, một người phát sáng mười mét cùng sáng, không hề làm giảm tiến độ công việc còn hoàn toàn không hại mắt, khiến Olly thấm thía sâu sắc ưu điểm của Lâm Ân.

Vì vậy, lúc Lâm Ân đưa cho một bát tiết gà luộc cay, Olly cũng không từ chối.

Cây ớt dại không hổ là cây ớt dại, so với ớt bình thường càng cay phát rồ phát dại, Olly uống một ngụm mà mắt đã cay xè, quay đầu nhìn Lâm Ân hỏi cậu bỏ gì vào canh.

"Chỉ là một ít ớt, anh uống từ từ thôi."

Lâm Ân nói xong, với lấy tảng mỡ phần treo trên cây xuống, dùng dao cắt nhỏ để sang một bên, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi thì bắt đầu thắng mỡ.

Mùi vị của tiết gà không khó ăn như Olly tưởng, sau khi làm quen với mùi vị của ớt, thậm chí hắn còn có cảm giác muốn làm thêm một bát nữa.

Thói quen ăn uống của Lâm Ân hình như không ngang tàng bạo ngược như trong tưởng tượng của mình?

Sau khi những giọt nước cuối cùng trong nồi nước đã bị dùng hết, Olly lập tức chuyển nồi đá sang bên cạnh, đặt phiến đá to bản đã phơi khô sạch sẽ lên bếp, vừa nướng thỏ vừa đợi Lâm Ân thái thịt về.

Vì vua lợn rừng là một chú lợn rừng đã mười lăm tuổi, cộng thêm chưa từng bị thiến, mặc dù cắt tiết kịp thời, Lâm Ân vẫn không ôm quá nhiều hi vọng đối với chất lượng thịt của nó.

Nhưng hiện giờ, khi cậu thái thịt lợn mới kinh ngạc phát hiện, miếng thịt này ngửi thì không thấy có mùi tanh như tưởng tượng, thịt lại chắc, mỡ nạc phân bố rất đều, không giống thịt lợn già.

Lâm Ân vừa thái thịt vừa ra sức hít hà, còn gọi Olly tới ngửi thử, sau khi xác định hắn cũng không ngửi thấy mùi gì bất thường chứ không phải mũi mình có vấn đề thì độ sáng trên người Lâm Ân đột nhiên tăng vọt.

Có thể sẽ là thịt lợn rất ngon đấy! Tuyệt vời!

Vì không có khay gỗ, bọn họ chỉ có thể dùng lá cây đã rửa sạch để đựng thịt lợn đã thái mang về chỗ bếp lửa. Lâm Ân thả một miếng mỡ dày lên phiến đá nóng hổi, đợi mỡ chảy ra mới cho thịt ba chỉ vào.

Nhất thời, khói trắng lượn lờ, chỉ khẽ hít hà thôi cũng thấy thơm, hai tai thú trên đầu Olly đột nhiên xuất hiện, run rẩy, nhìn chằm chằm vào phiến đá không chớp mắt.

Thịt nướng xong mỗi người một nửa, Lâm Ân làm cho mình một đôi đũa gỗ, gặp thịt lên thổi một cái rồi bỏ vào miệng, trong nháy mắt, mùi vị thịt ba chỉ tan trong miệng, căn bản không tồn tại vị tanh như trong tưởng tượng, chỉ còn mùi thịt ngập tràn.

Mặc dù chỉ rắc ít muối biển làm gia vị, nhưng thế cũng đã đủ ngon rồi.

Lâm Ân tinh tế nhấm nháp mùi vị của thịt lợn rừng, độ sáng trên người liên tục tăng, đến khi cậu cảm thấy mỹ mãn thở ra một hơi thì mới bắt đầu tối trở lại. Ngay khi cậu chuẩn bị gắp thêm một miếng thì cúi đầu xuống đã phát hiện thịt trên phiến đá không thấy tăm hơi.

Mà Olly ngồi bên cạnh, đôi tai thú rung rung nhìn mình, trên miệng toàn là mỡ, vẻ mặt cũng hơi lúng túng.

Lâm Ân:...

"Trên tay ngươi cầm cái gì thế?" Olly khẽ ho một tiếng và hỏi.

Lâm Ân bình thản đáp: "Đũa, dụng cụ ăn cơm của quê hương bọn ta."

Olly nhận lấy đôi đũa, thử gắp một miếng thịt, kết quả phát hiện mình không biết dùng, cuối cùng vẫn quay lại dùng cái nĩa mà mình dùng quen tay, xiên phát nào chuẩn phát ấy.

Mặt trăng dần lên cao, một khay thịt lợn đầy đã bị hai người ăn sạch trong nháy mắt, cuối cùng ngay cả trứng móc ra từ bụng gà rừng cũng bị bỏ lên phiến đá, lấy mỡ heo chiên chín, dù không bỏ thêm bất cứ gia vị gì, trứng lòng đào ăn vào miệng luôn có một vị ngọt tự nhiên.

Lâm Ân vuốt cái bụng đã hơi phồng lên của mình, ngồi trên gốc cây đã chặt thỏa mãn thở ra một hơi:

"Ăn ngon thật, Olly, anh thấy mùi vị thế nào?"

"Thực sự ăn rất ngon." Olly khẽ gật đầu, cảm thấy đôi tay giết lợn của mình hôm nay không còn nhuốm màu tội ác như thế nữa.

"Nhưng thịt heo ăn nhiều cũng ngán, nếu có thịt bò thì tốt." Lâm Ân hỏi Olly:

"Trên đảo này có bò không?"

Vượt xa dự kiến của Lâm Ân, trên hòn đảo hoang thần kỳ này không có loài động vật như bò, hơn nữa Olly còn nhìn cậu nói với vẻ hết sức nghiêm túc rằng, bò là bạn của nhà nông, hơn nữa còn thường được coi là hóa thân của Thần, tuyệt đối không phải loài vật có thể ăn một cách tùy tiện.

"Đáng tiếc, lợn rừng trên đảo này còn ăn ngon như thế, có lẽ thịt bò còn ngon hơn bò Wagyu nữa mất." Lâm Ân lẩm bẩm.

Nhỡ đâu trên hòn đảo này không có cây thần, số mình phải chết ở chỗ này, nếu trước khi chết được ăn một bữa thịt bò cao cấp nhất thì xem như không còn nuối tiếc gì nữa.

Miếng thịt cuối cùng trên phiến đá đã bị giải quyết xong, bữa tối chính thức chấm dứt. Phiến đá dính đầy mỡ đông được Olly mang ra dòng suối cách đó không xa để rửa sạch, chiếc nồi đá đã kết thúc thời gian giải lao lại một lần nữa lên sân khấu.

Olly nhìn Lâm Ân trụng mỡ lá quá hai lần nước sau đó bắt đầu đổ nước vào chậm rãi thắng mỡ, không nhịn được mà hỏi:

"Ngươi làm thế này thực sự có thể thành công à?"

"Không biết, hẳn là có thể." Đúng là Lâm Ân chưa từng làm bao giờ, nhưng dù gì cũng đắm chìm trong video food blog nhiều năm trên internet, theo dõi đủ loại blogger nấu cơm, kinh nghiệm về mặt lý thuyết vô cùng phong phú, cảm thấy khả năng thất bại là rất nhỏ.

Thấy Lâm Ân tự tin đầy mình, Olly gật đầu lẳng lặng ngồi bên cạnh cậu, giúp đỡ vụ thêm củi, chỉnh lửa, còn tiện tay dùng dao đá chế tác dụng cụ bếp mà Lâm Ân cần, hơn nữa còn moi rỗng hai khối gỗ làm thành hai cái bát tô, dùng để dự trữ mỡ lợn sắp ra lò.

Đêm dần sâu, tiếng hát như có như không của người cá bắt đầu truyền tới từ phía bờ biển, mỡ lợn cuối cùng cũng ra lò, có thể là lợn ngon, cũng có thể là kỹ thuật của Lâm Ân tốt, kết quả thành công ngoài ý muốn.

Hai người rót từ từ mỡ trong nồi vào hai cái bát gỗ, sau đó nói chúc ngủ ngon với nhau, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Olly vẫn nghỉ ngơi kiêm gác đêm bên đống lửa, Lâm Ân quay về nhà gỗ hoạt động bả vai đã đau mỏi của mình, cảm giác mệt mỏi chậm rãi kéo tới, cậu nằm uỵch xuống giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Ngay khi cậu đang nửa mê nửa tỉnh, sắp ngủ ngay thì đột nhiên, một tiếng vang thật lớn từ phương xa truyền đến, sau đó là một trận gõ nện có tiết tấu liên tiếp vọng lại, những âm thanh binh binh chát chát nhịp nhàng như có máy phát lại triệt để xé rách màn đêm tĩnh lặng.

Lâm Ân ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng chói lòa, cảm thấy mình vừa nãy chỉ còn cách cái chết một bước. Cậu mở to mắt ra, nhìn bầu trời đêm qua khe hở trên mái nhà gỗ, hít sâu một hơi mới hoàn hồn.

Giờ khắc này, cậu rốt cuộc đã hiểu vẻ mặt đầy ẩn ý của Olly hồi ban ngay là gì, đã hiểu vì sao hắn chưa gặp người khổng lồ bao giờ mà vẫn biết người ta luôn ở đó.

Olly ngồi bên đống lửa trước cửa nhà nhìn ánh sáng trắng trong nhà gỗ đột nhiên lóe lên rồi tối đi, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Lâm Ân lúc này, không khỏi bật cười ra tiếng, quay đầu lại tiếp tục nhìn đống lửa đang bập bùng trước mắt.

Đêm nay hứa hẹn là một đêm không ngủ.

Lời tác giả:

Olly: Con lợn này giết cũng đáng giá.

Lâm Ân: Người khổng lồ, vị hàng xóm thiếu đạo đức và phiền nhiễu của tôi.