Dị Thế Lưu Đày

Chương 566: Đòn phản kích cuối cùng của Diệu Hương



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

ec0f5b883c06fd3e016b1dd347d92ec7

“Nhưng anh thật sự là Hồ Liên sao?”
Diệu Hương làm xong tất cả các đề bài, ba cái lồng không có cái nào mở ra.

Lại nhìn con xuyên sa giáp đang ngơ ngác nhìn màn hình phát sáng kia, vẫn còn xem cái đề bài mà trước đó gã đã xem qua.

Diệu Hương thấy không lấy được vũ khí thì vô cùng sốt ruột, đi tới đi lui trong phòng, không ngừng cắn da ở ngón trỏ như một tên thần kinh, ngón trỏ đã bị gặm nát mà gã cũng không có cảm giác gì.

Làm sao bây giờ? Gã không thể thất bại chỉ trong gang tấc như vậy.

Còn phương pháp gì có thể lấy được vũ khí?

Đúng rồi! Bất cứ thứ gì ở đây đều do năng lượng khống chế, nếu mình phá hỏng nguồn năng lượng cung cấp ở nơi này, vậy ba cái lồng này cũng sẽ biến mất có phải không?

Diệu Hương bắt đầu tìm kiếm khắp nơi xem nơi nào có khả năng là nơi cung cấp năng lượng.

Nhưng căn phòng đều kín không kẽ hở, gã có tìm thế nào cũng không tìm thấy.

“Ê!” Diệu Hương vung chân đá Nghiêm Mặc còn đang ngẩn người: “Đừng có đứng đần ra đấy nữa! Tao ra lệnh cho mày… Cái gì?”

Nghiêm Mặc vì đã nhập thần vào đoạn video thí nghiệm, nên không duy trì ý thức và khống chế sức mạnh linh hồn tàn lưu của Diệu Hương trong món trang sức của tộc trưởng xuyên sa giáp để ngụy trang, khiến Diệu Hương phát hiện ra.

Lúc này tuy Diệu Hương không thể phóng sức mạnh linh hồn ra ngoài, nhưng vẫn có thể cảm nhận và liên hệ với tia sức mạnh linh hồn mà mình từng phân ra, đặc biệt là khi gã và Nghiêm Mặc còn đứng gần như thế. Nhưng vừa rồi, khi gã muốn kêu gọi tia sức mạnh linh hồn kia để hạ lệnh, lại phát hiện gã đã bị cắt đứt liên hệ với nó!

Nếu ở khoảng cách xa, bị như vậy Diệu Hương sẽ không nghi ngờ nhiều, nhưng gần thế này mà không liên hệ được, vậy thì quá bất thường rồi.

Diệu Hương móc chủy thủ ra, vung tay muốn đâm vào gáy Nghiêm Mặc, rồi lại dừng ở nửa đường.

Gã đảo đảo mắt, dùng tay áo che khuất chủy thủ, bỗng nhiên bi thương nói: “Mày rất phẫn nộ đúng không? Con quái vật nhỏ kia đang đùa giỡn chúng ta, người Cửu Nguyên không muốn cho chúng ta đường sống, bọn chúng đã đánh vào được, muốn giết chết tất cả chúng ta, giết chết anh chị em của mày, giết chết bạn đời mày, bắt tất cả trẻ nhỏ trong tộc mày đem giết rồi ăn thịt! Tao cũng rất phẫn nộ, lửa giận của chúng ta không cần phải áp chế, chúng ta phải cho những kẻ xâm lấn và phá hủy nhà chúng ta một bài học, chúng ta hãy cùng đi giết chúng! Cử toàn tộc của mày đi giết chúng!”

Kỳ thật Nghiêm Mặc đã bị tiếng gào của Diệu Hương làm cho bừng tỉnh, khi Diệu Hương rút chủy thủ ra, hắn cảm giác được sát khí, lúc định tránh né và phản kích, thì Diệu Hương lại thu liễm sát khí.

Gã thu liễm sát khí vô cùng hoàn mỹ, mà cảm xúc của Diệu Hương cũng đột nhiên thay đổi làm Nghiêm Mặc nhất thời tò mò, nên không lập tức phản kích, muốn nghe xem gã muốn nói cái gì, kết quả vừa nghe đã bị ảnh hưởng.

Lửa giận vô danh đột nhiên lan ra từ đáy lòng, Diệu Hương càng nói, hắn càng cảm thấy mình cùng chung kẻ địch với gã, hận không thể đi liều mạng với người Cửu Nguyên ngay lập tức.

Trong biển hồn, một Nghiêm Mặc khác đang bình tĩnh nhìn chính mình bị ảnh hưởng, còn nhàn rỗi mà nói với cây non: “Năng lực của Diệu Hương tiến bộ rồi, trước kia cô ta phải tiếp xúc với người khác mới có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của đối phương, hiện giờ có vẻ như không cần tiếp xúc trực tiếp, nếu sau này cô ta mà thăng cấp, thì phạm vi khống chế cảm xúc của người khác có thể mở rộng hơn nữa, kia mới thật sự là năng lực giết người vô hình! Nếu biết cách dùng thì nó sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.”

Cây non nhìn thấy lá cây của mình hơi đổi sang màu đỏ, lúc lắc thân thể một cái, lá cây nhiễm đỏ lại xanh biếc như bình thường.

Đồng thời, một hơi thở mát lạnh lan ra khắp người Nghiêm Mặc. Nghiêm Mặc chớp chớp mắt, tỉnh táo lại.

Diệu Hương vừa nghi hoặc vì sao gã và sức mạnh linh hồn mình để lại trong cái trang sức kia lại mất liên hệ, vừa tiếp tục phóng đại cảm xúc tiêu cực trong lòng Nghiêm Mặc, không lấy được vũ khí, gã cần có người dẫn dắt lực chú ý của Cửu Nguyên, như vậy gã mới dễ đánh lén và thoát thân nếu thất bại.

“Kẻ địch đến, mày có nghe thấy tiếng kêu rên, khóc lóc của con dân mày không? Chúng nó đang bị hành hạ đến chết, chúng ta phải đi giết…”

“Ầm!” Cửa mở ra, đĩa bay nhỏ tiến vào.

Nghiêm Mặc cất kim đi.

Diệu Hương vừa thấy đĩa bay nhỏ thì lập tức bỏ việc dụ dỗ Nghiêm Mặc, nhanh chóng hỏi nó: “Bên ngoài thế nào rồi? Mày có tách được kẻ địch ra không? Cốt binh giết được bao nhiêu? Còn bao nhiêu?”

Cốt binh Nghiêm Tiểu Nhạc cũng thò đầu vào: “Cách cách!” Tìm được cha rồi!

Nghiêm Tiểu Nhạc chạy ào đến bên người Nghiêm Mặc, ngồi xổm xuống hỏi hắn: “Cha, cha đang làm gì?”

“Làm bài.” Nghiêm Mặc nâng móng vuốt lên muốn sờ đầu Nghiêm Tiểu Nhạc.

Nghiêm Tiểu Nhạc thấy móng vuốt hắn không tiện, liền chủ động cúi đầu.

Diệu Hương bỗng nhiên sinh ra một dự cảm cực kỳ bất thường, gã nhíu mày, quát hỏi Dobino: “Tình hình bên ngoài rốt cuộc thế nào…”

“Cô có thể hỏi tôi. Cô muốn biết cái gì, tôi sẽ nói cho cô biết.” Một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa.

Diệu Hương nghe thấy tiếng liền theo bản năng mà lui ra sau ba món vũ khí. Cửa đã bị chặn kín, gã không có đường trốn!

Nguyên Chiến và Tư Thản đi vào, theo sau còn có ba vị Trùng Vu và bốn chiến sĩ tâm phúc của công chúa Diệu Hương, cả tâm phúc của Diệu Hương giả cũng theo vào.

Có điều, trên người tâm phúc của Diệu Hương giả đều mang nhưng vết thương không nhẹ, hiển nhiên vừa bị ăn một bài học xong.

Cửa phòng lại đóng kín.

Nhìn thế trận này, trong mắt Diệu Hương thoáng hiện một tia nghi ngờ và tuyệt vọng, khàn khàn kêu: “Cốt binh! Bảo vệ tao!”

Nghiêm Tiểu Nhạc ngẩng đầu nhìn gã, đứng dậy.

“Cốt…!” Chữ sau Diệu Hương không kêu ra được nữa, gã thấy con xuyên sa giáp kia đột nhiên đứng thẳng dậy, trong chớp mắt đã biến thành nhân loại.

Còn là kẻ mà gã vô cùng quen thuộc cũng như không muốn nhìn thấy nhất!

Dobino bay quanh đài vũ khí một vòng, giọng nói non nớt vang lên: “Thật đáng tiếc, cô không giải đúng đề bài nào cả, số vũ khí này không thuộc về cô.”

Vũ khí lại chìm xuống dưới sàn.

Nghiêm Mặc không cảm thấy tiếc nuối gì, hôm nay không có cơ hội, về sau sẽ có. Huống chi hắn đã có được thu hoạch rất lớn, chỉ chờ khi rảnh rỗi sẽ thử nghiệm một phen.

Diệu Hương siết chặt nắm tay, tức giận trừng Dobino: “Mày phản bội tao?”

“Không.” Dobino nghiêm túc trả lời: “Kẻ mà lúc trước hợp tác với cô đã chết, hiện giờ tôi là cái mới, cô không phát hiện à?”

Diệu Hương căn bản không tin lời nó nói, gã chỉ cho rằng mình bị phản bội, gã nhìn mọi người xung quanh, tức giận mắng chửi: “Bọn mày đã sớm cấu kết với nhau, ngay cả tộc xuyên sa giáp cũng thế, bọn mày là một lũ ti tiện!”

Nguyên Chiến và những người khác không có chút phản ứng nào, mặc kệ gã mắng, lúc này cãi nhau với gã cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ có thuộc hạ của gã là khổ sở trong lòng.

Diệu Hương mắng chửi một lúc thì mắng không nổi nữa, bọn người Nguyên Chiến đều nhìn gã như đang nhìn một thằng hề, trong mắt là ý khinh thường, khinh bỉ và cười nhạo…

Thân thể Diệu Hương vì tức giận mà phát run.

“Cốt binh!” Đây là hi vọng cuối cùng của gã.

Nghiêm Tiểu Nhạc quay đầu nhìn về phía Nghiêm Mặc, rất đồng cảm mà nói: “Giống cái này thật đáng thương.”

Nghiêm Mặc cười nhạo: “Đừng để bộ dáng bên ngoài của gã mê hoặc, gã chỉ khoác một tấm da người xinh đẹp mà thôi.”

Không ai có thể nghe được Nghiêm Tiểu Nhạc nói gì, nhưng chỉ với lời đáp của Nghiêm Mặc đã có thể đoán được giữa bọn họ hẳn là có đối thoại.

Diệu Hương không gửi gắm được hy vọng cho cốt binh, sắc mặt trắng bệch, gã hối hận, gã không nên đối đầu với Cửu Nguyên sớm như vậy, dù thế nào cũng phải chờ trùng vương được ấp ra và triệt để khống chế tộc Trùng Nhân rồi mới thực hiện kế hoạch của mình. Nhưng tình hình Cửu Nguyên bị tộc Hữu Giác tấn công đã mê hoặc gã, cho rằng Cửu Nguyên chắc chắn không thể phân thân ra để đối phó gã, lại bị đám lãnh đạo cấp cao của Hỏa Thành lay động, muốn chia cắt một phần Cửu Nguyên, kết quả…

Rõ ràng đã nghĩ lần này rất cẩn thận rồi, lúc trước chuẩn bị không tồi, quá trình lấy trứng trùng vương và khiến Diệu Hương mang thai đều làm hoàn hảo tới mức thần không biết quỷ không hay, người Cửu Nguyên cũng thờ ơ việc gã lợi dụng Diệu Hương dẫn thế lực còn sót lại của Thổ Thành đi, nhưng sau đó sao gã lại mất kiên nhẫn, bị người ta lay động chứ?

Diệu Hương không thừa nhận bởi vì mình tham lam, cũng không thừa nhận mình thiếu kiên nhẫn.

Gã chỉ cảm thấy ý tưởng và cách làm của gã đều không sai, nếu gã có được cốt binh, có được quyền khống chế tòa thành ngầm, thì gã hoàn toàn có năng lực đối phó với Cửu Nguyên, căn bản không cần phải đè nén lửa giận và thù hận mà tránh né bọn chúng.

Nếu không phải con quái vật có thể khống chế tòa thành ngầm kia phản bội gã, nếu không phải cốt binh cũng về phe đối phương dễ như chơi, thì gã tuyệt đối sẽ không rơi vào tình cảnh này!

Trời muốn diệt tao! Chúng thần không đứng về bên tao, bây giờ vẫn chưa phải thời đại để tao làm mưa làm gió.

Diệu Hương trong cơn hối hận, không thể không chọn việc ẩn nấp lần nữa.

Bỗng nhiên! Diệu Hương dùng chiếc chủy thủ đã che khuất trong ống tay áo kề lên cổ họng mình!

Mọi người ngẩn ra. Làm gì vậy? Dùng mạng Diệu Hương để uy hiếp bọn họ?

Ngoại trừ Nghiêm Mặc có chút bối rối, thì Nguyên Chiến và Tư Thản đều đã chuẩn bị tốt để một kích tất sát. Mặc kệ là Diệu Hương hay là kẻ thần bí kia, bọn họ đều không muốn để xổng.

Về phần Diệu Hương chết đi, trứng trùng vương trong bụng cô ta có chết theo hay không. Nguyên Chiến tỏ vẻ: Chết cũng là do kẻ thần bí kia, không liên quan gì đến Cửu Nguyên.

Nhưng Trùng Vu và tâm phúc của Diệu Hương sao có thể trơ mắt nhìn hy vọng của mình cứ vậy mà chết? Bọn họ cuống quít kêu lên: “Công chúa điện hạ! Đừng!”

Trùng Vu quay đầu nôn nóng nói với Nguyên Chiến: “Trùng vương tuyệt đối không thể xảy ra chuyện! Công chúa Diệu Hương phải sống! Nếu các người chịu thả công chúa rời đi cùng chúng tôi…”

“Câm miệng!” Nguyên Chiến lạnh mặt.

Chiến sĩ thật sự lo lắng cho Diệu Hương mà thâm tình gọi Diệu Hương: “Công chúa, cô còn ở đó không? Cô có thể trả lời tôi không? Cô có bị tên ác ma đó khống chế không?”

Diệu Hương giả hít sâu một hơi. Mẹ nó! Nhất định là tên tư tế Cửu Nguyên kia, lại bị hắn vạch trần!

Một cái gì đó lóe lên trong đầu, Diệu Hương giả bật thốt lên với Nghiêm Mặc: “Con xuyên sa giáp dị dạng lúc trước có phải cũng là mày không?”

Nghiêm Mặc nhếch miệng, nói mà tức chết người không đền mạng: “Ờ, tôi may mắn qua được hết các cửa ải, vì lẽ đó mà Tiểu Dobino mới giúp tôi. Anh thực sự quá ngu xuẩn, chỉ mấy cái đề bài đơn giản như vậy mà cũng không biết giải, nghe nói chúng còn là linh hồn lúc trước của anh để lại?”

Diệu Hương giả hận đến nghiến răng nghiến lợi, truy vấn hắn: “Sao mày lại biết đáp án? Kia rõ ràng là…”

“Không dám nói ra à? Để tôi nói giúp anh, mọi người nhìn bộ dáng kia hẳn là biết trên người Diệu Hương có hai linh hồn, một là Diệu Hương thật sự, còn một là cái gì? Đại Vu Hồ Liên của tộc Hồng Giác, Hữu Giác Nhân? Ba cửa ải… à, bốn cửa ải đó quả thật là do Hồ Liên để lại, nhưng anh thật sự là Hồ Liên sao? Anh đã mất đi phần lớn ký ức của gã, thậm chí còn không nhớ rõ tình cảm trong lòng gã, anh chỉ có những phẩm chất tồi tệ và xấu xa nhất của Hồ Liên, anh như thứ dục vọng bị gã trục xuất, còn là loại ác dục, gã không muốn để anh lại trong bản thể của mình. Vậy anh, chỉ sợ ngay cả linh hồn cũng chẳng phải gã!”

“Mày nói bậy!” Diệu Hương vốn đã muốn mặc kệ những lời mà Nghiêm Mặc sắp nói, gã đã chuẩn bị lấy vẻ mặt khinh thường để phản kích tất cả, nhưng tất cả những gì đối phương nói ra đều là những chuyện gã để tâm nhất!

“Tôi có nói bậy hay không chính anh biết rõ trong lòng. Mỗi lần anh chết, linh hồn phân chia, những chuyện có thể nhớ lại càng ít, anh biết vì sao anh không cách nào mưu tính thành công không? Vì sao anh cầm những con bài ngon trong tay mà vẫn thua không? Chính là vì anh không phải người, không phải một linh hồn hoàn chỉnh, anh chỉ có những dục vọng nguyên thủy nhất, nhân tính càng ngày càng ít, anh chỉ biết nhanh chóng đạt được mục đích, mà không hiểu được cách hành xử của một con người thật sự, vậy thì sao anh có thể là Hồ Liên? Anh xem, tôi ngay cả gọi anh là Hồ Liên cũng không muốn, tuy tôi rất ghét cái tên đó, nhưng ít nhất gã có thể được xưng là một con rắn độc, nhưng anh, chỉ là một con cóc ghẻ thích ngồi xổm trên chân người ta mà phun nước miếng thôi.”

Diệu Hương thiếu chút nữa chết vì tức!

Hai mắt Diệu Hương đỏ ngầu. Linh hồn nọ thề với trời: Dù có phải trả cái giá gì, gã cũng phải giết chết tên ma vu đáng giận trước mắt!

“Đây là do bọn mày bức tao.” Diệu Hương chảy nước mắt: “Tao chỉ muốn sống mà thôi, nhưng bọn mày ngay cả một con đường sống cũng không cho tao, tao đường đường là công chúa của một tòa Thượng Thành, lại bị bọn mày sỉ nhục và tra tấn, như vậy thì tao sống còn có ý nghĩa gì?”

Tim đám tâm phúc của Diệu Hương như nứt ra, công chúa nhỏ đáng thương của chúng tôi!

“Chẳng phải bọn mày muốn tao chết sao? Được, tao chết!”

“Không ——! Công chúa, đừng!”

Hơi thở tuyệt vọng lan tràn trong căn phòng.

Diệu Hương siết chủy thủ, ở giữa cổ xuất hiện một đường máu nhỏ.

Đứa con gái chỉ mới hơn mười tuổi bi phẫn kêu lên: “Đừng cản tao! Tất cả đều phản bội tao, ngay cả chúng thần cũng không đứng về phía tao, năm lần bảy lượt, tao sống còn có ý nghĩa gì? Không bằng chết đi!”

“Thế gian này không có chỗ cho tao dung thân, kẻ nào cũng xem tao như kẻ địch, kẻ nào cũng muốn giết tao, dù tao có đi đến đâu cũng không có nơi dừng chân nghỉ tạm một lát, tao cô độc như thế, tịch mịch như thế, thống khổ như thế! Còn không bằng chết đi.”

Giọt máu lăn xuống từ cổ, giọng nói cô ta vừa như đang khóc, vừa như đang kể lể: “Vì sao lại đối xử với tao như vậy? Tao đã làm sai cái gì? Tao chỉ muốn sống mà thôi, tao chỉ muốn sống tốt hơn một chút mà thôi, vì sao lại không buông tha tao? Bọn mày hung ác như vậy, tao mệt mỏi rồi, tao không đánh lại bọn mày, tao cũng không muốn ở lại cái thế giới không dung tha tao, mẹ, con rất nhớ mẹ, con phải đi tìm người…”

Đám tâm phúc của Diệu Hương đã quỳ xuống, bọn họ đồng cảm như thể chính bản thân mình cũng bị, cả đám khóc bi thương thảm thiết, như thể muốn đi theo Diệu Hương.

Nghiêm Tiểu Nhạc ôm lấy nơi trái tim không tồn tại, cảm thấy thật khổ sở, thật khổ sở, khổ sở đến mức nó cũng không muốn sống nữa. Sống mà vất vả và đau khổ như thế, vậy còn sống làm gì?

Dobino vừa có được sinh mệnh cũng bắt đầu rối loạn, thậm chí nó còn phát ra tiếng nức nở như một đứa trẻ: Ô ô, các người đều ăn hiếp tôi, khắp thiên hạ chỉ có tôi là kẻ ngoại lai, các người đều muốn tôi chết, tôi đã không còn là tôi trước kia, thay vì sống để bị các người ăn hiếp và nô dịch, còn không bằng chết đi! Oa!

Nghiêm Tiểu Nhạc cầm lấy tay Nghiêm Mặc: “Cha, thế giới này không tốt, chúng ta cùng đi chết đi!”

Diệu Hương chết tiệt! Cô ta đang điều khiển cảm xúc!

Nghiêm Mặc cầm ngược lại tay Nghiêm Tiểu Nhạc, hắn thật muốn cười, thật muốn sử dụng nguyện lực, nhưng lại cảm thấy đến bây giờ vẫn chưa giảm được hết một trăm triệu điểm cặn bã, Vu Quả đã sinh ra rồi, mà Đô Đô thì không, cứ giảm điểm cặn bã từng chút như vậy thật quá mệt mỏi, tương lai còn phải chống lại người ngoài hành tinh, này quả thực là chuyện không làm nổi, còn không bằng chết đi, nói không chừng hắn có thể đoàn tụ với Đô Đô ở một thế giới khác.

Không biết nên khóc hay cười và muốn tìm cái chết hình thành hai thế lực trong đầu hắn.

Suy nghĩ của Nghiêm Mặc dần chậm lại, hắn cảm thấy bây giờ mình như ở trong mộng, thấy mình làm cái gì, muốn ngăn cản, nhưng động tác lại quá chậm, suy nghĩ của mình cũng không cách nào truyền đạt đến tứ chi.

Hắn đã xem thường Diệu Hương rồi! Gã đã có thể thi triển năng lực đến trình độ này