Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 106: Nhìn về phía khu một



Hai cánh tay của Vương Bát Cân dày đặc huyền khí, mơ hồ có một gân xanh nổi lên, dốc sức xé xác Dương Ân ra làm đôi.

Đúng lúc Vương Bát Cân cho rằng có thể giết chết Dương Ân thì phát hiện ra đôi chân mà gã ta đang nắm lại như cắm sâu vào lòng đất, nặng nề đầy sức mạnh, khó có thể xé ra được.

Tấn Long Quy trấn thuỷ.

Đây là một thuật đứng tấn, có thể gọi là kỹ thuật đứng tấn tuyệt đỉnh, hai chân Dương Ân đóng đinh trên mặt đất, thu nạp thuỷ huyền khí. Sức mạnh giữa hai chân mạnh mẽ nhất, cho dù Vương Bát Cân có thể phát huy hết 13 đỉnh lực cũng không hề suy chuyển.

Dương Ân khuỵu gối xuống, mượn lực từ bàn chân xông lên, thân hình cong lại, dưới lòng đất như có hai con rồng nước bị hút mạnh mà phụt ra.

Long Quy hấp thuỷ!

Đây chính là kết quả sự phát triển của tấn Long Quy trấn thuỷ trong đầu của Dương Ân.

Ngay lúc Dương Ân phóng lên trên như viên đạn thì Vương Bát Cân cũng không buông tay, thân hình bị kéo theo bay lên. Hai chân Dương Ân xoắn vào nhau, rồng nước giao thoa, hoá thành xiềng xích, thắt chặt vào cổ Vương Bát Cân, Dương Ân gào lên: “Giết!”

Hai chân Dương Ân như cái kéo cùng với xiềng xích thắt cổ Vương Bát Cân đến mức phụt máu. Vương Bát Cân sống chết nắm chặt sợi xích không để nó thắt đứt cổ gã ta. Đã rất lâu rồi, gã ta không được cảm nhận mùi vị của cái chết.

“Tha… tha mạng!”, Vương Bát Cân gian nan cầu xin.

Vương Bát Cân sợ chết, nếu không cũng không cố thủ ở trong sơn ngục này mà không tham gia vào quân đoàn Tử Thần đi giết người Man để thoát khỏi thân phận ngục nô.

Gã ta đang chờ bản thân lên đến cảnh giới nhân tướng rồi mới tới quân đoàn Tử Thần, như thế mới nắm chắc cơ hội được sống thêm vài năm.

Nhưng bây giờ, nếu gã ta phải chết ở đây thì thật không cam lòng.

Dù sao Dương Ân cũng không phải là ác ma giết người, khi Vương Bát Cân cầu xin, hắn đã giảm bớt sức mạnh buông lỏng cho Vương Bát Cân.

Cũng vào lúc Vương Bát Cân thoát thân khỏi xiềng xích thì ánh mắt của gã ta loé lên một tia chết chóc, cái lưng gù lao thẳng về phía Dương Ân.

Lưng đập núi!

Đây là một môn tu luyện của Vương Bát Cân kết hợp với kỹ thuật cấp tướng lưng gù của gã ta. Sức mạnh của một cú va chạm này đủ mạnh để phá nát đá núi, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.

Vốn dĩ, Dương Ân và Vương Bát Cân dán chặt vào nhau, hắn thật sự không ngờ Vương Bát Cân lại đê hèn như vậy, vừa cầu xin xong mà chớp mắt đã lật mặt không nhận người. Hắn khó mà tránh được, thân hình bị đụng bay ra xa bốn, năm mét mới dừng lại.

“Bỉ ổi!”, Từ Kiều Hoa và Đổng Mập thất thanh la lên.

Vốn dĩ bọn họ đã nhìn thấy Dương Ân mạnh mẽ đánh bại Chu Huyết Long và Vương Bát Cân, có hi vọng trở thành lão đại khu hai, nhưng Dương Ân lại yếu lòng vào giây phút quan trọng nhất, quả thật khiến họ quá thất vọng.

“Ha ha, thật là một thằng nhóc, ở trong ngục mà còn mềm lòng, đợi lát nữa ta cho ngươi được chết toàn thây!”, Vương Bát Cân cười như điên, nâng gậy sắt trong tay đuổi theo Dương Ân, muốn giải quyết triệt để hắn.

“Giết hắn đi, á ui!”, Chu Huyết Long đứng dậy hét lớn, nhưng kéo theo vết thương đau đến phát khóc.

Khi gậy sắt của Vương Bát Cân sắp đánh vào Dương Ân thì hắn đã như cá chép lật thân, từ mặt đất bắn lên trước, lòng bàn tay ngưng tụ kình lực xoắn ốc nổ về phía gậy sắt.

Ba Lãng Toàn Liệt Chưởng!

Chưởng lực cuộn trào mãnh liệt, ẩn giấu xoắn ốc.

Một chưởng giao đấu với một gậy, huyền khí đối kháng, gậy sắt rời tay, máu phun tung tóe.

Vương Bát Cân bị doạ đến mức hồn phi phách tán, không cần suy nghĩ lùi về phía sau, muốn mở miệng nhận thua, nhưng đáng tiếc, gã ta vừa mới định mở miệng thì cái xà beng đã như mũi tên phóng thẳng vào mồm gã ta, xuyên thẳng qua hộp sọ khiến gã ta không kịp kêu lên một tiếng mà bỏ mạng.

Chu Huyết Long và những ngục nô khác nhìn thấy cảnh tượng này thì bị doạ cho hoa cả mắt. Chiêu giết người này quá hung hãn, đổi lại là bất kỳ ai trong bọn chúng thì cũng không ngăn nổi.

Dương Ân nhìn Vương Bát Cân chết ngắc dưới đất, vẻ mặt lại không có chút thương xót nào, vừa rồi hắn đã cho Vương Bát Cân một cơ hội nhưng đối phương lại không trân trọng.

Dương Ân cũng không thèm liếc nhìn Vương Bát Cân, mà nhìn về phía Chu Huyết Long. Chu Huyết Long là một kẻ thô lỗ nhưng cũng biết chọn người mà bắt nạt, hai chân quỳ sụp xuống nói: “Nô tài nhận thua, nô tài nhận thua!”

Bây giờ, gã đã không quan tâm đến vết thương trên miệng mình đau đớn thế nào nữa mà chỉ muốn giữ lại cái mạng nhỏ này mà thôi.

Nếu so sánh thực lực của gã và Dương Ân chỉ chênh lệch một chút thì gã cũng dám nhất chết mà xông lên. Nhưng chênh lệch hai bên quá rõ, hoàn toàn không cùng đẳng cấp thì so kiểu gì?

“Nhận thua thì tốt, nhớ đem 20 ngàn cân đá Xích Cương của bọn mày tới cho tao!”, Dương Ân cười khẩy nói.

“Ngài yên tâm, hôm nay nô tài sẽ sai người đem tới toàn bộ!”, Chu Huyết Long dập đầu thề thốt.

“Cũng biết điều đấy, sau này sống cho hẳn hoi, đừng gây phiền phức cho tao, nếu không thì cũng chẳng có quả ngon mà ăn đâu!”, Dương Ân nói một tiếng thì nhìn về phía khu 1, do dự một lát rồi vẫn quay về nơi của mình.

Trong lòng hắn muốn xông thẳng tới khu 1, nhưng nghĩ lại thì không nên đi, đòn vừa rồi của Vương Bát Cân khiến hắn bị thương không nhẹ, phải dưỡng thương cho tốt, nếu hắn còn mạo hiểm tới khiêu chiến ở khu 1 thì không chừng, người ta đánh một đòn thì hắn đã chết ngắc rồi.

Hắn đã có kinh nghiệm lấy sức một người đánh mấy trăm người, nhưng ngục nô của khu 1 có kẻ nào mà không hung hãn hơn đám trước. Hắn không có tự cao tự đại mà coi thường chúng.

Tất cả phải tiến hành từng bước một mới tốt.