Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 109: Bảo lang Vương làm thú cưỡi



Dương Ân có thể không tiếc mạng, nhưng cha mẹ và em trai thì chưa chắc đã có thể đợi, còn có Sên Nhỏ cách xa ngàn dặm đang chờ để gặp mặt. Hắn nhất định có thể thực hiện lời hẹn ba năm sẽ bước tới đỉnh cao mà bây giờ đang ngước nhìn, có thể đoàn viên cùng gia đình, có thể dắt người đẹp về nhà.

“Có hàng ngàn con đường, chỉ có duy nhất một đường phù hợp với mình, chọn rồi thì phải bước tiếp, đi hết con đường Tử thần thì sẽ thấy ánh sáng!”, Tuần Duệ nói một câu xong thì cũng không nói nhiều nữa mà sải bước, lắc lư đi xuống núi.

Dương Ân nhìn bóng lưng của Tuần Duệ, cúi đầu thật sâu, khi hắn ngẩng đầu lên thì đã không nhìn thấy bóng lưng kia nữa.

Đêm khuya, Dương Ân ngồi cô đơn trên đỉnh núi, hắn nhìn bóng tối mịt mù, nghe tiếng sói tru bên rìa ngục vang lên, trong lòng lại rất bình tĩnh.

Hắn nhớ lại những đày đọa mà mình phải chịu từ khi vào ngục, lại nhớ tới Thái Thượng Cửu Huyền quyết và thuật Long Quy lật biển tình cờ rơi vào tay, lại có chú chó thông minh Tiểu Hắc luôn bầu bạn mới khiến hắn từng bước khôi phục sự tự tin, thân thể đạt được cảnh giới cấp sĩ, nhưng lực lại đạt tới cảnh giới cấp tướng, giải quyết hết đám lão đại trong ngục, có được 50 ngàn cân đá Xích Cương mà hắn muốn, lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi ma quỷ này. Nhưng hắn nghĩ tới Khỉ Gầy và Tiểu Man, hắn đã đồng ý sẽ đưa họ rời đi nên không muốn nuốt lời, nhưng nghĩ tới thời gian vô cùng cấp bách thì nhất thời trở nên do dự không quyết.

Dương Ân xuất thân cao quý, lại phải trải qua một chuỗi chèn ép thì suy nghĩ đã sâu sắc hơn nhiều so với tuổi. Hắn không phải là người có tính cách mềm yếu, lưỡng lự nhưng hắn là người trọng tình nghĩa từ tận trong xương tủy, lời mà hắn đã từng nói ra thì sẽ không muốn nuốt lời.

“Tiếp tục thay bọn họ thu thập 100 ngàn cân đá Xích Cương!”, Dương Ân nhìn lên ánh trăng êm dịu tỏa ra khắp nơi, thầm nói.

Lúc này, lòng hắn vô cùng kiên định.

Cho dù hắn rất muốn tung cánh bay ra khỏi đây, nhưng không đem theo hai người quan trọng kia, hắn không yên lòng.

Bất chợt, một bóng hình từ bóng tối xông lên. Trong lòng Dương Ân chấn động sợ hãi, Thái Thượng Cửu Huyền quyết tăng vọt tới cực hạn, một tay túm rồng, một tay bắt rùa, muốn đánh tới bóng hình kia, hắn không cam lòng thầm nói: “Không ngờ lại chết như thế này!”

Nhưng, hắn còn chưa kịp đánh ra đòn tấn công thì Tiểu Hắc trên vai hắn đã sủa lớn: “Gâu gâu!”

Tiếng sủa của nó không lớn, chỉ có thể nghe thấy trong vòng mấy trượng, gần như không ai để ý, nhưng bóng hình đang tung lên trong không trung lại rơi xuống nhanh chóng, tứ chi nặng nề quỳ, trong miệng rên rỉ: “Áuuu!”

Dương Ân trợn mắt nhìn cảnh tượng này, trong đầu quả thật không theo kịp, hắn thầm kinh ngạc hô lên: “Không lẽ khí thế Vương bát của Tử tước ta lại khiến lang Vương này quỳ xuống như thế sao?”

Dương Ân nghĩ quá nhiều rồi, ánh mắt của Lang Kiệt từ đầu tới cuối đều không nhìn hắn mà nhìn Tiểu Hắc trên vai hắn mà thôi.

“Gâu gâu!”, Tiểu Hắc trừng đôi mắt nhỏ của nó, lại liên tục sủa vang, dường như đang giao tiếp với lang Kiệt.

Lang Kiệt gật đầu như giã tỏi đáp lại, ngoan ngoãn giống như một con chó lớn vô hại.

Lúc này Dương Ân mới hoàn toàn nhận ra chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn, đôi mắt hắn xoay chuyển, nói với Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, nó tới tìm mày à?”

Tiểu Hắc như hiểu tiếng người khẽ gật đầu, còn vẫy vẫy đuôi, khẽ cọ vào tai Dương Ân như đang đắc ý giành công.

“Vậy nó nghe lời mày à?”, Dương Ân nhìn ra lang Kiệt rất cung kính với tiểu Hắc, như thần tử nhìn thấy quân vương vậy, nên hắn mới hỏi như thế.

Tiểu Hắc lại gật đầu đáp lời.

Dương Ân mừng rỡ, hắn vội vàng nói: “Vậy thì bảo nó ở lại làm thú cưỡi đi”.

Từ khi còn nhỏ, Dương Ân đã vô cùng ngưỡng mộ những Cường giả có thể thần phục linh yêu làm thú cưỡi. Thú cưỡi uy võ bay, chạy trên đường, phong thái mạnh mẽ, tiêu sái, không biết sẽ có bao nhiêu người đẹp ngưỡng mộ.

Nhưng khi linh yêu đã có trí tuệ, muốn thuần phục nó thì mà đối phương không có võ lực mạnh mẽ cùng với cơ duyên cần thiết thì rất khó thần phục được linh yêu.

Đa số linh yêu làm thú cưỡi đều là được con người nuôi từ nhỏ tới lớn, những linh yêu này linh tính không yếu, nhưng thú tính đã mất đi vài phần.

Thấy trước mắt là lang Vương, Dương Ân đã muốn có nó làm thú cưỡi. Nếu có người biết điều này, chắc chắn sẽ mắng hắn một câu: “Suy nghĩ viển vông!”

Mà, nếu họ nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, chỉ sợ là phải kinh ngạc rớt cằm.

“Lang Kiệt tình nguyện làm thú cưỡi!”, lang Kiệt mở miệng phát ra tiếng người.

Dương Ân há hốc mồm, hoàn toàn ngây ngốc.

Hắn chỉ tùy tiện nói chơi, thế mà lang Vương này lại tưởng thật, điều này trái lại khiến hắn không biết làm thế nào.

Tiểu Hắc lại “gâu gâu” sủa vang, vẻ mặt coi thường dọa lang Vương vội vàng quỳ sụp xuống không dám lên tiếng.

Dương Ân lúc này mới tỉnh táo lại, hắn có thể xác định được con lang Vương này thật sự sợ hãi Tiểu Hắc, hắn nghi ngờ: “Lẽ nào Tiểu Hắc là con nối dõi của tộc trưởng Lang tộc?”

Nhưng, hắn nhìn thế nào cũng không thấy Tiểu Hắc giống sói, không có chút tính sói nào, bộ dạng cũng khác xa.

Lúc này, trong miệng lang Vương nhổ ra một vật, ánh mắt của Dương Ân bỗng chốc mở lớn, không nhịn được kêu lên thất thanh: “Đây… lẽ nào đây là Bạn Sinh Lang Huyết Tinh?”

Khi lang Vương đột phá thì năng lượng kết tinh đã ngưng tụ mà thành Bạn Sinh Lang Huyết Tinh, mang theo sức mạnh vô cùng lớn, được gọi là Vương vật.

Cũng vào lúc Dương Ân vừa nói xong thì Tiểu Hắc đã nhảy từ trên vai hắn xuống chạy vụt qua, nuốt luôn Bạn Sinh Lang Huyết Tinh to bằng nắm đấm kia khiến Dương Ân trông thấy mà vô cùng xót của.