Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 112: Tự đến gây hấn



Khu 1 mới là do bốn khu trước đó hợp lại, ai cũng cho rằng bốn tên lão đại ở bốn khu khi hợp lại nhất định sẽ xảy ra va chạm.

Tuy nhiên, không có chuyện này xảy ra, bốn tên lão đại chỉ hẹn gặp nhau một lần nhưng không hề xảy ra xung đột, mọi người trong khu 1 mới bình yên vô sự sống chung với nhau.

Tuy nhiên, bốn băng nhóm đã trở thành một liên minh, đồng thời có bốn thủ lĩnh, cũng chính là bốn tên lão đại ban đầu, dường như đều muốn chung sống hòa bình với nhau.

Bốn thủ lĩnh này vốn là lão đại trước đây của bốn khu, lần lượt là chạy như bay Ngải Phi Lợi, xác sống Hàn Vô Tình, tiểu xú nữ Sư Lãnh Mị và người Man di Thạch Thái Sinh.

Trước khi vào ngục, Ngải Phi Lợi xuất thân là một tên trộm, nổi tiếng với tốc độ và sức mạnh kinh thiên động địa, cảnh giới cấp tướng, nhưng trước khi vào ngục gã đã bị một cao thủ triều đình đánh trọng thương, hạ xuống cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp. Dù vậy, sức mạnh của gã vẫn có thể coi thường tất cả các chiến sĩ võ sĩ khác, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho gã có thể trở thành lão đại thứ nhất của đám ngục nô.

Hàn Vô Tình là một tên vô cùng tàn nhẫn, mới ba bốn mươi tuổi mà gương mặt đã vô hồn, trông như xác sống, giết người không chớp mắt.

Tiểu Xú Nữ Sư Lãnh Mị là một người phụ nữ bị hủy dung, nhưng dáng vẻ kia thật sự là không có điểm nào có thể chê được, vô cùng yêu kiều, nếu như ả ta không bị hủy đi dung nhan thì chắc chắn sẽ khiến cho tất cả đều phải chết mê chết mệt.

Về phần người Man di Thạch Thái Sinh, hắn ta là một tù binh cực kì mạnh mẽ, sức mạnh có thể xem thường cả một số người đạt tới cảnh giới cấp tướng.

Bốn người này có thể nói là mạnh hơn rất nhiều so với Vương Bát Cân, Chu Huyết Long và Hắc Tinh.

Sau khi thành lập liên minh, bọn chúng muốn chia đều đá Xích Cương của tất cả ngục nô, bây giờ đã không còn hài lòng với việc số đá ban đầu bị chia năm xẻ bảy, chúng đã phái người đến khu 2 mới, muốn lão đại của khu 2 mới tự giác dâng đá Xích Cương cho chúng.

Lần này khu 1 phái tới cũng không có bao nhiêu người, chỉ có 8 tên, nhưng cả 8 tên này đều đạt tới cảnh giới chiến sĩ cao cấp, trong đó còn có một tên đã đạt tới cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp.

Không ai dám ngăn cản một lực lượng như vậy tiến thẳng vào khu 2. Thậm chí, tên chiến sĩ đỉnh cấp đi đầu tên là Quách Kinh Sử con lớn lối mắng chửi đám ngục nô ở khu 2: "Mau bảo thằng lão đại của khu này ra đây cống nạp đá Xích Cương cho khu 1!"

Thái độ của Quách Kinh Sử vô cùng phách lối, cứ như hắn ta là chủ nhân của toàn bộ ngục nô khu 2 này vậy.

Chu Huyết Long bị thương rất nặng, nên gã cũng không tiến lên ngăn cản, còn nói cho Quách Kinh Sử biết ai mới là lão đại thực sự ở đây.

Đám người Quách Kinh Sử nhanh chóng đi tìm tung tích của Dương Ân, và sớm tìm thấy Từ Kiều Hoa trước, khi Quách Kinh Sử nhìn thấy Từ Kiều Hoa xinh đẹp, hắn ta rất phấn khích, lên tiếng trêu đùa: "Sớm đã nghe nói Hắc Tinh có một ả nhân tình rất hấp dẫn, xem ra quả thật không tệ, dáng người này vẫn có thể trải qua thêm một phen dày vò, chút nữa cùng ta về khu một vui vẻ chút đi!"

Quách Kinh Sử là ngục nô mạnh nhất bên cạnh bốn thủ lĩnh, hắn ta cho rằng mình không thua kém Vương Bát Cân, Chu Huyết Long và Hắc Tinh, lý do tại sao hắn ta không trở thành lão đại là vì hắn ta muốn đi theo Ngải Phi Lợi.

"Chỉ mấy tên dưa lùn táo tàu các ngươi mà cũng muốn bà đây đi theo, biến ra đằng kia đái một vũng rồi soi mặt xuống tự nhìn lại bản thân mình đi rồi hãy lên tiếng ở đây!", Từ Kiều Hoa cũng chẳng phải là thiện nam tín nữ gì cho cam, thẳng thừng chống nạnh mở miệng quát.

Cùng lúc đó, một nhóm ngục nô đã bao vây bọn chúng, chỉ cần đám người Quách Kinh Sử dám làm loạn ở đây thì sẽ ngay lập tức bị vây bắt.

“Ha ha, con ả này cũng thú vị lắm, bây giờ ngươi coi thường ta cũng không thành vấn đề, nhưng sau khi được nếm mùi của ta, bảo đảm ngươi sẽ không nhịn được nữa đâu!”, Quách Kinh Sử không để ý tới đám ngục nô đang bao vây mà tiếp tục chế nhạo.

"Cái thằng khốn này, tụi bây xông lên, làm thịt chúng!", Từ Kiều Hoa vẫy tay hạ lệnh.

“Kẻ nào dám, bọn ta là người của liên minh bốn vị lão đại khu 1, các ngươi dám động thủ, liên minh của bọn ta nhất định sẽ càn quét hết tất cả đá Xích Cương của các ngươi!”, Quách Kinh Sử quát lớn.

Quả nhiên, lúc Quách Kinh Sử gầm lên, bọn ngục nô tại hiện trường liền tỏ ra nao núng. Ngục nô ở khu 1 đều là những tên vô cùng tàn nhẫn, thậm chí còn tàn nhẫn hơn bọn chúng, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn rõ rệt. Lão đại của khu đó thì khỏi phải nói, tiếng ác đồn xa, khiến cho trong lòng đám ngục nô cũng cảm thấy ít nhiều khiếp sợ.

"Các ngươi sợ cái gì? Bọn chúng cũng chẳng đủ lớn để mà tới đây gây sự, đánh cho ta!", Từ Kiều Hoa lại ra lệnh.

Cuối cùng thì trận chiến vẫn diễn ra.

Gần trăm người đánh tám người, cũng không khác biệt mấy với cảnh tượng tráng lệ khi Dương Ân một mình tiến vào khu 7.

Đám người Quách Kinh Sử đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả đều là chiến sĩ cấp cao với sức chiến đấu phi thường, một nhóm nghênh tiếp sự công kích của đám ngục nô, một nhóm dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên tóm lấy Từ Kiều Hoa, muốn giết giặc phải bắt vua trước, khiến cho đám ngục nô còn lại không dám hành động hấp tấp.

“Gọi lão đại mới của các ngươi ra đây ngay lập tức, nếu không ta sẽ giết ả này trước!”, Quách Kinh Sử nói với vẻ mặt dữ dằn.

Lúc trước hắn ta còn đang nghĩ đến chuyện muốn cùng Từ Kiều Hoa vui vẻ, mà giờ phút này lại muốn vùi dập xác hoa, ra tay vô cùng hung ác.

Thế là Đổng Mập đã leo lên núi tìm Dương Ân xuống giải quyết.

Khi Đổng Mập leo lên được nửa đường thì đã thấy Dương Ân đi bộ xuống núi, Đổng Mập chưa kịp nói thì Dương Ân đã nói trước: "Ta biết hết rồi, xuống dưới rồi nói".

“Vâng, thiếu gia!”, Đổng Mập nhìn người thiếu niên trước mặt, cảm thấy an tâm đến kỳ lạ, tựa hồ như ở sơn ngục này chỉ cần có người thiếu niên trước mặt là mọi thứ đều có thể được giải quyết.