Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 122: Tiểu Hắc cứu nguy



Có một thiếu niên đứng trong hang sâu độ ba trượng, dáng người uy nghiêm, một tay nắm chặt nắm đấm, tay kia giơ ra, giữ nguyên tư thế chiến đấu ưu nhã.

Một người khác bị bay ra và đập xuống đất cách đó 7, 8 mét, bụi đá bay tán loạn, máu tươi rỏ đầy đất.

Cái người bị bay ra này chính là Ngải Phi Lợi, lão đại của khu 1, gã đã thất bại.

Đám ngục nô xung quanh trừng mắt, không dám tin nhìn mọi chuyện xảy ra.

Bọn chúng từng nhìn thấy người đàn ông trung niên bị què này dùng cái chân què kia đá bay một người, cảnh tượng đó vô cùng mạnh mẽ.

Thế mà bây giờ gã lại bị một kẻ khác đánh bại chỉ trong một chiêu, bọn chúng thật sự không thể tin nổi.

Dương Ân chiến thắng nhưng lại không hề tỏ ra vui vẻ chút nào, sức lực của hắn đã cạn kiệt, thân thể hắn bị áp chế, tốc độ vận hành huyền quyết trở nên chậm chạp.

Hắn đang trong trạng thái tự do, có thể ngã bất cứ lúc nào.

Chính vào lúc này, Sư Lãnh Mị đang ngơ ngác ở bên cạnh bỗng đột ngột ra tay.

Ả ta cong người, cầm lấy xà beng ngắn rồi vọt tới bằng những bước đi nhẹ nhàng.

Xà beng trong tay ả ta tràn đầy sức mạnh lạnh lẽo.

Lúc còn cách Dương Ân khoảng 2 trượng, ả ta hung dữ bổ xuống, đâm thẳng vào tim Dương Ân, ác độc vô cùng.

Dương Ân trừng mắt nhìn đòn bất chợt này, thân thể đã còn không nghe theo sự chỉ dẫn của hắn nữa, không thể tránh nổi.

Khi hắn đã nhận mệnh thì Tiểu Hắc đột nhiên xông tới, đỡ lấy đòn này bằng thân thể nhỏ bé của mình.

Gâu gâu!

Tiểu Hắc cũng chỉ to bằng cánh tay, giống như không bao giờ lớn.

Nó chặn lại đòn công kích kia, rồi bay ra một khoảng thật xa, kêu lên thảm thiết.

Dương Ân vô lực nhìn cảnh này, lòng đau như cắt, không thể chịu nổi. Đây đã là lần thứ hai Tiểu Hắc không tiếc mạng cứu hắn. Lần đầu là lúc đối đầu với Hắc Tinh. Giờ lại thêm một lần nữa. Lần đầu đã bình an vô sự, vậy lần này thì sao?

“Con chó đen khốn kiếp!”, Sư Lãnh Mị chửi một câu, đạp nhẹ chân rồi phóng về phía Dương Ân.

“Mẹ nhà mày, mày mới là cái loại đáng chết!”, lửa giận kìm nén trong lòng Dương Ân cuối cùng cũng bùng lên.

Từ khi vào ngục, có được lực chiến đấu như hiện tại đều nhờ có may mắn do Tiểu Hắc đem lại. Nhiều lần được nó giúp đỡ khiến hắn coi nó là một đồng đội nhỏ cùng chung chiến đấu.

Bây giờ đồng đội nhỏ của hắn lại cứu hắn thêm một lần nữa, chặn một đòn trí mạng kia, hắn chỉ cảm thấy đau như xé lòng, đau đến mức chỉ muốn giết người.

Hai mắt Dương Ân đỏ ngầu, huyết mạch phừng phừng.

Đan điền trung tâm vốn đã cạn kiệt, lại bùng lên tia sức lực cuối cùng.

Trong giây lát, có một kinh mạch thần kỳ đột nhiên nở ra, 10 huyệt vị khác đồng thời đột phá. Một dòng lực mới lan khắp thân thể, quyền chưởng cũng xông thẳng về phía Sư Lãnh Mị.

Long quy phẫn nộ, lật đổ sông suối!

Thuật Long quy lật biển tiến lên giai đoạn nhập vi trong nháy mắt, sức mạnh bỗng chốc tăng lên, huyền khí bạo phát lên đến năm trượng, giống như Long quy xung kích, nhanh chóng tung về phía Sư Lãnh Mị.

Sư Lãnh Mị vốn không có cơ hội trốn thoát nên đã bị đánh trúng.

Rầm!

Một đòn khủng bố tung ra khiến Sư Lãnh Mị bị đánh cho nổ tung thành những mảnh mụn, máu tươi bắn ra tung toé.

Ngải Phi Lợi miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn Sư Lãnh Mị chết thảm, khẽ than: “Đến ta còn không phải đối thủ của thằng nhóc đó mà ngươi vẫn còn dám dâng mạng đến, chết cũng đáng mà”.

Dương Ân giết chết Sư Lãnh Mị thì đi về phía Tiểu Hắc, bất an nói: “Tiểu Hắc, mày đừng xảy ra chuyện gì đấy!”

Khi hắn đi đến trước mặt Tiểu Hắc, thấy Tiểu Hắc đang nằm bất động dưới đất, mắt như sắp nhắm lại.

“Tiểu… Tiểu Hắc!”, Dương Ân nghẹn ngào kêu lên.

Vào giây phút hắn sắp rơi nước mắt thì Tiểu Hắc đột nhiên mở mắt, từ dưới đất nhảy bổ lên, cực kỳ hoạt bát như chẳng xảy ra chuyện gì, nó còn liếm bàn tay Dương Ân nữa.

Cảm giác ướt át đó khiến hắn tỉnh táo lại: “Tiểu Hắc, ngươi vẫn ổn chứ?”

“Gâu gâu!”, Tiểu Hắc lắc lư cái đuôi, đắc ý sủa lại.

Sự âm u trên mặt Dương Ân mới tan đi, sau đó hắn đập cho Tiểu Hắc một cái, mắng mỏ: “Thế mà mày còn dám giả chết à, làm tao sợ muốn chết”.

Tiểu Hắc bị đánh cũng không giận mà lại chạy về liếm tay Dương Ân, thân mật vô cùng.

Dương Ân ôm lấy Tiểu Hắc, cũng không còn giận nữa: “Sau này không được tự ý như vậy nữa, cơ thể nhỏ bé của mày tuy khỏe, nhưng nhỡ mày chết đi thì mày sẽ thành ân nhân cứu mạng của tao, à không, ân cẩu cứu mạng chứ, như vậy tao sẽ mất thể diện lắm đó”.

“Gâu gâu!”, Tiểu Hắc sủa lại, chẳng biết là đồng ý hay phản đối.