Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 125: Ta muốn đệ



Dương Ân cười đáp: “Không mệt”.

“Nhưng ta đau lòng!”, Vạn Lam Hinh thầm đáp lại, nhưng cũng không nói ra mà chỉ cười nhạt: “Không mệt thì tốt, ta đã chuẩn bị chút đồ ăn cho đệ rồi, qua đây ăn đi”.

Dương Ân gật đầu, để Vạn Lam Hinh nắm tay kéo mình đến chỗ nham thạch. Nơi đó có một bát thịt đầy, một âu màn thầu, một đĩa lạc, một bình rượu, tất cả vẫn còn nóng, chứng tỏ là mới nấu không lâu.

Giết xong một trận, Dương Ân cũng đói lả đi rồi. Hắn cầm màn thầu ăn trước, sau đó lại gắp một gắp thịt to, tướng ăn xấu không tưởng tượng được.

Vạn Lam Hinh bình tĩnh nhìn Dương Ân ăn, cô ta không nói gì, chỉ hơi lộ ra ánh mắt không nỡ.

Một lúc sau, bát thịt cùng màn thầu đã sạch trơn, chỉ còn lại lạc và rượu.

Dương Ân gắp mấy hạt lạc nhai, rồi uống thêm một hớp rượu to, sau đó mới nói: “Lam Hinh tỷ, ta đã tích đủ 50 ngàn cân đá Xích Cương rồi”.

“Ừ, ta biết, từ hôm nay là đệ có thể rời đi rồi. Nhưng con đường phía trước sẽ càng nguy hiểm hơn, đệ phải bảo trọng đấy!”, Vạn Lam Hinh nhắc nhở.

“Tỷ yên tâm, ngày nào còn chưa rửa được oan thì ngày đó ta vẫn sẽ sống!”, Dương Ân tỏ vẻ kiên định, ngừng lại một chút rồi nói: “Tỷ, ta muốn nhờ tỷ một việc, xin tỷ hãy đồng ý”.

“Đệ nói đi, ta làm được thì sẽ giúp đệ”, Vạn Lam Hinh chân thành đáp.

“Ở đây ta có hai người bạn, một là Tôn Đẩu, người ta gọi hắn ta là Khỉ Gầy, một là Tiểu Man. Ta đã kiếm đủ đá Xích Cương cho họ rồi, ta sẽ đưa Khỉ Gầy cùng đến chiến trường lập công rửa tội, nhưng Tiểu Man là một tì nữ, cô ta mà xung quân thì sẽ có nhiều đường bất tiện, nên muốn nhờ tỷ thu nhận cô ta, cho cô ta được yên ổn”, Dương Ân nói.

Khỉ Gầy có thiên phú không tệ, Dương Ân nghĩ sau này hắn ta chắc chắn sẽ phát triển tốt, tiền đề là phải sống sót được trên chiến trường, vận mệnh của bọn hắn là một.

Còn về Tiểu Man thì từ đầu đã giả nam, nếu thân phận của cô ta mà bị phát hiện thì sẽ gặp phiền phức không nhỏ, đây mới là lí do Dương Ân không yên tâm.

“Được, nghe đệ cả”, Vạn Lam Hinh không thèm nghĩ mà đồng ý luôn.

“Vậy thì cảm ơn tỷ nhiều, khi ta sống sót đi ra từ chiến trường và làm rạng danh Dương gia một lần nữa thì chắc chắn sẽ mời tỷ uống rượu”, Dương Ân vui vẻ nói.

“Chỉ mời ta uống rượu thôi à?”, Vạn Lam Hinh hỏi lại.

Dương Ân sờ mũi: “Vậy Lam Hinh tỷ còn muốn gì nữa, chỉ cần ta làm được thì sẽ nghe theo tỷ hết”.

“Ta muốn đệ!”, Vạn Lam Hinh thầm nói như vậy, nhưng không hề thốt ra khỏi miệng. Không phải vì cô ta ngại, mà là vì cô ta không muốn hắn áp lực, cũng không muốn hắn có gánh nặng. Giữa cô ta và hắn còn có một khoảng cách không thể vượt qua.

Dương Ân thấy Vạn Lam Hinh không nói chuyện thì lấy một một thứ từ trong ngực ra.

Đây chính là tám hạt giống hoa được lấy ra từ đóa hoa kỳ lạ trong hố máu.

Đóa hoa đó có tổng cộng 108 hạt, hắn đã nhặt đủ hết.

Giờ hắn chỉ lấy ra 8 hạt tặng cho Vạn Lam Hinh: “Lam Hinh tỷ, đây là hạt giống hoa ta lấy từ trong hố máu ra, rất có lợi cho sự tu luyện của tỷ, đây coi như là chút quà tặng trước khi chia tay đi”.

Vạn Lam Hinh nhìn hạt giống hoa phát sáng trong lòng bàn tay mình thì biết không phải hạng xoàng, cũng không khách sáo mà nhận lấy: “Xem ra đệ có thu hoạch không nhỏ ở đó nhỉ, nếu không thực lực cũng không tăng nhanh như vậy”.

“Ừ, để thoát khỏi thân phận hiện giờ, để gây dựng lại Dương gia, ta buộc phải mạnh mẽ thật nhanh. Ta không muốn trở thành con cá trên thớt của ai cả!”, Dương Ân bình tĩnh đáp.

“Đệ chắc chắn sẽ làm được!”, Vạn Lam Hinh cổ vũ.

Dương Ân và Vạn Lam Hinh nói chuyện một hồi, cũng không có gì sụt sùi, rồi nhanh chóng chia tay.

Vạn Lam Hinh bảo Trương Hùng cho người đi kiểm kê đá Xích Cương rồi xóa bỏ thân phận ngục nô cho Dương Ân, Khỉ Gầy cùng Tiểu Man.

Dương Ân cảm thấy mọi sự đã thỏa đáng, không còn gì nữa, bèn quay về khu 2 chờ tin.

Tiếc là tin tốt chưa đến thì thánh chỉ đã bay tới nhà tù Lang Yên.

Cùng thánh chỉ đi tới còn có một chiến đội năm ngàn người, bọn họ là quân đội được điều từ quân Trấn Man qua, ai cũng cực kỳ hung dữ, chiến khí bá đạo. Bọn họ đi đến đâu, bụi cát bay đến đấy, khí thế cực lớn.

Khi thánh chỉ cùng đoàn quân này xuất hiện, cả nhà tù chấn động và cũng thay đổi toàn bộ cục diện nhà tù.

Vạn Thiên Long bị cách chức trưởng ngục, trưởng ngục mới sẽ do Vi Điển tiếp nhận. Liệt Phong vẫn là phó ngục như cũ và Trương Hùng cũng được lên làm phó ngục.

Vạn Thiên Long bị gọi về kinh nhậm chức, nhưng cũng chỉ là hư danh mà thôi, không có chút thực quyền nào dù mang tiếng là tướng quân Ngục Điển danh giá.

Nói là thăng chức nhưng Vạn Thiên Long như đang bị giáng chức ngầm, còn không có quyền như hồi ở nhà tù.

Còn Liệt Phong muốn lên làm trưởng ngục thì cũng xôi hỏng bỏng không như vậy, chẳng thành công.

Trương Hùng lại tự nhiên có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, chính ông ta cũng thấy đắc ý và bất ngờ.

Còn năm ngàn binh mã kia thì đến để bù đắp vào số lượng thiếu sót sau đợt chiến đấu với lang yêu. Mà mũi quân này là các lính gác ngục cũ đã từng chém giết vô số quân Man di, lực chiến đấu còn mạnh hơn lũ lính gác ngục trước đó, khiến cho việc canh gác nhà tù càng thêm chặt chẽ.

Đá Xích Cương chỉ là tài nguyên luyện khí bình thường, nhưng lại cung cấp cho toàn bộ hoàng triều Đại Hạ cho nên dùng bao nhiêu cũng thiếu.

Việc đầu tiên mà trưởng ngục mới Vi Điển làm không phải là bày bố phòng tuyến bên ngoài cho nhà tù mà là cho người bắt Dương Ân đến hỏi tội.