Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 127: Dương Ân bị đánh trọng thương



“Ồ, phó ngục Trương muốn nói thay cho phạm nhân này sao?”, Vi Điển mang ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Hùng nói.

"Trưởng ngục Vi lần đầu tiên tới đây nên có thể không hiểu rõ tình hình trong ngục này. Trương Hùng cũng chỉ nói sự thật mà thôi", Trương Hùng nói một cách đúng mực.

Năm đó, Vạn Thiên Long có ơn với Trương Hùng, mà Dương Ân đã từng cứu Vạn Thiên Long, vì vậy hôm nay Trương Hùng chính là có ân báo ân, không nợ với người.

"Vậy sao, phó ngục Liệt?", Vi Điển quay đầu hỏi Liệt Phong.

"Chuyện đúng là như vậy, chỉ có điều nếu như trưởng ngục Vi muốn hỏi tội xử chết tên phạm nhân này thì nhất định phải có đạo lý", Liệt Phong là kẻ biết thức thời, lão ta càng nghiêng về phía của Vi Điển.

"Ha ha, các người nên nhớ, bây giờ ta là trưởng ngục của nơi này, là lão đại của nơi này, từ hôm nay trở đi ở chỗ này ta chính là đạo lý, ta nói giết ai thì giết, các người ai dám ngăn cản, thì ngay cả các người ta cũng giết, không phục thì cứ đi tố cáo với triều đình", Vi Điển cười điên cuồng, sau đó phất tay nói: "Mang xuống chém đi!"

"Mong trưởng ngục Vi suy nghĩ lại, vị Vương đang làm khách trong ngục của chúng ta đã được Dương Ân cứu ra!", Trương Hùng đứng bật dậy quát lên.

Trương Hùng tỏ thái độ đối địch rõ ràng với Vi Điển, không chịu lép vế nữa, dĩ nhiên ông ta cũng không ngu ngốc tỏ ra cứng rắn, thay vào đó ông ta đẩy vị Vương còn chưa rời đi là Vương Cửu Trọng lên làm lá chắn, chỉ có cách này mới có thể khiến cho Vi Điển biết điều mà bớt ngạo mạn lại.

Quả nhiên, Vi Điển là một tên ác nhân sợ chết, trước mặt vị Vương vẫn phải biết khép nép, hắn nhíu mày hỏi Liệt Phong: "Thật có chuyện này ư?"

Liệt Phong không dám giấu giếm, khẽ gật đầu nói: "Tên nhóc này cũng có liên quan đến chuyện đó, chỉ có điều vị Vương kia đã thu nhận con trai của ta làm đệ tử ghi danh, chắc hẳn ngài ấy cũng không còn nhớ tên nhóc này là ai".

"Phó ngục Liệt, ông có dám đảm bảo điều đó hay không? Nếu một ngày đó vị Vương hỏi tới chuyện này và biết rằng vị cứu tinh của ngài ấy đã bị giết, nếu ngài ấy ghi thù trưởng ngục Vi thì ông có chịu trách nhiệm được hay không?", Trương Hùng hỏi ngược lại, dừng một chút ông ta còn nói: "Dương Ân đã góp đủ năm vạn cân đá Xích Cương, đã đủ điểm nô dịch. Ta nghĩ tốt hơn hết là nên gửi hắn tới quân đoàn Tử Thần để cho hắn tự sinh tự diệt".

Trương Hùng quyết tâm bảo vệ Dương Ân, như vậy ông ta mới không thẹn với Vạn Lam Hinh, không thẹn với Vạn Thiên Long.

Vi Điển không trả lời ngay, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại trầm ngâm.

Liệt Phong cũng không nói thêm nữa, tất cả phụ thuộc vào quyết định của Vi Điển.

Trong lòng Dương Ân lo lắng không yên, không phải chuyện vạn bất đắc dĩ, hắn thật sự cũng sẽ không nghĩ đến chuyện vượt ngục, như vậy thì cả đời hắn sẽ phải thấp thỏm lo âu với thân phận ngục nô trên người, mà người nhà của hắn cũng sẽ một lần nữa bị dính líu.

Hắn cũng sợ chết, hắn không muốn chết trẻ như thế này.

"Người trước mặt này thay thế vị trí của Vạn bá bá, cũng không biết Vạn bá bá cùng Lam Hinh tỷ bây giờ thế nào, hy vọng bọn họ không xảy ra chuyện gì", trong lòng Dương Ân rất lo lắng cho Vạn Lam Hinh, ngày hôm qua hắn vẫn còn có thể nhờ vả cô ta, không nghĩ đến ngày hôm nay mọi chuyện đã hoàn toàn đổi khác.

"Trưởng ngục ta đã nghĩ xong rồi, chỉ cần tên nhóc này có thể tiếp một chiêu của ta mà không chết, thì sẽ được gửi tới quân đoàn Tử Thần, còn nếu không tiếp được một chiêu của ta mà chết đi thì coi như xong, sau này ai tới tìm trưởng ngục ta gây rắc rối, trưởng ngục ta đây sẽ tiếp hết", Vi Điển vừa dứt lời thì đột nhiên từ ghế ngồi vọt ra như mãnh hổ, một chưởng mạnh như hổ gầm đánh về phía ngực của Dương Ân.

Ai có thể nghĩ đến, đường đường là một trưởng ngục lại có thể ra tay tàn độc như vậy, nói ra tay liền ra tay, căn bản không cho người ta một chút thời gian chuẩn bị nào.

Tất cả mọi người có mặt đều không nghĩ tới, trước khi họ kịp phản ứng, chưởng pháp của Vi Điển đã đập mạnh vào ngực Dương Ân, Dương Ân lập tức bay ra ngoài như một con diều đứt dây.

Hự!

Dương Ân ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh bay ra mấy thước, nặng nề đập xuống, ai cũng cảm thấy Dương Ân nhất định sẽ chết chắc.

“Trưởng ngục Vi!”, Trương Hùng hét lên với Vi Điển, nét mặt vô cùng tức giận.

"Sao hả, Trương Hùng ngươi muốn tiếp hai chiêu của ta sao? Ta vừa mới ra khỏi chiến trường, cũng không ngại lưu lại trên người ngươi chút chiến lợi phẩm đâu!", Vi Điển đùa cợt nói với Trương Hùng.

"Hừ, đợi ngày sau ta sẽ thỉnh giáo cao chiêu của trưởng ngục Vi!", Trương Hùng hừ lạnh một tiếng, vội vàng chạy ra khỏi đại sảnh, ông ta đến bên cạnh Dương Ân, cũng không quan tâm Dương Ân còn sống hay đã chết mà trực tiếp mang Dương Ân rời đi.

“Xem ra chức trưởng ngục mới của ta đây cũng không dễ làm”, Vi Điển lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy sát khí.

Liệt Phong khẽ rùng mình nói: "Sao trưởng ngục lại nói như vậy? Sau này Liệt Phong ta sẽ trung thành đi theo trưởng ngục".

Liệt Phong là một nhân tướng cao cấp, nhưng lão ta cảm nhận được sức mạnh của Vi Điển chẳng kém gì Vạn Thiên Long, cũng như luồng sát khí khủng khiếp vừa toát ra kia.

Lão ta cảm thấy sởn cả tóc gáy, thực sự sợ bị Vi Điển chưa nói lời nào đã ra tay giết chết.

Vi Điển chọn Dương Ân để khai đao, không chỉ là bởi vì cấp trên phân phó, mà còn bởi vì muốn thiết lập quyền uy trong sơn ngục này, có thể thấy rằng người này không hề đơn giản, hơn nữa còn vô cùng gian xảo.

Vi Điển quay đầu hướng về phía Liệt Phong cười nhạt nói: "Có lời này của phó ngục Liệt khiến cho ta rất an lòng, sở dĩ trưởng ngục ta lại ra tay với một ngục nô nhỏ nhoi, chẳng qua là do tên nhóc đó đã đắc tội cấp trên, trưởng ngục ta chẳng qua là thay cấp trên giải quyết mối họa về sau này mà thôi".

"Thuộc hạ đã hiểu!", Liệt Phong nói.

"Hừ, sau này ngươi ngoan ngoãn đi theo trưởng ngục ta, trưởng ngục ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, ha ha ha..."