Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 152: Khỉ Gầy lấy được đoạn côn



Nếu như ánh sáng vạn trượng này do cường giả cấp tướng ép ra thì không nói làm gì. Nhưng ánh sáng phát ra từ đoạn côn này hoàn toàn không phải do con người tạo ra, dường như sau khi bị một lực lượng vô hình nào đó rút ra, nó đã trực tiếp lao ra từ trong hố, đập tan nát hầu hết các binh khí hỏng khác ở xung quang, lao vào màn đêm với ngọn lửa dày đặc, làm lóe sáng thế giới.

Lúc này, những người ở gần đó đều thấy cảnh này, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Có chuyển động bất thường trên hố binh khí, chẳng lẽ có ai đó đã thu được đồ tốt gì trong đó sao?"

"Hố binh khí đa phần đều chỉ là binh khí hỏng, dĩ nhiên cũng có một hai món đồ tốt nhưng cũng không trọn vẹn uy lực, nhưng cũng không tính là cái gì cả".

"Nhìn hỏa quang kia, dù có là binh khí hỏng thì uy lực cũng không tầm thường nha, có khi nào đó là một món binh khí hỏng của bậc Vương giả, ta phải đi qua đó nhìn thử một chút".

"Có thể chỉ là hồi quang phản chiếu, nhưng dù gì thì nếu cướp được có lẽ cũng sẽ có chút thu hoạch".

...

Hơn mười mấy người của quân đoàn Tử Thần vọt tới, động tác của họ vô cùng nhẹ nhàng và nhanh chóng, họ đều là những người đã đạt tới cảnh giới chiến sĩ, cũng có một số người đã đạt tới cảnh giới cấp tướng.

Cả Dương Ân và Từ Tiểu Cường đều thất kinh bởi ánh sáng chói lóa đó, ngọn lửa bốc lên khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực trùng trùng. Từ Tiểu Cường, Trần Tư Nam, Triệu Đông Tây và Vũ Nhất Điền đều không bò dậy nổi, thậm chí ngay cả Dương Ân còn khó đứng vững.

Khỉ Gầy thì đang trợn trừng mắt nhìn đoạn côn chỉ còn lại một nửa trong tay, hai mắt đỏ rực, trông vô cùng kỳ quái, cứ như thể có sức mạnh nào đó đã xuyên qua cơ thể của hắn ta, từ cảnh giới chiến sĩ sơ cấp tiến lên cảnh giới chiến sĩ trung cấp chỉ trong một bước.

“Khỉ Gầy, mau thu binh khí lại!”, Dương Ân nhận ra rằng Khỉ Gầy đã tìm được một món binh khí chiến đấu phi phàm, nên nhanh chóng thúc giục hắn ta, vì Dương Ân đã là cảm nhận được có nhiều người từ các phương hướng khác nhau đang vọt tới.

"Ha ha, quả thật là có một món binh khí hỏng lợi hại, cái này phải thuộc về Dơi Đen ta!”, có một tên lao tới với tốc độ rất nhanh và cười gằn một tiếng, liền bung bộ trảo dài một gang hướng về phía Khỉ Gầy, định giật lấy đoạn côn.

Cùng lúc đó, ở một hướng khác lại có một tên phóng ra một cây roi dài, mục tiêu của hắn ta cũng là trực tiếp khóa chặt đoạn côn kia.

"Chẳng qua chỉ là một đoạn côn mà thôi, cũng không thích hợp với các ngươi, hay là đưa cho ta đi!", lại có tiếng của một tên khác vang lên, sau đó liền xuất hiện một luồng ánh sáng xanh hóa thành một con hạc xanh bay tới gắp đoạn côn đi.

Ba tên này đều là những chiến sĩ đỉnh cấp, thực lực không tầm thường, nhưng cũng chẳng là gì trong mắt Dương Ân, nhưng ngay khi hắn định xuất thủ, thì Khỉ Gầy đang cầm đoạn côn bỗng hét lên một tiếng, sục sôi tinh thần chiến đấu: "Chiến!"

Giờ khắc này, Khỉ Gầy tựa như biến thành một cường giả tràn đầy ý chí chiến đấu, đoạn côn trong tay quét ngang qua, bùng lên ngọn lửa mạnh mẽ phá vỡ thế trận tứ phương, trực tiếp đánh nát trảo thủ, roi dài cùng hạc xanh.

Không chỉ có như vậy, đoạn côn tràn đầy uy lực tiếp tục đánh thẳng vào người ba tên kia, khiến cho cả ba tên nổ tung ngay tại chỗ, ba thi thể rơi rụng xuống đất, chết không kịp ngáp.

Đám Trần Tư Nam, Triệu Đông Tây và Vũ Nhất Điền vừa mới bị Dương Ân ức hiếp, ngay lập tức chết lặng.

Bọn họ cảm thấy được tên tân binh Dương Ân này vốn đã rất mạnh mẽ, nhưng không ngờ dưới hố còn có một người mạnh hơn, nếu như vừa nãy là người này chiến với bọn họ, bọn họ e là chỉ có một con đường chết.

Bọn họ không chút suy nghĩ, vội vàng lăn một vòng rời đi, chỉ hận không thể mọc thêm mấy cái chân để chạy.

“Khỉ Gầy!”, Dương Ân kêu lên thất thanh.

Đáng tiếc, Khỉ Gầy giống như đã mất hết lý trí, vác đoạn côn hướng về phía những tên kia đang xông tới, giết chóc liền tay.

Lúc này, sức chiến đấu của hắn ta thực sự rất dữ dội, đoạn côn trong tay không ngừng đánh ra mấy thước, làm nổ tung những kẻ chuẩn bị xông lên cướp lấy đoạn côn, khiến những kẻ còn lại vô cùng sợ hãi.

"Đúng là một món binh khí hỏng uy lực, ta nhất định lấy được nó!", có một tên đã đạt tới cảnh giới cấp tướng lao tới, nắm đấm mạnh như núi đè phóng ra một luồng uy lực xa ba thước, hướng tới Khỉ Gầy không chút lưu tình.

Đôi mắt Khỉ Gầy đỏ ngầu, hai tay cầm đoạn côn đập vào nắm đấm của tên kia, khiến cho nó bị đè xuống, sau đó dập mạnh chân lấy đà nhảy qua, giống như một con khỉ thần nhảy qua ngọn núi, loáng cái thân thể hắn ta đã đáp xuống đỉnh đầu của tên kia, đoạn côn nện xuống một đường cong như trăng khuyết thẳng vào người của đối thủ.

Bang!

Huyền giáp của tên kia không đủ dày, bị đánh vỡ nát, hắn ta nặng nề lui về phía sau, trên vai đã xuất hiện một vết gậy sâu đến thấu xương.

Tên kia sửng sốt, hắn ta không ngờ đối thủ lại mạnh mẽ đến như vậy.

Lúc Khỉ Gầy muốn truy kích, thì có bốn tên cấp tướng hướng về phía hắn ta đánh tới, bọn chúng thi triển chiêu thức, có kiếm, có đao, có gậy, còn có một đôi câu, tung ra các đòn công kích khác nhau, huyền khí rực rỡ tỏa ra.

Dương Ân nhìn những đòn công kích này, ngay cả hắn cũng chưa chắc có thể gánh nổi, hắn toát mồ hôi lạnh lo lắng cho Khỉ Gầy, đồng thời tay cũng đã nắm chặt đinh ba, chuẩn bị gia nhập vòng chiến, hắn không muốn Khỉ Gầy xảy ra chuyện.

Tuy nhiên, uy lực của Khỉ Gầy đã nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn ta cầm đoạn côn chống đỡ, dù là quét qua hay đập xuống, tất cả những đòn đánh của đối thủ đều bị đập tan, không thể nào đến gần được hắn ta.

Đôi mắt đỏ rực như lửa của Khỉ Gầy như nhìn rõ quỹ đạo tấn công của những tên kia, nhanh chóng phản công, đoạn côn đánh ra luồng ánh sáng đỏ rực cách xa năm sáu thước, quả thật không ai có thể sánh kịp.

Những tên kia bị áp chế hết lần này đến lần khác, có một tên không may trúng đòn bị thương nặng, trực tiếp lăn ra khỏi vòng chiến.