Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 160: Cơ hội giải thoát thân phận ngục nô



Năm năm trước, có một người cũng một mạch lĩnh hội được sáu môn kỹ thuật chiến, đến cuối cùng người đó trở thành thiếu soái năm đó.

Chỉ đáng tiếc, vị thiếu soái này vào thời điểm trước khi đột phá vương cảnh thì đã bị Vương giả của tộc Man di đuổi giết, cuối cùng bất hạnh mà chết, nếu không thì vị thiếu soái truyền kỳ này vẫn còn sống tới bây giờ.

Đến giờ, sau năm năm, cuối cùng lại có người một mạch lĩnh hội được sáu môn kỹ thuật chiến, tốc độ còn kinh người hơn vị thiếu soái kia, tương lai vô cùng sáng lạn.

Cùng lúc đó, tất cả các quân binh đều xôn xao kinh hô lên.

“Trước sau chỉ một giờ đồng hồ đã lĩnh hội được sáu kỹ thuật chiến trên bia chiến kỹ, điều… điều này không phải là thật chứ”.

“Chuyện này không thể giả được, trước mỗi bia chiến kỹ, hắn đều dẫn động cộng hưởng, thực sự quá khó tin rồi”.

“Thiếu niên này là ai, nhìn rất lạ mặt, trên người không có nổi một mảnh giáp chiến, không phải cũng giống như thằng nhóc vừa mới lĩnh hội kỹ thuật chiến của chiến vương Tử thần kia, thuộc quân đoàn Tử thần chứ?”

“Nếu thật là như vậy, thì quá đáng tiếc rồi”.



Cho dù họ đoán già đoán non ra sao nhưng cũng không thể ngăn được có người chen lên đến trước thiếu niên kia, kích động nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi có muốn gia nhập bộ doanh của ta không, bộ doanh của ta có thể sắp xếp cho người chức Bách phu trưởng!”

Bộ doanh, là chiến doanh có số lượng lính rất đông, là doanh đội trung kiên, tuy không so được với chiến Long và chiến Hổ nhưng thắng ở số người.

Người đàn ông vạm vỡ trước mắt nhìn hơi xấu xí chính là một phó thống lĩnh bộ doanh Cát Trưởng Chinh. Gã nhìn Dương Ân giống như nhìn thấy một cô gái xinh đẹp vậy, không khống chế nổi tâm tình kích động.

Không đợi Dương Ân trả lời, lại có một người phụ nữ cao lớn xông tới nói: “Trọng Giáp doanh của chúng ta đang cần thiên tài như ngươi gia nhập, thống lĩnh ta có thể phong cho ngươi làm phó tướng, tương lai đợi ngươi thắng ta thì thống lĩnh ta sẽ làm người phụ nữ của ngươi, giao lại vị trí này cho ngươi”.

Người phụ nữ này cao tới 2 mét, còn cao hơn nhiều so với những người đàn ông bình thường, một thân giáp trụ, sau lưng còn đeo hai cái rìu lớn, vô cùng dũng mãnh.

Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông, người phụ nữ trước mặt còn mạnh hơn rất nhiều đàn ông.

Cô ta tên là Nam Như Nam, là một phó thống lĩnh của Trọng Giáp doanh, lực chiến đấu còn mạnh hơn vài phần so với Cát Trưởng Chinh.

Khi họ vừa mới nói xong thì Hồng Nghĩa Long của chiến Long doanh và Tưởng Cương Cường của chiến Hổ doanh lại xuất hiện, gia nhập vào hàng ngũ cạnh tranh Dương Ân.

Ngoài ra, còn có một vài phó thống lĩnh của Thần Cung doanh và Xích Hầu doanh ồn ào mở miệng đòi người.

Những phó thống lĩnh này bình thường hay đi tới bia chiến kỹ, mục đích là hi vọng có thể phát hiện ra các thiên tài lớp mầm để thu hút về gia nhập chiến doanh của mình. Hôm nay họ đã thật sự phát hiện ra viên ngọc thô này rồi.

“Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì, tại hạ là Hồng Nghĩa Long của chiến Long doanh. Chiến Long Doanh của ta là doanh trại đứng thứ nhất, chiến lực mạnh nhất, ngươi gia nhập vào chiến Long doanh mới có thể giành được vị trí cao hơn, tương lai được phong hầu bái tương cũng không vấn đề gì”.

“Doanh trại đứng đầu cứt chó gì, chiến Hổ doanh của ta mới đứng đầu, không chỉ có Hổ Kỵ mà còn có kỹ thuật chiến đấu chiến binh cao cấp, chỉ cần tiểu huynh đệ đồng ý thì ta lập tức có thể đặc cách tuyển ngươi trở thành thiên tài trọng điểm bồi dưỡng, tương lai sẽ cạnh tranh chức thiếu tướng, chỉ cần ngươi không chết thì nói không chừng còn có tư cách để làm thiếu soái!”

“Tiểu huynh đệ, hai chiến doanh của họ nói dễ nghe vậy nhưng Thần Cung doanh của ta mới là tiễn thuật hạng nhất, dựa vào nhận thức của ngươi thì chỉ cần lĩnh hội tiễn thuật hạng nhất của Thần Cung doanh chúng ta để có thể trở thành thiên hạ vô song rồi!”

“Xích Hầu doanh của chúng ta tiềm thuật hạng nhất, tiểu huynh đệ qua đây, có thể khiến ngươi trở thành Xích hầu đứng đầu không có dấu vết, kiến công lập nghiệp, dễ như trở bàn tay”.



Mỗi vị phó thống lĩnh đều khen ngợi doanh trại của mình tốt, giống như người bán hàng ngoài chợ rao bán thức ăn của mình ngon vậy, nhiệt tình tới mức doạ người mua chạy mất.

Vốn dĩ Từ Tiểu Cường đang được mọi người vây xung quanh nhiệt tình bỗng bị ghẻ lạnh.

Hắn ta lại thấy đám đông vây quanh Dương Ân, trong lòng cảm thấy ấm ức: “Gã này không thể khiêm tốn chút sao, để ta nổi một chút không được sao?”

Nhưng mọi người đều không biết, ngoài Dương Ân còn có một thiếu niên cũng giành được sáu loại kỹ thuật chiến trên bia chiến kỹ, nhưng có điều hắn ta rất khiêm tốn, chỉ nhìn Dương Ân được người ta vây quanh mà cười ha ha. Thiếu niên này chính là Khỉ Gầy.

Khỉ Gầy không giống Dương Ân, hắn ta không dựa vào lĩnh ngộ mà giành lấy kỹ thuật chiến mà lợi dụng đôi mắt đặc biệt của mình để giành lấy, nhưng cho dù là phương pháp nào thì vẫn cho ra một kết quả như nhau.

Dương Ân đối diện với những người này, trên mặt không hề có chút kích động, chỉ không kiêu ngạo không tự ti mà chắp tay với đám người nói: “Cảm ơn các vị đại nhân đã có lời mời, ta chỉ là một lính ngục nô vừa tới, bị phân tới quân đoàn Tử thần, không có cách nào đón nhận tâm ý của các vị”.

“Cái gì, ngươi lại là lính ngục nô!”, Tưởng Cương Cường của chiến Hổ doanh thất thanh la lên.

“Đúng rồi ạ!”, Dương Ân gật đầu đáp lại.

“Vậy thì tốt rồi, ta sẽ thay ngươi giao đủ quân công để ngươi lập tức thoát khỏi thân phận ngục nô, gia nhập chiến Long doanh của ta!”, Hồng Nghĩa Long nhanh nhẹn nói.

Kết quả, những người khác cũng xôn xao nói như vậy, đều biểu thị sẽ thay Dương Ân giải quyết nỗi lo về sau.

Dương Ân cũng không ngờ sẽ tới cục diện này. Hắn chỉ muốn lĩnh ngộ kỹ thuật chiến đề phòng có lúc dùng mà thôi. Bây giờ lại thành cơ hội lớn để giải thoát thân phận ngục nô khiến hắn động lòng không thôi.

Nhưng, hắn cũng rất nhanh nhớ lại lời nói của Tuần Duệ, mục tiêu của hắn và Từ Tiểu Cường giống nhau, đều phải trở thành “chiến vương Tử thần” mới có thể thoả mãn tâm nguyện của hắn, bởi vì hắn không chỉ đơn giản muốn thoát khỏi thân phận ngục nô mà còn gây dựng lại nhà họ Dương, khiến Vương hầu đều phải khom lưng, vái lạy mình.