Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 166: Vương thất Man di



Con đường chiến tranh là nơi thường xuyên diễn ra các cuộc giao đấu giữa người tộc Man di và quân của hoàng triều Đại Hạ.

Ai đi qua được con đường chiến tranh để tấn công được bên địch nghĩa là cuộc đại chiến chính thức bắt đầu.

Mấy năm nay, trận đấu được gọi là đại chiến vẫn là trận “chiến tử thần” từ mười năm trước khiến chiến vương Tử thần rút khỏi biên giới để phong Hầu tước.

Năm đó, chiến vương Tử thần đã lĩnh ngộ được con đường Tử thần, trở thành vương sau một trận đánh, giết chết rất nhiều người tộc Man di, thậm chí là có các vương tử trong tộc Man di, vì thế đã chọc giận đại quân tộc Man di.

Đại quân tộc Man di đem theo mười vạn quân và thú cưỡi hòng san bằng quân Trấn Man, hai bên đã nổ ra cuộc chiến rất khốc liệt.

Trong trận chiến đó, hoàng triều Đại Hạ bị thương vong nặng nề, cả đội quân Trấn Man gần như bị san bằng. Nếu không nhờ sức mạnh sát phạt quyết đoán của chiến vương Tử thần thì hoàng triều Đại Hạ đã thua trận.

Cuối cùng, hoàng triều Đại Hạ cũng xem như thắng, nhưng cũng là thắng hiểm với rất nhiều tổn thất.

Trong mười năm nay, hai bên không ngừng tranh chấp với nhau nhưng đều là các cuộc chiến nhỏ, chưa có cuộc chiến nào vượt quá hàng chục ngàn người.

Hai bên đang nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi sau khi hai bên có nhân tài mang tính quyết định mới thật sự nổ ra một cuộc chiến xâm lược lần nữa.

Trong các cuộc chiến với quy mô nhỏ này, lúc nào hoàng triều Đại Hạ cũng bên thua nhiều thắng ít.

Nếu không nhờ có ưu thế về mặt nhân số thì hoàng triều Đại Hạ hầu như không có nhiều cơ hội thắng.

Người tộc Man di là tộc người bẩm sinh đã giỏi chiến đấu, sức lực vô hạn, khả năng phòng ngự đáng kinh ngạc. Ở cùng một ranh giới, khi đối đầu với quân đội hoàng triều Đại Hạ, họ thường có thể lấy một địch hai, thậm chí là một đánh ba cũng được.

Chính vì như vậy nên hoàng triều Đại Hạ mới cực kỳ kiêng dè người tộc Man di, sợ rằng một khi tộc Man di bước qua ranh giới giữa hai nước thì sẽ đe dọa đến địa vị của họ.

Lần này tộc Man di lớn mạnh lặng lẽ di chuyển đến con đường chiến tranh, họ cưỡi voi có ngà khổng lồ, mỗi bước của chúng như thể làm mặt đất chấn động nhưng người tộc Man di ngồi trên người chúng vẫn vững vàng như núi, không bị ảnh hưởng chút nào.

Hàng chục người cưỡi trên đó đều mặc phục sức độc đáo của tộc Man di, đầu đội vòng dây, cổ đeo ngà voi, mặt được vẽ ký hiệu, các chiến binh thân hình cường tráng, cao to rất trông dũng mãnh và hung hãn.

Tộc Man di là một tộc người cực kỳ sùng bái vũ lực, họ cũng là loài người, chẳng qua là tộc người có thiên phú cực cao về chiến đấu.

Họ vẫn luôn xem thường người dân Đại Hạ thân hình gầy yếu, cho nên mâu thuẫn giữa hai nước đã có từ lâu và ăn sâu vào gốc rễ.

Trong số những người cưỡi voi đó, dẫn đầu là người đàn ông trung niên tộc Man di, một ông già tộc Man di và một cô gái, mấy người còn lại đều là tùy tùng theo sau.

Người đàn ông trung niên tộc Man di có thân hình cường tráng hơn người Man di bình thường rất nhiều, ánh mắt dù không giận dữ nhưng vẫn đầy uy nghiêm.

Hắn toát ra một khí chất tuyệt đối không thể có được ở bất kỳ võ sĩ nào, đây chính là vua Man di chí tôn.

Ông già đó trông có vẻ đã ngoài bảy, tám mươi tuổi, những vết chân chim trên mặt sần sùi như vỏ cây, khuôn mặt có một ít đốm đồi mồi nhưng thân hình không hề ọp ẹp mà vẫn rất rắn rỏi, ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên tia sáng, tay còn treo một bàn tính cũ như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Còn cô gái kia lại vô cùng gợi cảm, ngoài khuôn mặt xinh đẹp thì thân hình không cần phải nói.

Bờ vai để lộ ra ngoài kia còn trơn bóng hơn ngà voi, bộ ngực đẫy đà như sắp bung ra khỏi bộ đồ được làm bằng da thú, chiếc eo thon thả như cành dương liễu đung đưa, đôi chân mềm mại và đàn hồi thi thoảng đung đưa khe khẽ, cực kỳ quyến rũ động lòng người.

Nếu Dương Ân ở đây thì nhất định sẽ rất kinh ngạc bởi cô gái này giống Tiểu Man tới bảy tám phần.

“Ông Bát, bàn tính của ông có chuẩn không vậy, sắp đến biên giới của hoàng triều Đại Hạ rồi”, cô gái đó hơi mất kiên nhẫn hỏi.

“Công chúa A Ngọc, đừng giục ông Bát, có khi nào ông ấy tính sai chưa?”, người đàn ông Man di trung niên nhìn cô gái mà khẽ cười.

“Ông ấy đã từng tính sai đấy thôi, còn nói phu quân tương lai của ta không phải là dũng sĩ mạnh nhất của tộc!”, cô gái được gọi là A Ngọc đó nhỏ giọng đáp.

“Ha ha, A Ngọc, cháu vẫn còn nhớ quẻ tình duyên mà ông Bát ta tính cho cháu à!”, ông Bát đó vuốt bộ râu dài của mình mỉm cười, ngừng một chút ông ta lại nói: “A Ngọc, hôn nhân là do trời định, không thể cưỡng cầu. Dù phu quân của cháu không phải là dũng sĩ mạnh nhất tộc ta nhưng chưa chắc hắn yếu kém, không chừng còn mạnh hơn dũng sĩ mạnh nhất tộc ta thì sao?”

“Thế ta đợi xem có phải thật sự như ông Bát nói không”, cô gái A Ngọc đáp, sau đó cô ta lại nói: “Ông Bát, tỷ tỷ của ta đang ở bên hoàng triều Đại Hạ thật sao?”

Ông Bát đó híp mắt hờ hững nói: “Cũng gần như thế, mấy năm nay ta cứ tưởng công chúa điện hạ đã chết yểu nhưng trước đó bên tộc đàn có sự bất thường, rõ ràng hiển thị trong đám hậu bối của tộc ta là có người đã thức tỉnh huyết mạch nguyên thủy, đó là cơ thể của tổ huyết. Ta quan sát đám trẻ con trong tộc nhưng dù là mạch máu của những đứa trẻ vừa mới ra đời cũng chưa từng phát hiện ra huyết thống được hiển thị trong tộc đàn. Mãi cho đến khi cháu đến cầu hôn nhân thì ta mới nhớ ra trong tộc mình còn có một vị Đại công chúa mười sáu tuổi bị thất lạc, cũng có nghĩa là tỷ tỷ sinh đôi của cháu vẫn còn sống, nên mới mượn máu của cháu, rồi lấy “bàn tính xương voi” bấm tính, hoàn toàn có thể chắc chắn Đại công chúa bị thất lạc đang ở hướng của hoàng triều Đại Hạ”.