Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 186: Yêu quái từ trên trời rơi xuống



Giữa khu rừng rậm, một con gấu Hắc Cương đang phóng sức chạy, cưỡi trên thân mình nó là một cậu thiếu niên anh tuấn, cương nghị, trên đôi vai của cậu thiếu niên lại có một chú chó đen nhỏ, tổ hợp này quả là kỳ quái vô cùng.

“Động tĩnh trong trận chiến giữa các vị Vương đúng là không hề nhỏ”, Tiểu Hắc nằm trên vai Dương Ân, nhìn về một hướng rồi nói.

“Huyền khí hóa cánh, bay giữa không trung mà chiến, thật là kinh người!”, đôi mắt của Dương Ân thấp thoáng thấy được tình huống phía xa, lộ ra vẻ vô cùng ghen tị.

Cảnh giới của võ sĩ lần lượt là binh, sĩ, tướng, đây là cấp bậc của những võ sĩ bình thường, những người có thể đạt đến cấp tướng đều thuộc loại có sức mạnh ngang với tông sư, ở bất kỳ chỗ nào trên chốn thế tục này thì họ cũng đều là cao thủ, nhưng vượt trên cả cấp tướng, đều sẽ được gọi là bậc vương giả, mà thực ra cảnh giới ấy chính là cảnh giới địa hải.

Để đạt tới cảnh giới này, sức mạnh trong đan điền phải được hóa thành hải dương, biến chuyển thành huyền lực cao cấp, có thể ngưng tụ thành cánh, và dùng sức mạnh của cánh để bay lượn trên bầu trời cao.

Đây là cảnh giới mà bất kỳ võ sĩ nào cũng mơ ước, ở nơi thế tục rất hiếm có ai có thể đạt tới cảnh giới này, chỉ trong những thế lực lớn để trấn quốc mới có nhiều cao thủ bậc vương giả như vậy.

Dương Ân chỉ là một chiến sĩ nhỏ nhoi, rất gần với cấp tướng rồi, nhưng lại cách địa hải xa vô cùng, đừng xem thường chỉ một cấp tướng cách ở giữa đó, có rất nhiều võ sĩ đều chỉ kẹt ở cấp tướng mà cả đời đều không thể đột phá một bước này để lên thành vương.

Dương Ân vẫn còn là một thiếu niên, ôm mối oan ức trong lòng, hắn biết rất rõ rằng, nếu có một ngày hắn lên trời xuống đất trong lúc chiến đấu được như bậc vương giả, thì nỗi oan của hắn sẽ hoàn toàn được rửa sạch, thậm chí còn có thể được phong hầu, một bước khôi phục lại vinh dự nhà họ Dương.

“Bậc vương giả có là cái thá gì, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe theo lời của Tiên Hoàng ta đây, tương lai ngươi sẽ ngẩng cao đầu kiêu ngạo mà nhìn thiên hạ này, trở thành chiến thần số một chẳng có gì khó hết!”, Tiểu Hắc khoác lác.

“Chiến thần số một á? Ước vọng này có vẻ hơi xa vời”, Dương Ân ngẩng đầu thở dài.

“Ngươi chỉ có vậy thôi à!”, Tiểu Hắc khinh thường nói.

“Khì khì, chờ đến khi ta trở thành vương hẵng nghĩ đến ước vọng này”, Dương Ân không dám nghĩ viển vông, cười nhạt đáp lại.

Chẳng bao lâu, họ đến một con suối trong rừng, mà động tĩnh chiến đấu của hai vị Vương kia đã không còn có thể ảnh hưởng đến bên này nữa.

Nơi đây có một bầy lang yêu sinh sống, sau khi nhìn thấy gấu Hắc Cương, chúng liền lần lượt đến vây quanh, ánh mắt tràn ngập thèm thuồng.

Gấu Hắc Cương liên tục gầm lên, sử dụng yêu thế mạnh mẽ của mình để dọa sợ những con lang yêu này.

Đáng tiếc là, nó có gầm gừ thế nào cũng chẳng bằng một tiếng “gâu gâu” của Tiểu Hắc.

Sau khi lang yêu nghe thấy âm thanh này, chúng cứ như là nghe thấy lệnh vua, chạy biến ra xung quanh như thủy triều rút.

Nơi đây non xanh nước biếc, thanh tịnh vô cùng, cả nhóm Dương Ân yên tâm dừng lại đây nghỉ ngơi.

“Tiểu Hắc, không phải ban nãy ngươi nói muốn luyện linh chi đen thành đan dược sao? Giờ mau bắt đầu đi!”, Dương Ân sốt ruột nói.

Những luyện dược sư trong lời đồn đều là những nhân vật vô cùng cao quý, Dương Ân cũng muốn xem Tiểu Hắc luyện đan thế nào.

"Việc gì phải gấp? Ta còn phải tìm một số dược liệu khác để phối hợp mới được, ngươi luyện tập ở đây đi, ta đi tìm dược liệu, Tiêu Hắc nói xong liền rời khỏi Dương Ân đi tìm dược liệu.

Dương Ân nói với gấu Hắc Cương: “Đầu To, mau hồi phục vết thương của ngươi đi, nhân tiện canh giữ cho ta, ta phải luyện công rồi”.

Sau đó, hắn cũng không để ý đến gấu Hắc Cương nữa, mà đi thẳng về phía con suối nhỏ kia, sau khi uống vài ngụm nước suối, liền đứng vào dưới làn nước ấy, đứng tấn Long Quy trấn thủy.

Bây giờ, mỗi một phút giây hắn đều muốn tu luyện, hắn không hề cho rằng thoát khỏi nguy hiểm là đã có thể thả lỏng, tộc Man di đã cử bậc Vương giả xuất chiến, đương nhiên sẽ có những người muốn báo thù mà nhắm vào hắn.

Khi Dương Ân bắt đầu thiền, nước của dòng suối nhỏ này điên cuồng lao về phía hắn, từng luồng thủy huyền khí bắt đầu thấm vào cơ thể hắn, tăng cường sức mạnh cho đan điền trung tâm, cảm giác sảng khoái nhanh chóng tăng lên làm cho hắn dễ chịu không để đâu cho hết.

Năng lượng của 209 huyệt vị trong cơ thể hắn đã được bổ sung hoàn toàn, sau đó huyền khí mới tăng lên đã đột phá thêm ba huyệt vị, tổng cộng là 212 huyệt vị đã được mở ra.

Dương Ân muốn nhân cơ hội này để gia tăng sức mạnh và hiệu quả chiến đấu của mình, nhưng hắn chưa tận hưởng được bao lâu thì đã cảm giác trên trời như có thứ gì vừa rơi xuống.

Bùm!

Tiếng rơi rất lớn, vị trí rơi lại vừa đúng chỗ dòng suối, nước suối bắn tung tóe lên người Dương Ân, khi hắn mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sự tức giận, mãi mới bước vào được trạng thái tu luyện mà lại bị cắt ngang thế này, ai mà chịu nổi.

Còn gấu Hắc Cương ở gần đó cũng bị giật mình, vội chạy nhanh tới, lộ ra vẻ mặt hung dữ, nhìn chăm chăm vào vị khách không mời mà đến.

Dương Ân hoàn toàn chết lặng sau khi nhìn thấy thứ vừa rơi xuống.

Đây chẳng phải là vật gì, mà là một người sống sờ sờ, hơn nữa nàng ta còn có dáng người vô cùng hấp dẫn, nàng ta vừa mới ngã xuống dòng suối, bị nước suối làm ướt thấu quần áo, miệng nàng có vết máu chảy ra, hiển nhiên là do đã bị thương mà ngất đi.

Dương Ân không nghĩ ngợi gì nhiều, liền đi đến gần, ôm người phụ nữ này lên rồi đặt nàng ta xuống bên bờ.