Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 193: Lấy đầu làm chiến công



Dương Ân rất bình tĩnh nhìn cây giáo đang lao về phía mình, hắn phát hiện ra tốc độ lao đến chậm như rùa, không hề có sức uy hiếp nào với mình.

Nguyên do là khả năng tinh thần của huyệt Thần đình được nâng cao, cảm ứng ngũ quan của hắn là thứ mà người bình thường tuyệt đối không thể tưởng tượng ra được.

Hắn tùy ý giơ tay lên, lòng bàn tay tạo thành móng vuốt bắt lấy mãn kình mà cây thương bằng thép đâm đến.

Hắn dùng sức nắm lấy, mãn kình lập tức nứt toác ra, ngay cả cây thương bằng thép đó cũng gãy khiến A Mạc Kì vội vã dừng lại, đồng thời nhanh chóng lùi về sau.

Nhưng làm sao Dương Ân có thể bỏ qua cho gã, cũng không ai thấy được động tác của hắn thế nào thì hắn đã xuất hiện ngay trước mặt A Mạc Kì rồi.

Sau đó một cú đấm nhanh như gió đánh trúng ngực A Mạc Kì, cơ thể tráng kiện bị đánh văng ra xa, máu phun ra khắp nơi, tuyệt đối khó sống sót.

Dương Ân giết A Mạc Kì chỉ trong tích tắc khiến người tộc Man di sững sờ.

Một tên tộc Man di tức giận quát: “Cái tên dân đen Đại Hạ đáng ghét dám giết huynh đệ trong tộc của ta, ta đến lấy mạng của ngươi đây”.

Người tộc Man di này kẹp chân vào bụng ngựa lao đến phía trước, tay còn cầm một cây đao chém về phía Dương Ân.

Hắn ta chém liên tiếp bảy tám nhát, mỗi nhát đao đều lóe lên ánh sáng, huyền khí bức người, bỗng chốc đã rơi trên đỉnh đầu Dương Ân.

Đây là một người Man di đã đạt đến cảnh giới chiến sĩ cao cấp, thực lực mạnh hơn A Mạc Kì lúc nãy khá nhiều.

Nhưng đáng tiếc chút sức mạnh này chẳng là gì với Dương Ân cả.

Chỉ thấy Dương Ân hơi ngồi xổm xuống, đồng thời thuận thế né mấy nhát đao đó, một quyền đấm lên mặt đất làm cho khu đất gần đó lõm xuống, khiến con ngựa Hãn Huyết đang lao đến giẫm phải khoảng trống ngã nhào về phía trước.

Người Man di đó phản ứng cực nhanh, trước khi ngựa ngã xuống thì hắn ta đã bay lên, hai tay nắm chặt lấy đao, chém thẳng một nhát vào đầu Dương Ân.

Một nhát đao này có sức mạnh ghê gớm, mãn kình của hắn ta được nâng cao đến trình độ mà chiến sĩ hàng đầu bình thường không thể đỡ được.

Dương Ân hạ thấp eo ngồi trên ngựa, nghênh đón nhát đao này là một thốn quyền như con rồng vọt ra khỏi mặt biển, lực của nắm đấm cực mạnh đánh nát lực đao đó, đánh rơi cả cây đao trong tay người Man di, làm gan bàn tay của hắn ta chảy máu, như vậy cũng đủ thấy sức lực của nắm đấm này mạnh cỡ nào.

Không để người Man di này rơi xuống đất, Dương Ân đã lập tức bay đến đá vào người hắn ta, đôi chân nhanh chóng đá người Man di nặng hơn hai trăm cân này văng xa ra.

Vút!

Bỗng nhiên có một mũi tên xuyên qua không trung phóng tới, mục tiêu nhắm thẳng vào sau gáy Dương Ân, nắm bắt lấy thời cơ cực chuẩn.

Ngay lúc một nhóm tướng Man đều tưởng Dương Ân sắp bị bắn chết thì sau gáy như có thêm mắt, hắn ngồi thụp xuống né được mũi tên chí mạng này.

Mũi tên đó bắn vào trên cái cây phía trước rồi đâm xuyên qua cái cây mới rơi xuống.

Mũi tên không thành công, lại có thêm vô số mũi tên nữa, mỗi một mũi tên được bắn từ nhiều hướng khác nhau, mục tiêu đều là Dương Ân, rõ ràng đám người Man di xung quanh không định đùa nữa mà đang nóng lòng muốn lấy mạng của Dương Ân.

Khả năng phản ứng của Dương Ân cực kỳ tốt, trong phạm vi mười mấy dặm không thứ gì có thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.

Lúc mấy mũi tên này bắn tới, hắn dịch người sang chỗ khác, hệt như đã biết trước, né được mấy mũi tên này.

“Nhất định phải bắn chết tên mọi này!”, tên thủ lĩnh người Man di ra lệnh.

Sau đó là một trận mưa tên đồng loạt nhắm vào Dương Ân, dường như không muốn cho hắn cơ hội né tránh.

Dương Ân hét lên: “Đến đây, ai mà sợ mấy con lợn người Man di các ngươi!”

Dương Ân lăn về một phía lao đến chỗ con ngựa Hãn Huyết ngã xuống lúc nãy, hắn nắm lấy hai chân ngựa rồi nhấc nó lên.

Con ngựa Hãn Huyết đó hoảng sợ hí lên, nhưng không thể vùng vẫy thoát khỏi cánh tay mạnh mẽ của Dương Ân, mà Dương Ân lại lấy con ngựa đó làm tấm chắn che trước mặt để ngăn cản cơn mưa tên của đám người kia.

Vút vút!

Bỗng chốc con ngựa đó bị bắn thành tổ ong, máu bắn lên cả người Dương Ân.

Dương Ân nhân lúc này rút cây xiên ở sau lưng ra, đá con ngựa đó về phía đám người Man di, rồi thuận thế lao ra xoay tròn cây giáo giết hết mấy người Man di đó.

Bây giờ, sức mạnh của Dương Ân không còn như trước kia nữa, vừa ra chiêu là huyền khí lan ra bốn phía, hướng về mấy người Man di, khiến mấy người cưỡi ngựa về hướng đó đều ngã xuống hết.

“Bao vây lại giết hắn!”, tên thủ lĩnh giơ cao cây kiếm đồng mà gào lên, sau đó dẫn mọi người lao đến giết Dương Ân.

“Vừa lúc lấy đầu của các ngươi làm chiến công!”, Dương Ân lớn tiếng nói, sử dụng Bạo Vũ Thương quyết một cách hoàn hảo, những mũi giáo bay đầy trời lần lượt phóng về phía đám người Man di, mấy người này không kịp né đã bị lưỡi giáo đâm xuyên qua người, từng người ngã xuống trong vũng máu.

Thủ lĩnh Man di và ba tên tướng Man khác đồng loạt tấn công, thi triển hết tuyệt chiêu của mình, nhất định phải giết chết cái tên dân đen Đại Hạ bị họ xem thường này.

Tức thì, đao kiếm giao nhau, huyền khí tung hoành, sát ý nổi lên.