Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 197: Bị săn ngược lại



Mạnh Cố trầm ngâm một chút rồi nói: "Tiếp tục như vậy chắc chắn không phải biện pháp tốt, chi bằng chúng ta lấy lui làm tiến, chúng ta rút lui trước, hắn không thể nào ở bên trong địa bàn của lang yêu mãi, một khi hắn đi ra, ta có biện pháp để cho hắn không còn nơi lẩn trốn".

“Được rồi, cứ làm theo lời Mạnh thúc nói đi!”, sau một hồi suy nghĩ, A Nhược Lạp đồng ý.

Mấy tên Man di mới vừa rồi còn hung hãn, chỉ trong phút chốc rút lui sạch sẽ như thủy triều xuống.

Dương Ân đang ở trong địa bàn của lang yêu, cảm nhận được tình hình ngoài kia, nghi ngờ tự nhủ: "Chẳng lẽ mới giết có vài tên đã có thể hù bọn chúng sợ chạy mất rồi? Mấy tên Man di này làm gì mà lá gan lại nhỏ như vậy?"

Dương Ân lẩn ra ngoài thì thấy bọn chúng đều đã rời đi hết, nhưng hắn cũng nghi ngờ đối phương đang muốn lấy lui làm tiến, đợi hắn đi ra rồi tiến hành vây giết, cho nên hắn lại quay vào địa bàn của lang yêu, không vội vàng đi ra làm gì.

Lần này, Dương Ân trở lại địa bàn của lang yêu cũng không phải là muốn tránh những tên Man di đó, mà là đang nghĩ biện pháp phát triển không gian Càn Khôn bên trong cơ thể mình, nhất định phải khiến cho nó lớn mạnh thì mới có thể tiếp thêm đầu người, bằng không thì không gian sẽ không đủ dùng.

"Thuật Nạp Càn Khôn có thể mở rộng không gian, hoặc khi thực lực tăng thêm thì không gian cũng sẽ tăng lên, nhất định phải mở rộng không gian ra thêm mới có thể thu nạp nhiều đầu người hơn", Dương Ân tự lẩm bẩm một mình, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu điên cuồng vận chuyển huyền tinh khí Tiên Thai từ đan điền trung tâm lên, kết hợp với tinh thần lực bên trong thần đình, bắt đầu hướng tới vị trí của không gian Càn Khôn hội tụ lại.

Sau khi Dương Ân hấp thụ dấu ấn Tử Thần của nữ Vương giả, lực tinh thần trong thần đình và thực lực của bản thân đều đã được cải thiện rất nhiều, lần này muốn khai thác thêm cũng không khó, nhưng mức độ gia tăng không lớn như hắn nghĩ, chỉ là mở rộng được hơn một nửa so với ban đầu, còn khoảng một phần tư không gian nữa mới có thể tăng đầy bằng khoảng không gian ban đầu, nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa thêm được mấy đầu người nữa mà thôi.

“Không gian này quá nhỏ!”, Dương Ân chán nản thở dài. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

Nếu để cho Tiểu Hắc biết được Dương Ân đã có thể mở rộng không gian Càn Khôn mà còn bày ra dáng vẻ chưa hài lòng, nhất định sẽ mắng tên nhóc này đã phát triển được đến như vậy mà còn ra vẻ khoe khoang.

Nó biết rất rõ ràng muốn tự thân khai thác thuật Nạp Càn Khôn gian nan đến dường nào, chỉ có những người bẩm sinh có võ công vô cùng hoàn mỹ mới có thể nhanh chóng thi triển thành thục, hơn nữa thực lực còn phải đạt tới cấp Vương giả mới làm được.

Dương Ân chỉ là chiến sĩ cao cấp nhưng đã có năng lực đó, hơn nữa nhanh như vậy đã có thể mở rộng không gian, thật sự không phải là điều mà người thường có thể so sánh được.

Dương Ân dứt khoát đã làm thì phải làm cho trót, liền cao giọng gọi Lang Cao tới, hắn muốn cất những cái đầu này ở đây, đến khi trở về quân đoàn mới đem những cái đầu này ghép lại.

Lang Cao cũng không có ý kiến gì, nó thuộc linh yêu tộc, đối với cấp trên vô cùng tôn kính, Dương Ân là bạn của Lang Kiệt nên cũng là bạn của nó, nó không muốn sơ suất.

Sau đó, Dương Ân đào một cái hố, tìm một ít thảo dược có thể chống phân hủy trong thời gian ngắn thả xuống hố, ném cả mười cái đầu người trong tay vào, rồi hắn liền rời khỏi địa bàn của lang yêu, đuổi theo những tên Man di khác.

Phải nói rằng lá gan của Dương Ân rất lớn, đối phương nhiều người như vậy, hắn còn dám chủ động xuất chiến.

Khi Dương Ân tiến về phía trước, hắn cảm nhận được sự chuyển động của kẻ địch xung quanh, hắn biết rằng đám Man di nhất định sẽ phục kích hắn.

Quả nhiên, không bao lâu sau khi rời khỏi địa bàn của lang yêu, hắn phát hiện có mấy đoàn người ngựa ẩn nấp trong bụi cỏ xông tới theo hai hướng khác nhau, nếu không phải nhờ vào sự nhạy bén kinh người của hắn, hắn thật sự sẽ không thể nào để ý tới sự tồn tại của bọn chúng.

Dương Ân cũng không ngu ngốc chạy đến giết bọn chúng, làm thế rất không khôn ngoan, hắn đang cân nhắc chọn hướng đi săn có ít kẻ địch.

Ngay sau đó, hắn cảm nhận được ở một hướng chỉ có khoảng mấy chục tên, không suy nghĩ gì liền tiến về hướng đó.

Hắn không để ý rằng vẫn còn có hai con đại bàng lớn đang theo dõi hắn trên bầu trời, cưỡi trên hai con đại bàng lớn đó là A Nhược Lạp và Mạnh Cố.

“Con chuột này cuối cùng cũng chịu ra mặt, để cho chúng ta chờ thật là lâu!", A Nhược Lạp không nhịn được nói với Mạnh Cổ: "Mạnh thúc, chúng ta đi xuống làm thịt hắn".

"Đừng có gấp, năng lực cảm ứng của tên tiện dân Đại Hạ này rất mạnh, hơn nữa hắn dám một mình đối đầu với chúng ta cũng đủ thấy hắn rất tự tin vào thực lực của mình, chúng ta lập tức thông báo cho những người khác, bắt đầu săn lùng hắn, lần này tuyệt đối không cho phép hắn trốn trở về địa bàn của lang yêu một lần nữa", Mạnh Cố nói.

"Vậy cứ làm theo lời Mạnh thúc nói, thúc đi thông báo cho những người khác, ta thì sẽ đi theo hắn, ta cũng muốn xem thử lực chiến đấu của hắn rốt cuộc mạnh tới cỡ nào", A Nhược Lạp đáp một tiếng, liền cưỡi đại bàng lớn đuổi theo Dương Ân.

Lúc này, Dương Ân đã gần tới đám Man di gồm năm sáu chục tên đang ẩn nấp rồi, hắn dựa vào năng lực cảm ứng của mình khóa chặt tên đi trước, bắt đầu giương cung bắn tên, giết chết mấy tên đã rồi mới nói sau.

Dương Ân vận dụng chiêu thức Hành Vân Lưu Thủy, Nhất Khí Công Thành.

Đầu tiên hắn bắn ra một mũi tên, mũi tên đó còn chưa bắn tới mục tiêu thì mũi tên thứ hai và thứ ba đã chia nhau từ đằng sau bắn ra tiếp, động tác nhanh gọn, quả thực rất kinh người.

Liên tiếp ba mũi tên bắn ra, nhưng lại giống như ba mũi tên được bắn ra cùng một lúc vậy, bắn trúng ba tên Man di đang trấn giữ phía trước.

Ba tên Man di chỉ mới đạt tới cảnh giới cấp sĩ còn chưa kịp phản ứng đã bị trúng tên, hai tên bị bắn chết tại chỗ, một tên bị bắn trượt. Hắn ta hét lên: "Có địch tấn công!"

Chẳng mấy chốc, đám Man di mai phục ở đây hoảng sợ, vẫn chưa biết tung tích của mình bị bại lộ như thế nào.

“Kẻ thù ở đằng kia, chúng ta đi giết hắn!”, Man tướng dẫn đầu cầm chùy hét lớn.

Đúng lúc hắn ta đang tiến lên thì bị một mũi tên xẹt qua trên đầu, bắn tung mũ giáp trên đầu hắn ta, nháy mắt sau, một bãi nước tiểu đã tuôn ra dưới chân hắn ta, mùi vị tanh tưởi tràn ngập ngay tại chỗ.