Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 209: Nhảy vào đỉnh nước sôi



Dương Ân không nghỉ ngơi mà luyện đi luyện lại “Thốn quyền”, “Băng Sơn chưởng”, “Chạy như bay”, đã chạm được tới đường biên của giai đoạn đại thành.

Điều này là do trận chiến căng thẳng mấy hôm trước đã khiến hắn có tiến bộ rất nhiều về ý thức chiến đấu, nụ hoa thần đình cũng đang nâng cao khả năng lĩnh hội của Dương Ân.

Có lẽ không tới mấy ngày nữa, ba môn kỹ thuật chiến đấu này sẽ đạt tới cảnh giới đại thành.

Ngoài ra, Dương Ân còn chuẩn bị tu luyện “Đao tập kích loạn mã”.

Đao sắt mà hắn mang sau lưng tuy không sắc bén, nhưng lại cực kỳ cứng rắn, đến cả binh khí cấp tướng cũng không ngăn được nó thì đã chứng tỏ nó có điểm phi thường, tu luyện đao pháp này có rất nhiều lợi ích đối với hắn.

Còn chiếc đinh ba mà hắn nhặt được kia quá kém, bị hắn ném sang bên cạnh không thèm để ý.

“Đao tập kích loạn mã” là một môn tướng kỹ hạ phẩm, đặc điểm tấn công chủ yếu rất rõ ràng, thuộc kỹ thuật đao ở trong chiến loạn, chiến trường càng loạn thì đao pháp càng có hiệu quả.

Dương Ân bắt đầu luyện từ những động tác cơ bản, trong đầu hắn không ngừng nhớ lại trận đại chiến mấy ngày trước, lại lợi dụng động tác “Đao tập kích loạn mã” mà xuất chiêu.

Ngắn ngủi trong một giờ đồng hồ đã nhớ động tác đao pháp này một cách thuần thục, chỉ cần luyện nhiều hơn thì tin tưởng là không khó để đạt được giai đoạn nhập vi.

Lúc này, Tiểu Hắc đã lật người, nhổm dậy từ mặt đất và lại trở lên đầy năng lượng, còn thuận tiện coi thường nhìn Dương Ân nói: “Trình độ luyện chiêu này của ngươi thì còn không bằng đứa trẻ ba tuổi”.

Dương Ân không quan tâm lời nói của Tiểu Hắc mà hỏi ngược lại: “Nghỉ ngơi khoẻ rồi thì nhanh chóng dạy ta mở rộng không gian càn khôn đi”.

“Đừng phớt lờ lời nói của ta, thiên tài thật sự thì gần như chỉ cần nhìn một lượt khẩu quyết kỹ thuật chiến thì đã nằm lòng rồi, tu luyện hai lần sẽ thông hiểu đạo lý, không tới mấy ngày đã phát huy kỹ thuật chiến tới trạng thái hoàn mỹ nhất!”, Tiểu Hắc nhàn nhạt nói.

Dương Ân không tin nói: “Dưới trời đất này làm gì có thiên tài như thế”.

“Không cùng đẳng cấp khó nói chuyện!”, Tiểu Hắc lườm trắng mắt.

Dương Ân cảm thấy bị tổn thương. Hắn thấy thiên phú tu luyện của mình coi như khá lắm rồi, nhất là chỉ ngắn ngủi chưa tới ba ngày đã đạt tới cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp, tốc độ nâng cao như vậy thật hiếm có khó tìm ở trong Vương thành. Thế mà vẫn bị Tiểu Hắc đả kích khiến hắn thật sự không phục.

Tiểu Hắc nhìn ra Dương Ân không vui nên tiếp tục nói: “Bất kỳ kỹ thuật chiến đấu nào cũng có đặc điểm của nó, có thể dựa vào đặc điểm của nó phân tích tu luyện thì đương nhiên sẽ không sai.

Trước đây ở trong ngục, những chỉ bảo của lão già kia cũng có chút trình độ. Nhưng theo ta thấy, bất kỳ kỹ thuật chiến đấu nào chỉ cần sử dụng thần thức để cảm nhận và lĩnh hội chỗ tối trong tu luyện, cũng chính là minh tu, thì có thể làm ít mà được nhiều, chứ không phải hiểu được bằng cách khổ tu. Như vậy là hành vi của kẻ tầm thường”.

“Lợi dụng cảm ngộ thần thức để minh tu?”, Dương Ân tỏ ra vô cùng khó hiểu, hắn thật sự chưa từng nghĩ sẽ có cách như vậy.

“Đương nhiên, nếu không những ý chí võ đạo đó sao có thể được rèn giũa, lĩnh hội được chứ”, Tiểu Hắc đáp lời.

Dương Ân có chỗ hiểu, chỗ không, không thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của câu nói này, Tiểu Hắc lại không cho hắn thời gian để suy nghĩ lại nói: “Tiên Hoàng ta đã chuẩn bị xong tất cả các loại thuốc, bắt đầu tôi luyện võ thể cực hạn của ngươi. Nếu ngươi có thể chịu được thì không gian càn khôn cũng có hi vọng được mở rộng, võ thể cũng sẽ hoàn thiện hơn”.

Nói xong, nó mở miệng nhả ra một cái đỉnh lớn màu xanh thẫm, một hơi thở cổ kính màu xanh dần tràn đầy khắp nơi khiến Dương Ân không khỏi cung kính, nể phục.

Cái đỉnh này có hai tai, ba chân, miệng đỉnh có mây mù nhả sương, mùi thuốc bốc lên, trên thân đỉnh màu xanh thẫm xám tối còn có rất nhiều hoa văn xưa cũ, giống như một loại tranh vẽ linh vật may mắn, lại như tiên nhân quá hải, hoặc rừng già sông núi, kỳ hoa dị thảo nhìn cực kỳ huyền ảo, bí ẩn.

“Bảo bối, đây là cái đỉnh gì vậy, nhìn có vẻ là đồ cổ lâu đời”, Dương Ân kinh ngạc hô lên.

“Hừ, cái này là tiên đỉnh có lai lịch kinh người, nói ra sẽ doạ chết ngươi đấy”, Tiểu Hắc nói như thật.

“Dù sao ngươi cũng lấy ra rồi, còn có cái gì mà không thể nói”.

“Cái đỉnh này là thần nông tiên đỉnh, có thể luyện hoá hàng vạn loại thuốc thành tiên đan, thuộc vào ba đỉnh đứng đầu trong mười tiên đỉnh!”

“Thần nông tiên đỉnh nghe có vẻ ghê gớm nhỉ”.

“Không cùng đẳng cấp đúng là khó nói chuyện thật mà!!!!”



Tiểu Hắc cảm thấy Dương Ân quá ngu ngốc, không có thời gian lề mề với nó, nên nhả ra một đống lão dược và phun ra một ngụm nước khoáng trong núi cho hết vào thần nông tiên đỉnh.

Dương Ân đã nhìn thấy hết cảnh tượng này thì trong lòng vô cùng tán thưởng: “Tiểu Hắc thật sự là chó tiên mà!”

Giây tiếp theo, Tiểu Hắc lại nhả ra một ngọn lửa, đun cho đến khi nước khoáng trong tiên đỉnh sôi sùng sục, mùi thuốc lập tức toả ra khắp nơi cực kỳ nồng đậm, bên tai Dương Ân vang lên một thần niệm: “Nhảy vào trong đỉnh đi”.

“Cái gì!”, Dương Ân kinh ngạc hô lên.

“Ta bảo ngươi nhảy vào trong đỉnh”, Tiểu Hắc lại nhấn mạnh một lần.

Dương Ân nuốt một ngụm nước bọt nói: “Cái đỉnh này đều là nước sôi, ta… ta nhảy vào là bị luộc chín đấy”.

“Hê hê, không phải ngươi muốn mở rộng không gian càn khôn sao? Bây giờ cơ hội ngay trước mắt, bắt đầu khai quật cực hạn thân thể của ngươi, một khi ngươi chống đỡ qua được thì võ thể sẽ có thu hoạch lớn. Nếu không chống đỡ nổi thì sẽ bị ta nấu thành đan thịt người”, Tiểu Hắc cười nham hiểm.

Dương Ân do dự một lát, nghĩ tới đống đầu người ở dưới đất cần mang về để ghi quân công thì nghiến răng nhảy vào trong đỉnh.

A!