Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 211: Nhóc con này là yêu quái sao?



Dương Ân trầm ngâm nói: “Không đúng, ta có thể mở rộng hơn một chút, trước tiên ngươi đừng làm ồn”.

Nói xong, Dương Ân lại ngồi xuống thiền, dẫn động sức mạnh của đan điền trung tâm và lực tinh thần trong thần đình, lại một lần bắt đầu mở rộng vách ngăn không gian.

Bây giờ, Dương Ân đã đả thông tới 335 huyệt vị, không còn lâu nữa là sẽ đạt tới trọn vẹn 360 huyệt vị, trong cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp thì cũng thuộc cấp cao, sức mạnh tăng lên rất nhiều so với lúc trước.

Dù sao sức mạnh hội tụ của rất nhiều huyệt vị đều tăng lên gấp đôi, sức mạnh trong đan điền trung tâm cũng thêm dồi dào mà lực tinh thần cũng mạnh mẽ hơn, nên có lẽ sẽ mở rộng được không gian càn khôn.

Quả nhiên, sau khi lực tinh thần và sức mạnh đan điền dung hợp thành một sức mạnh mới, thì không gian càn khôn lại được mở rộng thêm ra.

Lần này, không gian càn khôn mở rộng gấp đôi, đạt tới hai vuông.

“Nhóc con thế nào? Có thể mở rộng ra bao nhiêu?”, Tiểu Hắc hỏi.

Trong ánh mắt nó mang đầy vẻ coi thường, dường như không tin Dương Ân có thể mở rộng không gian càn khôn, có thể tự tạo thành không gian trong cơ thể mình.

Đó là cách thức thuộc về tiên, còn Dương Ân chẳng qua chỉ là một người phàm nhỏ bé, có thể sở hữu một vuông không gian càn khôn đã khá lắm rồi, còn tham lam, trong mắt nó chính là hành vi không có đạo đức.

Dương Ân mang vẻ mặt khổ tâm cười nói: “Mở rộng thêm gấp đôi, được hai vuông mà thôi”.

“Cái gì, nhóc con nhà ngươi đừng có lừa ta!”, Tiểu Hắc kinh ngạc hô lên, nói.

“Lừa ngươi có lợi gì, bao nhiêu cái đầu ở đây, vẫn không thu được hết!”, Dương Ân xua tay nói.

Tiểu Hắc nhìn chăm chăm vào Dương Ân, phát hiện hắn không giống nói dối thì lập tức thầm mắng: “Nhóc con này là yêu quái sao?”

Dương Ân nhìn Tiểu Hắc xoa xoa hai tay vào nhau cầu xin: “Tiểu Hắc, hay là ngươi giúp ta được không, thu những cái đầu này cho ta, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi”.

Lần này, thật lạ là Tiểu Hắc cũng không phản đối, mà gật đầu nói: “Được, nể tình biểu hiện của nhóc con nhà ngươi không tệ, ta sẽ giúp ngươi thu chúng lại”, ngừng một lát nó lại bổ sung một câu: “Tôi luyện cực hạn mới bắt đầu, sau này sẽ tiến hành sáu lần hầm nhừ như vậy, đợi sau khi ngươi đều chịu đựng được thì cũng gần như hoàn thành”.

“Cái gì, vẫn còn sáu lần?”, Dương Ân thất thanh nói.

Cảm giác sống dở chết dở lúc trước, hắn thật sự không muốn trải qua thêm lần nào nữa.

“Nhóc con đừng có ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, người khác cầu xin Tiên Hoàng ta tôi luyện cho ta còn không đồng ý đâu”, Tiểu Hắc kiêu ngạo nói.

Sau đó, nó bắt đầu thay Dương Ân thu đầu của những tên người Man di ở đây.

Dương Ân cũng đành nhận lệnh, đồng thời mong đợi lần sau sẽ tới nhanh một chút. Hắn hiểu rõ, loại phương pháp tôi luyện cực hạn này của Tiểu Hắc rất lợi hại. Hắn muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn thì chịu khổ một chút có là gì.

Sau đó, cuối cùng Dương Ân cũng có thời gian để lấy tài sản của đám người chết này.

Đám thi thể đầy mặt đất của những tên người Man di đều mang theo một ít đồ vật, đó chính là tài sản của người chết.

Dương Ân cũng không cần đi thu thập đồ của từng thi thể. Những chuyện như thế này, hắn sớm đã giao cho gấu Hắc Cương đi làm.

Gấu Hắc Cương thu thập được một đống đồ để sang một bên, còn Dương Ân chịu trách nhiệm nghiệm thu là được.

Dương Ân nhìn một đống binh khí thì không thấy hứng thú lắm bởi vì bây giờ hắn còn không có cách nào thu hết chỗ đầu người kia mà mang theo. Nhưng những binh khí này có giá trị không nhỏ nên phải mang đi mới được.

Hắn không định bỏ qua cái thương ngà voi của A Nhược Lạp, còn có giáp lụa vàng mà gã mặc trên người nữa.

Đó chắc chắn là vương giáp hộ mệnh, hắn lấy luôn giáp Kim Tằm mặc vào người: “Lần này có thêm vương giáp hộ thân chắc sẽ an toàn hơn nhiều”.

“Cái đao này cũng khá lắm, “đao mãng xà” nghe cũng vui tai đấy nhỉ, thu lại”.

“Ôi, ở đây còn có “cung sừng bò” này trông có vẻ tốt hơn “cung da rắn” cả ta, không thể bỏ lỡ”.

“Kiếm Hồng Linh chắc là tốt nhỉ, đúng lúc tu luyện “Mười hai kiếm đuổi gió” cũng phải dùng”.



Dương Ân chọn ra 10 binh khí chất lượng tốt nhất, một số giữ lại cho mình dùng, một số giữ lại dự phòng, còn những cái hắn không mang được thì cũng ngại nhờ Tiểu Hắc nên đành để nó lại đây.

“Những cái này ngươi không cần, ta sẽ giúp ngươi dung nhập chúng luyện vào cây đinh ba”, Tiểu Hắc trên vai Dương Ân nói.

“Cây đinh ba nát như thế rồi còn dùng được hả?”, Dương Ân không hiểu hỏi.

“Cây đinh ba không phải là binh khí tốt nhưng trước mắt đối với ngươi như thế đã đủ rồi”, Tiểu Hắc trả lời nói.

Sau đó, nó nhảy từ trên vai Dương Ân xuống, nhả ra một ngọn lửa, đốt cháy đống binh khí lớn đó.

Ngọn lửa của Tiểu Hắc vô cùng khác thường, nhìn thì nhỏ nhưng hoả lực thì lại cực kỳ kinh người, khiến những binh khí đó chạm vào là nóng chảy ngay.

“Ném đinh ba của ngươi cho ta”, Tiểu Hắc hét lên với Dương Ân.

Dương Ân không nói hai lời ném đinh ba cho Tiểu Hắc. Sau khi đinh ba chạm vào ngọn lửa của Tiểu Hắc thì cuối cùng cũng lộ ra hình dáng thật của nó, khiến Dương Ân bỗng chốc sững sờ.