Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 224: Lột sạch ông ta đi



Thạch Sa Phong là một trong mười đại vương giả của tộc Man di, là đệ nhất tướng lĩnh tộc Man trấn giữ biên giới.

Ông ta đích thân đi tìm Hoàng Phủ Minh Ngọc thì có thể thấy tộc Man di coi trọng cô ta thế nào.

Thạch Sa Phong không chỉ nhìn thấu trận Mê Huyễn của Tiểu Hắc mà Dương Ân đã cầm ngọc bài của Hoàng Phủ Minh Ngọc nên ông ta có thể dựa vào phương pháp bí mật mà tìm thấy vị trí của cô ta.

Nhưng khi ông ta tới đây thì không phát hiện ra Hoàng Phủ Minh Ngọc, cảm thấy chắc chắn là có trận pháp ở gần đây hoặc thủ đoạn che mắt nào khác.

Quả nhiên, khi ông ta đánh vỡ cảnh này thì phát hiện tất cả đã được sáng tỏ thông suốt. Ông ta cảm nhận được hơi thở của công chúa.

Dương Ân không cần nghĩ đã túm lấy Hoàng Phủ Minh Ngọc. Khoảng cách giữa hắn và vương giả quá lớn.

Nếu lão Rùa không xuất hiện thì chắc chắn hắn sẽ chết, không thể không giữ Hoàng Phủ Minh Ngọc làm con tin.

Thạch Sa Phong bay xuống, đôi cánh huyền khí chợt biến mất, ánh mắt của ông ta nhìn về phía Dương Ân mang theo sát khí vô cùng đáng sợ, khiến Dương Ân như bị điện giật, toàn thân gần như mất đi khống chế.

May mà hắn đã từng đối mặt với sự áp bức của lão Rùa hơn nữa đã sớm ngưng tụ một cỗ khí thế vương giả nên miễn cưỡng có thể chống đỡ áp lực này mà không buông Hoàng Phủ Minh Ngọc ra.

Nếu là võ sĩ cảnh giới cấp tướng khác ở đây chỉ sợ là đã mềm như bún mà ngã trên mặt đất.

“Ông mà lại gần thì ta sẽ giết cô ta!”, Dương Ân nghiến răng, trừng mắt nhìn Thạch Sa Phong hét lên. . 𝙏hử‎ đọc‎ t𝒓𝘂𝓎ện‎ không‎ q𝘂ảng‎ cáo‎ tại‎ ﹏‎ 𝙏𝙍𝗨𝖬𝙏𝙍𝗨𝘠Ệ‎ N.VN‎ ﹏

“Công chúa vất vả rồi!”, Thạch Sa Phong chẳng quan tâm tới ánh mắt của Dương Ân mà nhìn Hoàng Phủ Minh Ngọc khẽ cúi đầu hành lễ rồi nói. Sau đó ông ta giơ một tay lên, vồ về phía Dương Ân và Hoàng Phủ Minh Ngọc.

Tuỳ ý giơ tay ra là có thể kéo Dương Ân và Hoàng Phủ Minh Ngọc lao về vị trí mà Thạch Sa Phong đang đứng.

Dương Ân muốn làm Hoàng Phủ Minh Ngọc bị thương cũng không được. Thân thể của hắn bị một cỗ sức mạnh vô hình ràng buộc, hoàn toàn không động đậy được.

“Lão Rùa, ông còn chưa ra tay cứu ta đi còn đợi tới lúc nào!”, Dương Ân không còn cách nào đành phải cầu xin lão Rùa trong đầm nước.

Hắn cũng không biết lão Rùa kia có nghe thấy lời nói của hắn hay không.

“Hôm nay, kể cả ông trời tới cũng không cứu được ngươi!”, Thạch Sa Phong toát ra sát khí nồng đậm mà nói.

Công chúa bị bắt là nỗi nhục nhã lớn nhất của ông ta. Chuyện này truyền tới hoàng thất thì chắc chắn ông ta sẽ bị trừng phạt nên kiểu gì ông ta cũng phải khiến thằng nhãi trước mặt nổ thành ngàn mảnh để trút hận.

Mà đúng lúc này, trong đầm nước bỗng nhiên có rung động lạ, một lão Rùa xuất hiện trên mặt nước, áp lực mạnh mẽ cuốn về phía Thạch Sa Phong khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, cũng không quản đến chuyện giết Dương Ân nữa mà muốn túm lấy Hoàng Phủ Minh Ngọc rời khỏi đây trước rồi tính.

Nhưng lão Rùa không cho ông ta cơ hội đó, vuốt rùa giơ lên, một trảo ấn tấn công tới, túm vào lưng Thạch Sa Phong.

Thạch Sa Phong không kịp tránh, bị móng vuốt bắt lấy, chiến giáp phòng ngự trên người ông ta bỗng chốc vỡ nát, máu tươi phun ra, khí thế vương giả không còn sót lại chút gì.

A!

Thạch Sa Phong hét lên thảm thiết. Bao nhiêu năm rồi, đây là lần mà ông ta bị thương nặng tới mức cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.

Hoàng Phủ Minh Ngọc lo lắng tới mức đôi mắt đẹp tràn ngập nước mắt, không ngừng vùng vẫy, kêu lên, hi vọng Dương Ân tha cho Thạch Sa Phong.

Dương Ân quả thực rất muốn Thạch Sa Phong cứ thế mà chết bất đắc kỳ tử nhưng nghĩ tới an nguy của Khỉ Gầy, nên lập tức nói: “Lão Rùa đừng giết ông ta”.

Lão Rùa rất nghe lời, không giết chết Thạch Sa Phong.

Thạch Sa Phong lại bị doạ sợ đến mức hồn bay phách tán. Ông ta là Man vương cao cấp kể cả có gặp vương giả đỉnh cấp của Đại Hạ cũng không sợ, nhưng lão Rùa trước mắt này chỉ khống chế ông ta bằng một chiêu. Ông ta có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết sự đáng sợ của lão yêu này.

“Ông nghe đây, lập tức đưa Tôn Đẩu huynh đệ của ta tới đây. Nếu hắn ta chết thì cô ta cũng sẽ phải chết theo!”, Dương Ân hét lớn với Thạch Sa Phong.

Giờ phút này, hắn thật sự có cái để mà lớn lối. Lão Rùa đủ mạnh mẽ, đối phó với kẻ cấp vương thì có gì khiến hắn phải sợ hãi nữa.

Dương Ân giật miếng vải trong miệng Hoàng Phủ Minh Ngọc, cho cô ta một cơ hội nói chuyện.

“Thạch tướng quân nghe lời hắn đi, đưa người kia tới đây!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc lên tiếng mang theo vẻ khổ sở.

Vốn cho rằng, Thạch Sa Phong tới thì cô ta có thể bình an thoát nạn, không ngờ trong chớp mắt Thạch Sa Phong đã bị bắt. Điều khiến cô ta không hiểu là tại sao lão Rùa đó lại nghe mệnh lệnh của Dương Ân như vậy?

Cô ta phát hiện ra Dương Ân vô cùng thần bí, rất phù hợp với hình tượng phò mã trong lòng cô ta, nhưng chỉ đành thầm than: “Đáng tiếc, hắn là người Đại Hạ”.

“Tuân mệnh công chúa!”, Thạch Sa Phong thành thực đáp lời.

Đúng lúc Dương Ân muốn bảo lão Rùa thả Thạch Sa Phong ra thì không biết Tiểu Hắc chạy tới từ lúc nào, nhanh chóng nhảy lên vai Dương Ân, nói: “Người thì bắt rồi, tại sao không cướp sạch đồ trên người ông ta chứ, lão Rùa mau lấy hết đồ đạc trên người ông ta đi”.

“Vâng, Tiên Hoàng đại nhân!”, lão Rùa đáp lại một tiếng rồi bắt đầu lấy hết mọi thứ trên người Thạch Sa Phong xuống.

Trong chớp mắt, Thạch Sa Phong đã bị bóc trần toàn bộ, bao gồm cả quần áo trên người. Thân thể vương giả cứ thế lồ lộ trước mắt khiến Hoàng Phủ Minh Ngọc vội vàng nhắm chặt mắt lại, quay đầu sang chỗ khác.

Thạch Sa Phong càng cảm nhận thấy sự sỉ nhục chưa từng có, vẻ mặt khó chịu đỏ bừng bừng, bao nhiêu năm rồi, ông ta chưa từng nếm trải mùi vị bị người khác khống chế sống chết, chơi đùa trong lòng bàn tay. Ông ta thầm chửi rủa: “Thù này ta nhất định phải báo!”

“Để ông ta biến đi!”, Dương Ân xua xua tay nói.

“Đừng vội, trên cánh tay ông ta có một vòng càn khôn, lấy hết đi!”, Tiểu Hắc đáp lời.

Lão Rùa lại vội vàng lấy xuống một chiếc vòng bạc xấu xí trên cánh tay của Thạch Sa Phong.