Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 239: Quyết đấu Thác Bạt Nã Tác (2)



Sắc mặt Thác Bạt Nã Tác dần trở nên khó coi hơn. Hắn ta đã sử dụng đến 8 phần sức lực cơ thể, thế nhưng vẫn không đè ép xuống được. Hắn ta không thể chấp nhận được chuyện này, hơn nữa đối phương còn chưa dùng toàn lực nữa.

“Sức mạnh của tên vớ vẩn này còn mạnh hơn Man kình tầng 1 là ta, xem ra ta phải nghiêm túc thôi!”, Thác Bạt Nã Tác thầm nghĩ.

Dương Ân thì không nghĩ nhiều. Từ sau khi nghe lời nhắc nhở của Tiểu Hắc thì hắn đã càng vận dụng quyền cấp binh nhiều hơn, càng đánh càng ngộ ra chỗ phi thường của quyền cấp binh. Nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng đánh ra thì lại cực kỳ mạnh và hữu hiệu.

Tiếc là hắn vẫn cảm thấy thiếu điều gì đó khiến cho quyền cấp binh này chưa đạt đến ý nghĩa thật sự.

Man lực tầng một xung kình!

Man lực tầng hai cương kình!

Thác Bạt Nã Tác nâng sức mạnh lên tầng hai, thân hình cũng biến lớn, cơ thịt tăng trưởng, sức mạnh tăng vọt.

Cơ thể hắn ta được một huyền giáp man lực cương kình bao quanh, khiến lực phòng ngự của hắn ta lại tăng vọt lên nữa, không hề kém phần so với giáp huyền khải của Dương Ân. Hắn ta lại đấm ra, sức mạnh tăng lên gấp bội.

“Giết chết ngươi trong một quyền!”, Thác Bạt Nã Tác hô lớn.

Man ngưu của Man thú quyền xông thẳng lên trời.

Một con bò Man di đáng sợ hiện ra, chạy về phía Dương Ân, sừng bò sắc nhọn như muốn xé nát không gian.

“Không được đâu!”, Dương Ân buông một câu đơn giản rồi 12 kinh mạch và 6 kinh mạch thần kỳ được kích hoạt, 455 huyệt vị hình thành biển sao, khiến sức mạnh trong đan điền trung tâm bộc phát ra. Quyền này vẫn là quyền cấp binh cực kỳ đơn giản, nhưng đột nhiên khiến hắn dung hợp lực tay của thốn quyền thêm vào.

Hai nắm đấm chạm vào nhau, hai bên vẫn không phân thắng bại như cũ. Lúc này, Thác Bạt Nã Tác đã không thể chịu nổi nữa, hắn ta gào lên phẫn nộ: “Ta không tin ngươi có thể chặn tiếp một lực đấm nữa của ta!”

Thác Bạt Nã Tác đánh ra 12 quyền, một như Man ngưu, một như Man hổ, một như Man tượng… 12 con Man thú lần lượt hiện ra, hội tụ thành man kình mạnh mẽ nhất. Sức mạnh này còn mạnh hơn cả A Nhược Lạp mà Dương Ân gặp.

Hai người đều đã giác tỉnh man kình tầng 2, cảnh giới cũng thế, nhưng sức mạnh thì khác nhau hoàn toàn.

Dương Ân đánh ra 12 quyền y hệt, lực tay cũng được cộng thêm bởi quyền cấp binh. Hai loại quyền pháp này, thốn quyền là kỹ thuật cấp sĩ còn quyền cấp binh là kỹ thuật cấp binh, thế mà lúc này lại lấy kỹ thuật cấp binh làm chủ, thật không thể tin nổi.

Tiếc là lực đấm của Dương Ân vẫn kém một bậc, bị Thác Bạt Nã Tác đánh cho thối lui. Mỗi lần lùi lại thì mặt đất lại hiện một hố sâu, bụi đá bay đầy trời, cây cối ngả nghiêng.

Thác Bạt Nã Tác cũng lộ ra nụ cười đắc ý: “Để xem ngươi còn chặn được mấy chiêu!”

Dương Ân thì tiếp tục im lặng ứng chiến, gặp chiêu tiếp chiêu, khiến cho tốc độ thốn quyền dung hòa vào quyền cấp binh.

Uy lực của quyền cấp binh đang nâng lên, dần dần linh cảm lại xuất hiện.

Hắn cảm thấy quyền cấp binh mới là khởi nguồn của trăm thứ quyền, dù là quyền pháp gì thì cũng không tách rời khỏi biến hóa của quyền cấp binh được. Mà cuối cùng, quyền pháp đó vẫn có thể dung hòa vào quyền cấp binh, và đạt đến mục đích từ đơn giản đến phức tạp.

Tiếc là Dương Ân không hiểu nhiều về quyền pháp, không thể dung hợp được kỹ thuật quyền nhiều hơn, nên quyền cấp binh chỉ phát huy được trong giới hạn. Hắn lẩm bẩm: “Người Man này là cái bia luyện tập tốt nhất của ta!”

Dương Ân đổi quyền kỹ thành chưởng kỹ, Băng Sơn chưởng đánh ra liên tục, nó đã đạt đến giai đoạn đại thành.

Uy lực của nó cũng không tầm thường chút nào, ngoài ra thuật chạy như bay cũng phối hợp đá ra, tạo thành tổ hợp công kích liên hoàn, cuối cùng cũng hóa giải được thế tấn công của Thác Bạt Nã Tác.

Thác Bạt Nã Tác lại bực mình, hắn ta không ngờ Dương Ân lại khó đối phó như vậy. Cuối cùng, hắn ta mất hết kiên nhẫn, huy động đến kích hoàng kim, đâm thẳng đến chỗ yếu hại của Dương Ân.

Thác Bạt Nã Tác sử dụng binh khí thì mới được coi là dùng toàn lực. Có man kình cộng vào, uy lực chém ra vô cùng mạnh mẽ, có thể tạo thành vết hằn trên giáp huyền khải của Dương Ân, khiến cơ thể Dương Ân phun ra máu.

“Giết!”, Thác Bạt Nã Tác hét ầm lên, sát khí bừng bừng, chém ra những chiêu sắc bén. Phạm vi quanh đó mười mấy trượng đều bị chém sạch.

Hắn ta tưởng rằng giết Dương Ân là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng Dương Ân lại cứ chặn hắn ta lại, cho dù có mạnh hơn thì Dương Ân vẫn chẳng bị thương.

“Ngươi hết kiên nhẫn rồi à? Tử tước ta thất vọng quá thôi!”, Dương Ân bước ra, rồi vút tới lúc Thác Bạt Nã Tác đang tấn công hắn. Hắn không ngừng đánh trả, tạo thành không ít thương tổn cho Thác Bạt Nã Tác.

Dương Ân đã lĩnh ngộ ba loại kỹ thuật chiến đấu quyền, chưởng và chân đến mức viên mãn, gần tới giai đoạn hoàn mỹ. Mỗi chiêu đánh ra đều có huyền khí không ít hơn 150 đỉnh, đây đã là uy lực tương đương di động một hòn núi nhỏ rồi.

“Sư huynh, để ta hiệp trợ huynh!”, Chu Nhược Hồng không nhìn nổi nữa, cầm đàn tỳ bà gảy lên.

Đinh đang đinh đang!

Tiếng đàn tỳ bà rất kích động, rơi thẳng vào tai Thác Bạt Nã Tác lại giống như đang kích phát thêm tiềm lực của hắn ta, trong nháy mắt lực bạo phát càng thêm đáng sợ.

“Haha, đa tạ Chu sư muội, ta sẽ tặng cái đầu này cho muội!”, Thác Bạt Nã Tác cười dài, kích hoàng kim lại tấn công ra, lực lượng chuyển hóa thành một con sư tử lông vàng, gào rú khắp rừng, xé rách sông suối.

Sức mạnh này lại tăng lên gấp đôi, bức ra hai trăm đỉnh lực, khủng bố vô cùng.

Dương Ân không ngờ rằng Thác Bạt Nã Tác lại tăng vọt về sức mạnh như vậy, không kịp biến chiêu, liền trúng công kích của Thác Bạt Nã Tác, giáp huyền khải đã vỡ nát…

Ầm!