Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 261: Không nên coi thường bất kỳ đối thủ nào



Sức mạnh như vậy đã thuộc về lực chiến đấu mạnh nhất dưới cảnh giới cấp vương, nhưng trong mắt Dương Ân thì cũng chẳng tính là gì.

“Lão thái giám như ngươi thì làm được gì!”, ánh mắt Dương Ân sắc bén nhìn chằm chằm Lý công công rồi hét lên một tiếng, rồi nhanh chóng phản đòn.

Thuật Long Quy lật biển!

Dương Ân không nể nang, 12 kinh mạch trong cơ thể, 6 đại kỳ mạch, hơn 500 huyệt vị đồng thời bùng nổ phát ra sức mạnh cực lớn, kích hoạt lực huyết mạch, dường như có một bóng hình con rùa hiện ra sau lưng hắn, trong vô hình toát ra một cỗ khí thế vô đối, sức mạnh quyền chưởng điên cuồng đánh ra.

Lý công công hốt hoảng trước đòn phản kích của Dương Ân, sau đó nghiến răng tiếp tục gia tăng sức mạnh, cốt phải đánh chết Dương Ân.

Ầm ầm!

Khi hai cỗ sức mạnh giao nhau, lập tức sinh ra khí thế to lớn, huyền khí bùng nổ khiến ngũ hoàng tử bay ra, một vài cây cối và đất đá bên cạnh đều bị nổ thành bột mịn.

A!

Khi sức mạnh tiêu tan đi một chút, có người phát ra tiếng la hét thảm thiết, rõ ràng là thắng bại đã phân.

Mọi người định thần lại thấy người ngã xuống là Lý công công thì lần này chúng hoàn toàn ngây ngốc. Chúng cảm thấy có khi đây chỉ là một ảo giác?

Chỉ có Lâm Thê Thê biết mọi thứ là thật, Lý công công không phải đối thủ của Dương Ân. Cô ta lẩm bẩm nói: “Lần này có thể thu trận được rồi”.

Vuốt của Lý công công bị Dương Ân đánh thương, máu tươi đã thấm ra, khuôn mặt mang vẻ vô cùng khủng khiếp.

Dương Ân thì lại bình thản đứng tại chỗ: “Còn muốn dạy dỗ ta nữa không?”

Lần này, mọi người đều không nói nên lời. Nơi đây là rừng hoang nước độc, chúng lấy thân phận ra mà ép Dương Ân là chuyện không thể, hơn nữa vừa rồi Dương Ân đã nhắc đến một thế lực trấn quốc khiến chúng càng thêm kiêng dè Dương Ân có thân phận gì không thể để người khác biết.

“Xin… xin lỗi, họ không cố ý làm khó ngươi. Xin nể mặt ta bỏ qua cho họ được không?”, Lâm Thê Thê vội vàng đứng ra xin lỗi nói.

“Ha ha, ngươi là ai? Ta quen ngươi sao?”, Dương Ân cười lạnh lùng nhìn Lâm Thê Thê nói. Hắn ngừng một lát rồi quát mắng ngũ hoàng tử: “Trên người có đồ gì quý giá thì đưa hết cho ta để đổi mạng, nếu không hôm nay các ngươi phải phơi thây nơi này”.

Sắc mặt của Lâm Thê Thê bỗng chốc trở nên tái mét. Đến tên của Dương Ân là gì cô ta cũng không biết thì cô ta có tư cách gì mà yêu cầu người ta nể mặt?

“Ngươi dám động đến hoàng tử, thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao!”, Lý công công hét lên một tiếng, hơi thở của lão ta chợt thay đổi, một luồng khí âm sát bao phủ toàn thân, khiến sức mạnh của lão ta tăng dần. Thân thể của lão chuyển sang màu xanh, trong miệng răng nanh mọc dài ra đáng sợ như cương thi.

Thanh sát kiếp công!

Lý công công này lại tu luyện võ công ngoại môn tà đạo, hấp thu khí tử thi trong thời gian dài để gia tăng lực chiến đấu, có thể khiến lão ta hoá thành xác sống để chiến đấu.

Khi Lý công công biến hoá giải phóng ra thì mọi người đều cảm thấy âm u, lạnh lẽo kinh người, từng người đều như tránh bệnh dịch mà vội vàng lui ra xa.

Dương Ân cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều công pháp kỳ dị, nhưng võ sĩ biến hoá mạnh mẽ như Lý công công thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn tỏ ra phấn khích nói: “Sắp chết giãy đành đạch”.

Ngũ hoàng tử tỏ vẻ căm giận vô cùng mà hét lên: “Lý công công, giết hắn đi, nhất định phải giết hắn!”

Hắn ta lớn đến bằng này tuổi đầu mà chưa từng chịu nhục nhã lớn như vậy, đặc biệt là lại ở trước mặt sư đệ, sư muội. Hắn ta thật sự không chịu nổi, bắt buộc phải khiến Dương Ân chết đi thì mới có thể xoa dịu nỗi oán hận trong lòng hắn ta.

“Hoàng tử điện hạ yên tâm, hắn chết chắc rồi!”, Lý công công lạnh lùng nói một câu, lại một lần nữa xông lên giết Dương Ân.

Trên cánh tay màu xanh của lão ta đã có nhiều thêm một đôi móng vuốt màu xanh phủ lên. Móng vuốt sắc nhọn vô cùng vồ ra, như mấy con dao sắc nhọn cùng xuất chiêu, cắt vào không khí hiện ra những luồng sáng màu xanh.

Sức mạnh của một đòn này mạnh hơn lúc trước hai, ba lần. Điều này thuộc về sức mạnh lớn nhất của cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp, không có đối thủ dưới bậc vương giả.

Rốt cuộc, Dương Ân cũng lộ ra nét mặt nghiêm túc, ánh mắt trở nên vô cùng nhạy bén, nhìn rõ nét quỹ đạo tấn công của đối phương. Hắn không hề do dự mà ra tay. Băng Sơn chưởng đánh ra liên tiếp, chưởng phong mạnh mẽ giao đấu với đôi vuốt nhọn kia. Hai luồng huyền khí khác biệt không ngừng va chạm, từng đợt âm thanh âm trầm vang lên, trông rất kịch liệt.

Lần này, Dương Ân không thể đè ép Lý công công mà trái lại móng vuốt của Lý công công đã để lại mấy vết cào trên hai vai của hắn. Máu tươi chảy ra không ngừng, có một luồng khí thanh sát xâm nhập vào cơ thể. Khí thanh sát kia là loại thi độc biến dị, đủ để ăn mòn thịt người.

Trong lúc quan trọng, thân thể bất tử của Dương Ân đã phát huy tác dụng, ngăn cản khí thanh sát này, khiến chúng không thể làm hắn bị thương.

“Xem ra, không nên coi thường bất kỳ đối thủ nào!”, Dương Ân thầm nhắc nhở mình, sau đó, hắn bắt đầu nghiêm túc chiến đấu với Lý công công.

Dương Ân lợi dụng tất cả các kỹ thuật chiến nắm trong tay, quyền, chưởng và chân đều được dùng. Mỗi một kỹ thuật chiến đã đạt tới giai đoạn đại thành, thậm chí là giai đoạn hoàn mỹ. Lực chiến đấu bùng phát đủ để duy trì thế cân bằng với Lý Công Công, nhưng muốn đánh thắng đối thủ thì không hề dễ dàng.

“Không thể kéo dài thêm thời gian với lão ta nữa!”, Dương Ân không muốn dây dưa thêm, hắn bắt buộc phải có một lực chấn động đủ lớn để hạ kẻ trước mặt.

Đạo Tử Thần!