Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 269: Tình hình thay đổi



Dương Ân như không nhìn thấy sức mạnh của gậy này, thuận tay liền tung ra một cú đấm. Đây là một cú đấm thẳng, lại ẩn chứa uy lực của thốn quyền, trong tích tắc, hắn đã luồn xuống bên dưới thú cưỡi của tên thuộc Man sĩ kia, trong nháy mắt, một uy lực bộc phát đáng kinh ngạc "Ầm!" một tiếng nổ lớn vang lên, con Man Ngưu kia chịu một đấm mạnh đến nỗi máu thịt nát be bét, ngay cả tên Man sĩ cũng bị ngã xuống theo một cách nặng nề.

Không đợi tên Man sĩ kia định thần lại, Dương Ân lại tung ra một cước, sức mạnh giống như một đòn roi dài lướt qua, một vệt dài hằn trên mặt đất, cát đá văng tung tóe không ngớt, mà cơ thể của tên cảnh giới Man sĩ kia phải chịu một cước mạnh, liền văng ra xa mười mấy trượng, va trúng phải một tảng nham thạch, khiến cho tảng nham thạch bị lõm vào trong, sống chết không rõ.

Dương Ân chỉ cần giơ tay nhấc chân là đã giết chết một tên kỵ sĩ, khiến Nghiêm Minh Tranh cảm thấy không thể tin được, một thiếu niên như vậy mà đã sở hữu sức mạnh và thủ đoạn sát phạt lớn mạnh như này, dù cho trong quân đoàn Tử thần đều không phải là những người vô danh, vậy tại sao hắn ta chưa từng nghe nói đến?

“Xem ra thời gian ta ra ngoài hơi dài nên không biết gần đây trong quân đội đã xảy ra chuyện gì!”, Nghiêm Minh Tranh thầm nghĩ trong lòng, đồng thời hắn cũng đang nghĩ sau khi trở về nhất định phải lôi kéo Dương Ân về Xích Hầu Doanh của bọn họ, đây sẽ là một trợ giúp rất lớn.

Đáng tiếc, nếu hắn ta biết được Dương Ân đã từ chối lời mời của mấy đại doanh trại, sợ là hắn ta sẽ không dám có suy nghĩ như vậy nữa.

Đúng lúc này, Dương Ân như sói giữa bầy cừu, xông đến đám quân Man kia, giơ tay vung chân liền có thể đủ bộc phát ra lực chiến đấu dũng mãnh, từng tên kị sĩ Man tộc lần lượt bị hắn dũng mãnh đuổi giết.

Lúc đầu, người của Xích Hầu Quân cảm thấy chi viện của Khỉ Gầy chỉ có thể giúp bọn họ nghỉ ngơi một chút, nhưng sự xuất hiện của Dương Ân lại còn trực tiếp ổn định lòng quân, khiến cho đám quân Man đang bị đuổi giết đều run như cầy sấy.

“Người này quá mạnh, khó bề địch lại!”, trong đội quân của tộc Man có một tên tướng Man cảm thán.

“Giờ mới biết thì đã quá muộn rồi!”. Sau khi Dương Ân cười lạnh một tiếng, hắn lao thẳng về phía tên tướng Man kia, tốc độ đó nhanh như một bóng ma, lúc hắn vẫn còn cách tên tướng Man kia tám trượng, hắn đã xuất chiêu rồi.

Băng Sơn chưởng!

Đây chỉ là chưởng kĩ cấp sĩ, nhưng khi phát huy đến giai đoạn hoàn mỹ, lại có thể đủ thể hiện ra uy lực cấp tướng.

Một chưởng xuất ra từ lòng bàn tay, lao nhanh trong hư không, trong không trung liên tục phát ra tiếng nổ, bụi bay mù mịt, một đòn Băng Sơn chưởng đã đến phía trước tên tướng Man kia rồi. Đối phương đã dựng lên Man giáp, trong tay vẫn đang cầm khiên, muốn chặn một chưởng này của Dương Ân, nhưng gã ta nghĩ quá đơn giản rồi.

Ầm!

Sau khi một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, chiếc khiên trong tay tên tướng Man nổ tung, Man giáp của gã ta tan rã trong tích tắc, một cánh tay bị đánh gãy hoàn toàn, cơ thể gã ta lăn đi cùng với thú cưỡi của mình.

Khí thế hung hãn của Dương Ân thực sự đã dọa cho đám quân Man sợ hãi vô cùng, nhưng quân Man đều không phải là những kẻ tham sống sợ chết, có hàng chục tên đang lao về phía Dương Ân, chúng nhất định phải hạ gục Dương Ân trước.

“Đại ca thật lợi hại!”. Khỉ Gầy kinh ngạc kêu lên, cầm cây côn đã gãy chém giết càng lúc càng hung hãn, sau lưng như có bóng vượn và khỉ hiện lên, lộ ra lực chiến lớn mạnh mạnh mẽ.

Giờ đây, Khỉ Gầy chỉ có một ý nghĩ, đó là tự mình bước đi trên con đường của riêng mình, hắn ta không muốn cả đời này đều núp ở dưới sự bảo hộ của đại ca, hắn ta mong rằng một ngày nào đó, mình cũng có thể thay đại ca hắn che mưa chắn gió.

Nghiêm Minh Tranh nhìn thiếu niên khí thế hung dữ mạnh mẽ như vậy, cũng bị cảm hóa mà hét lớn: “Mọi người cùng nhau giết hết đám quân Man này đi!”

Nghiêm Minh Tranh vốn là thống lĩnh của Xích Hầu Quân, thực lực lớn mạnh, nếu như không bị Thạch Xa Cường áp chế, lực sát phạt cũng đủ khiến cho người khác phải kinh ngạc.

Cứ như vậy, trên chiến trường xuất hiện tình thế nghiêng về một bên, quân Man hoàn toàn tan vỡ, quân Đại Hạ nhanh chóng giành được ưu thế, có hy vọng giành được thắng lợi.

Về phần Thạch Xa Cường trong trận chiến với hổ Hỏa Vân, gã đang vô cùng chán nản, tu vi thấp hơn Hỏa Vân Hổ một cảnh giới, nhưng lại có thể chịu được các đòn tấn công của Hỏa Vân Hổ thì gã cũng đã không tồi rồi, nhưng muốn giết Hổ Hỏa Vân thì hiển nhiên là chuyện không thể nào. Hơn nữa gã còn có thể bị Hổ Hỏa Vân cắn chết bất cứ lúc nào, trong lòng biết ưu thế đã mất.

“Rút, mọi người rút lui, ngày sau lại quay lại thảo phạt!”, Thạch Xa Cường hạ lệnh cho hai mươi tên quân Man còn lại, mà bản thân gã cũng nhanh chóng lui về phía sau.

“Đừng hòng chạy thoát, ngươi là phần ăn của bổn tướng quân ta!”, hổ Hỏa Vân tốn hồi lâu mà không thể hạ gục Thạch Xa Cường, trong lòng vô cùng tức giận, nó không ngừng bổ nhào về phía Thạch Xa Cường, muốn cắn xé Thạch Xa Cường ra làm thức ăn.

Thạch Xa Cường phản ứng rất nhanh, sớm nhảy khỏi thú cưỡi của mình trước để cho Hổ Hỏa Vân bổ nhào về phía thú cưỡi của mình, còn bản thân gã lại nhanh chóng chạy thoát.

Hổ Hỏa Vân nhất thời không thể đuổi theo, bởi vì thú cưỡi của Thạch Xa Cường vẫn không ngừng phản kháng dù đang hấp hối, nó không muốn trở thành thức ăn cho hổ.

Chính vào lúc Thạch Xa Cường tưởng rằng mình có thể tìm đường sống trong chỗ chết, trước mắt gã lại xuất hiện một bóng người, đồng thời vung ra một đao, gã chỉ nhìn thấy lưỡi đao lóe lên, còn chưa kịp hét lên thì đã bị chém thành hai nửa rồi.

“Chịu không nổi một đòn!”