Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 276: Nộp quân công



Đây là một người phụ nữ mặc đồ đen, đeo mặt nạ màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng cùng đôi môi gợi cảm. Cho dù nhìn không rõ dung mạo nhưng dáng người lung linh của nàng ta vẫn cực kỳ hoàn mỹ, lồi lõm đúng vị trí, dù gì thì vẫn là một người phụ nữ cực kỳ hấp dẫn.

Nhưng người này lại khiến người ta cảm thấy tôn kính vô cùng, đến cả Tư Mã Nạp Đồ cũng vậy.

Vì nàng ta chính là hoa hồng Tử thần – đoàn trưởng của quân đoàn Tử thần. Đạo Tử thần của nàng ta không hề thua kém chiến vương Tử thần ngày trước, thuộc hàng ngũ 5 người đứng đầu.

Khi hoa hồng Tử thần đi tới, binh sĩ tứ phía tránh đường ra cho nàng ta, bên cạnh nàng ta còn có phó quan mặt lạnh.

Dương Ân nhìn hoa hồng Tử thần, mặc dù không nhìn thấu mặt nạ của nàng ta nhưng đã đoán được nàng ta là ai. Hắn thầm cười khổ: “Xem ra hôm nay lại có kiếp nạn rồi!”

Chuyện hắn bị ném vào vùng phụ cận đám Man di chẳng phải là chuyện tốt của hoa hồng Tử thần hay sao?

Chỉ vì cứu nàng ta mà hắn không cẩn thận nhìn thấy những thứ không nên, rồi lại còn bị báo thù, thật sự là không có thiên lý mà.

“Dương Ân, còn không mau thả người ra đi”, phó quan mặt lạnh lạnh lùng nói với Dương Ân.

“Thả ra rồi liệu phó quan có giữ ta lại không? Ta có làm sai gì đâu!”, Dương Ân đáp.

Phó quan mặt lạnh đang định trả lời thì hoa hồng Tử thần đã nói: “Ngươi được thả ra gần một tháng, nếu không có đủ quân công thì tốt nhất là đi chết đi!”

Dương Ân cười khổ: “Bao nhiêu mới là đủ đây?”

“Cho đến khi ta vừa ý thì thôi!”, hoa hồng Tử thần lạnh lùng nói, thật sự rất bá đạo.

Câu này khiến Dương Ân cạn lời, đến cả các binh sĩ xung quanh cũng thế.

Đến khi nàng ta vừa ý thì thôi là sao?

Quả nhiên vị hoa hồng Tử thần này không phải là người dễ nói chuyện mà.

“Được thôi!”, Dương Ân thở dài, rồi ném Tào Thanh Cung ra ngoài như ném một con chó chết.

Có binh sĩ bắt lấy hắn ta, Tào Thanh Cung phẫn nộ vô cùng, trong lòng hắn ta hận Dương Ân đến cực điểm.

Trước mặt bao nhiêu người mà lại khiến hắn ta bẽ mặt như thế, hắn ta phải giết chết Dương Ân.

“Được, các ngươi có thể rời đi được rồi. Chúng ta sẽ cho Tào thống lĩnh một lời giải đáp công bằng. Tất cả đi đi”, Tư Mã Nạp Đồ lên tiếng nói với nhóm binh sĩ.

Thế là hàng ngàn binh sĩ tản đi, nhưng bọn họ đều đã nhớ mặt kẻ ác ôn là Dương Ân. Người này dám đánh cả Tào thống lĩnh, thật sự không có ai có gan to được như hắn.

Nếu lần này hắn không chết thì chắc chắn sẽ lập được uy vọng rất lớn trong quân.

“Tiểu Hắc phối hợp với ta mang đầu tướng Man ra nhé”, Dương Ân cảm ứng nói với Tiểu Hắc.

Dương Ân xảy ra chuyện, Tiểu Hắc đương nhiên sẽ không ở quá xa hắn, nó sẽ không để Dương Ân chết.

“Yên tâm đi, Tiên Hoàng ta cầm đống đầu chết đấy còn đang thấy tởm đây này!”, Tiểu Hắc đáp.

Phó quan mặt lạnh nói: “Quân công của ngươi ở đâu, lấy ra đi!”

“Các vị đại nhân có chắc là muốn ta lấy ở đây không?”, Dương Ân hỏi.

“Lập tức lấy ra, đừng có lắm lời!”, hoa hồng Tử thần đã có ý muốn làm khó Dương Ân, trong lòng nàng ta có một cảm giác không nói nên lời với người thiếu niên đã nhìn sạch cơ thể mình này. Nàng ta muốn hắn chết, nhưng không quyết tâm nổi, cực kỳ mâu thuẫn.

“Vậy làm phiền mọi người dọn sạch khu này chút, chỗ này sợ không chứa đủ quân công của ta đâu”, Dương Ân đáp.

Hoa hồng Tử thần và phó quan mặt lạnh đều lộ ra thần sắc nghi ngờ, những thống lĩnh khác chưa rời đi cũng vậy. Bọn họ muốn xem Dương Ân có thể làm ra trò mèo gì, bọn họ không cảm thấy Dương Ân có thủ đoạn gì trốn thoát được.

“Các vị đại nhân nhìn cho rõ nhé, đây chính là những đầu quân Man ta chém giết được khi thâm nhập sâu vào trong lòng địch!”, Dương Ân hét lớn, rồi giơ tay lên, dùng nắm tay ép xuống. Hắn cảm giác như có một đống đầu người sẽ rơi xuống, nhưng lại chẳng có động tĩnh gì.

Chúng tướng nhìn động tác của Dương Ân không chớp mắt, nhưng tiếc là chả thấy có động tĩnh gì, lúng túng vô cùng.

“Ngươi đùa bọn ta đấy à?”, hoa hồng Tử thần lạnh lùng nói.

“Trong quân không có nói đùa đâu, Dương Ân, nếu ngươi không lấy ra quân công thì ngươi sẽ bị phạt theo quân pháp đấy!”, Tư Mã Nạp Đồ cũng lên tiếng.

Dương Ân lúng túng cười: “Không thể nào, ta chỉ nhầm lẫn chút thôi!”, trong lòng thì mắng Tiểu Hắc không đáng tin cậy. Sau đó hắn mới hét lên: “Quân công của ta, còn không mau xuất hiện đi”.

Lúc này, đám người còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đã thấy có vô số đầu quân Man di hiện ra, mỗi một cái đầu đều nhìn vô cùng đáng sợ.

Giờ thì tất cả đều chết đứng ra đấy.

Nhiều đầu quân Man di như vậy ư, mà nó xuất hiện kiểu gì vậy?

Đến cả hoa hồng Tử thần luôn lạnh lùng cũng lộ ra dáng vẻ kinh ngạc.

“Tên nhóc… Ngươi đã làm thế nào vậy?”, phó quan mặt lạnh không còn lạnh lùng nữa mà hô lên thất thanh.

Đám thống lĩnh kia như Hồng Nghĩa Long, Nam Như Nam, Cát Trưởng Chinh đều nhìn chằm chằm Dương Ân, trong lòng không thể bình tĩnh nổi. Thiếu niên này thật sự quá âm tà.

“Phó quan, ngài đừng hỏi vì sao ta làm được, ngài nên xử lí số đầu người này đi thì hơn”, Dương Ân bình tĩnh nói.

Giờ hắn chẳng quan tâm nhiều nữa, chỉ cần thoát khỏi cảnh hiện tại là được.

Phó quan mặt lạnh cũng không đáp lời mà xử lí số đầu người này của Dương Ân. Gã nhanh chóng nói: “Chỗ này có tổng cộng 230 đầu người, về cơ bản là được mười ngàn quân công”.

Điểm quân công được tính theo kẻ địch mạnh yếu và số lượng nhiều ít. Số đầu quân Man này đều là cấp sĩ, mỗi đầu khoảng từ 10 đến 50 điểm, chỉ đạt đến cấp tướng thì mới được 100 điểm.

Phó quan mặt lạnh nhiều kiến thức, có thể phán đoán được đại khái cảnh giới của đám Man di này trước khi chết chỉ thông qua một vài đặc điểm.