Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 282: Khỉ Gầy bái sư



Khí thế tụ ảnh, phải đạt đến cảnh giới vương giả trung cấp, mới có thể thực hiện chiêu này, lực chiến của Tả Nhất Đao này tuyệt đối không tầm thường.

Thủ ấn mạnh mẽ như ngọn núi đè xuống, sóng nước trong ao thanh lọc cuộn trào mãnh liệt, hai người ở trong ao hiển nhiên cũng cảm nhận được áp lực đang sợ, đều đồng thời phản ứng lại.

Phản ứng của Dương Ân là nhanh nhất, lực chiến đấu của hắn vốn dĩ đã cao hơn Khỉ Gầy, vả lại đang có một luồng chiến lực dâng trào mà không có cách nào tiết ra.

Trên người hắn hiện ra một bóng rùa, hai tay giơ lên, một tay nắm chặt, một tay xòe ra, nắm tay đồng thời giơ lên trời, toàn bộ kinh mạch, huyệt đạo trong cơ thể đều bộc phát, huyền khí từ ngàn lỗ huyệt đan điền như mây bồng bềnh, lập tức khiến cho nước trong ao dâng lên như một thác nước chảy ngược, hình thành một lực lượng vô cùng bá đạo làm nổ tung thủ ấn kia.

Mặc dù phản ứng của Khỉ Gầy bên cạnh hắn chậm nửa giây, nhưng đòn tấn công xuất ra rồi lại áp chế, ánh mắt đỏ rực và ánh vàng kim đan xen vào nhau, trong tích tắc nổ tung tóe, uy lực đó vậy mà lại không thua kém gì phản thiên ấn của Dương Ân.

Đùng đoàng!

Ba luồng sức mạnh hòa vào nhau cùng một lúc, lập tức gây ra một vụ nổ kinh hoàng, rất nhiều nước trong ao lập tức bốc hơi bay tứ tung, nổi lên vô số bọt sóng.

Về phần đám binh lính bên ngoài trận pháp thì bị dọa cho giật mình, người không có sự chuẩn bị trước bị dọa đến nỗi ngã ngay tại chỗ, nhất thời cho rằng có địch tập kích, trong lòng hoảng hốt.

“Đây… đây là tình huống gì thế, dọa chết cục cưng rồi!”

“Cục cưng Trương mau chạy đi, có địch tập kích!”

“Mọi người đừng hoảng, hình như trong ao thanh lọc có chuyện, có trận pháp ngăn cản rồi”.

“Đi xem là chuyện gì đang xảy ra, sao tự dưng ao thanh lọc lại phát nổ”.



Tả Nhất Đao trên khe núi nhìn thấy sức mạnh khí thế của bản thân lại bị hai tên thiếu niên không rõ danh tính đánh tan, còn không tạo ra bất kì áp lực nào cho hai tên thiếu niên kia, điều này khiến cho ông ta có chút kinh ngạc: “Vậy mà lại có lực phản ứng như vậy, không tệ ah, để ta thử lại lần nữa!”

Tả Nhất Đao lại một lần nữa gia tăng sức mạnh, lần này tụ thành hai lòng bàn tay lơ lửng trên không trung, lần lượt đè lên Dương Ân và Khỉ Gầy.

“Vẫn đến nữa!”, Dương Ân hét lên một tiếng, lại một lần nữa vận sức mạnh, phóng ra.

Sức mạnh lần này đã đạt đến 100%, không hề giữ lại bởi vì khí thế chưởng lực của đối phương đã mạnh hơn vừa nãy mấy phần.

Khỉ Gầy cũng sử dụng thuật nhãn luyện một lần nữa, trong đồng tử lại có thể ẩn chứa những kí hiệu đặc biệt kỳ dị, khiến sức mạnh của đồng thuật càng thêm khủng bố bất phàm.

Lại là một tiếng nổ kinh hoàng, dường như ao thanh lọc đã bị lật ngược lại.

Sức mạnh của Tả Nhất Đao lại bị hai thiếu niên phá hủy một lần nữa, ông ta không hề bất mãn chút nào mà ngược lại càng lộ ra vẻ thích thú: “Quả là hạt giống không tồi, để ta xem tiềm lực cực hạn của các ngươi đến đâu.”

Lần này, ông ta không chỉ sử dụng khí thế một cách đơn giản như vậy nữa, mà là trực tiếp vận dụng huyền lực, hai chưởng lật lại ấn xuống, hai luồng huyền lực thật sự phóng xuống, sức mạnh so với khí thế vừa rồi tăng lên gấp hai, ba lần, ít nhất đã vận dụng 10% đến 20% lực chiến đấu của ông ta.

Dương Ân nhìn luồng sức mạnh kia lại một lần nữa áp xuống, kích động chửi rủa: “Vẫn chưa xong nữa hả!”

Dương Ân cảm thấy luồng sức mạnh đến lần này càng to lớn hơn, ý chí chiến đấu của hắn đã đạt tới cực điểm, huyết mạch trong cơ thể không ngừng sôi sục, lập tức khiến hắn sinh ra một loại cảm giác hữu dũng vô địch, sức mạnh phát ra một lần nữa cũng tăng lên gấp bội.

Khỉ Gầy mọc lông dài toàn thân, dường như đã biến thành một con vượn, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, trong tay xuất hiện một đoạn côn, nghênh không liền đánh ra.

Đùng đoàng đùng đoàng!

Âm thanh của năng lượng không ngừng vang lên, ao thanh lọc bị nổ dữ dội, cây cối ở đây đều bị gãy đổ tan tành thành từng mảnh, mà binh lính đóng quân bên ngoài đều bị dọa sợ đến chết khiếp. Nếu như không phải là Tả Nhất Đao đã sớm truyền âm cho bọn họ, bảo bọn họ không cần hoảng sợ, thì e rằng bọn họ sớm đã phát ra báo động cầu viện rồi.

Liên tiếp hai đến ba đòn tấn công giáng xuống khiến cho Dương Ân và Khỉ Gầy đều mệt mỏi ứng phó, mặc dù bọn họ đã chặn được những đòn tấn công này nhưng sức mạnh đã nhanh chóng bị giảm sút, dù sao cảnh giới của bọn họ đều vẫn ở cấp bậc đấu sĩ, tuy có sức mạnh huyết mạch bổ sung đi chăng nữa cũng đều không có cách nào để liên tục chống đỡ một cách kiên cường được.

Dương Ân đến cả sức mạnh Tử thần đều bị ép ra ngoài, mà cơ thể của Khỉ Gầy lại càng phóng đại hơn, tưởng chừng như biến thành một con vượn thật, hoàn toàn không nhìn ra được bộ dáng ban đầu.

Chính vào lúc Dương Ân và Khỉ Gầy đều không thể cầm cự nổi, Tả Nhất Đao cuối cùng cũng dừng tấn công.

Dương Ân đảo mắt trực tiếp nằm trong nước, trên người hắn có thủy huyền châu, nước hai bên đều sẽ không thể gây ra bất kì thương tổn nào cho hắn, ngược lại còn không ngừng bổ sung sức mạnh cho đan điền trống rỗng bên trong cơ thể.

Huyết mạch của Khỉ Gầy không còn sức để duy trì nữa, cơ thể lại biến về diện mạo ban đầu, trực tiếp ngã xuống nước, không còn sức lực để động đậy nữa.

Lúc này, Tả Nhất Đao từ trên sườn núi bay ra, trên người ông ta đột nhiên ngưng tụ thành một đôi cánh huyền khí màu vàng, khiến ông ta nhẹ nhàng bay trên không, đến trước mặt của Dương Ân và Khỉ Gầy, từ trên nhìn xuống nói với hai người bọn họ: “Hai ngươi đều không tồi, đều làm đồ đệ của bổn vương đi!”

Tả Nhất Đao đã già rồi, hơn nữa do khiếm khuyết trên cơ thể nên rất khó để lại tiến thêm một bậc. Ông ta sớm đã nảy sinh ý định rút khỏi chiến trường nhưng ông ta lại vẫn hy vọng rằng mình có thể có người kế thừa để thay mình bảo vệ lãnh thổ này, mà hai tên thiếu niên trước mặt chính là người chọn lựa mà ông ta mong ngóng nhất.

Nếu như có thể thu nhận hai người bọn họ làm đồ đệ, biên ải này sẽ có thêm hai vị Vương, có thể bảo vệ lãnh thổ phương này cả trăm năm.

“Vương giả cảnh giới Địa Hải!”, Khỉ Gầy yếu ớt kêu lên.