Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 310: Ta muốn sinh khỉ con cho ngươi!



Tưởng Cương Cường - cường giả chiến tướng từng được đánh giá có triển vọng trở thành Vương trong mười năm tới bị đánh bại trong một chiêu.

Kết cục này thật sự khiến người khác khó có thể tin được!

Đôi mắt của Nam Như Nam sáng lên, cô ta là người đầu tiên kêu lên: “Dương Ân ta yêu ngươi, sau này ta sẽ làm người phụ nữ của ngươi!”

Cô ta khiến tất cả mọi người kinh ngạc, hiện trường lập tức trở nên ồn ào.

“Dương Ân thật sự đánh bại Phó thống lĩnh Tưởng chỉ bằng một chiêu, chẳng lẽ hắn đã trở thành Vương rồi?”

“Nhỏ tiếng thôi, gọi hắn là Phó thống lĩnh Dương đi! Đại nhân trẻ tuổi như vậy đáng được chúng ta tôn trọng, thật không ngờ rằng sức chiến đấu của hắn còn đáng sợ hơn kỹ thuật chiến đấu!”

“Trong quân đội có một cường giả thiếu niên như Phó thống lĩnh Dương thì trong tương lai, tộc Man di sẽ phải lo lắng rồi!”

“Phó thống lĩnh Dương tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi!”

...

Tất cả các binh sĩ đều quỳ chịu phục, bọn họ đã quên mất thân phận ngục nô của Dương Ân, chỉ biết rằng hiện giờ hắn là thống lĩnh Dương Ân của Quân đoàn Tử thần, sau này phải tôn trọng hắn một chút.

Vạn Lam Hinh nắm chặt quyền, khuôn mặt tràn đầy vẻ tự hào, tự lẩm bẩm: “Ân đệ thật sự đã làm được rồi, sau này không ai có thể ngăn cản được đệ chấn hưng lại Dương gia nữa!”

Còn Cát Trưởng Chinh, Hồng Nghĩa Long, Từ Tiểu Cường cũng giống như nuốt phải ruồi, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Bọn họ đã tin chắc rằng Tưởng Cương Cường sẽ hạ được Dương Ân, nhưng sau khi hiện thực bày ra trước mắt, họ lại khó có thể chấp nhận được.

“Vị huynh đệ này thật là tài giỏi!” sau khi Nghiêm Minh nuốt một ngụm nước bọt, giơ nắm đấm lên ngạc nhiên hoan hô.

Hắn ta đã từng chứng kiến sự mạnh mẽ của Dương Ân, hiện giờ Dương Ân lại chứng minh thực lực của mình một lần nữa, đúng thật là biến thái!

“Tại sao hắn lại trở nên mạnh như vậy? Tại sao chứ!”, Từ Tiểu Cường cắn môi đến chảy máu, hắn ta không thể nào chấp nhận được việc Dương Ân đã trở nên lợi hại như vậy, hắn ta chỉ hận không thể giết chết Dương Ân ngay lập tức.

Tưởng Cương Cường ngã xuống rìa đài khiêu chiến liền ngất xỉu.

Vốn dĩ gã vẫn còn chút ý thức, nhưng lại nhận ra bản thân đã bị đánh bay khỏi đài khiêu chiến, thế nên liền ngất đi, để đỡ mất mặt trước mọi người.

Những người trong Chiến Hổ doanh nhanh chóng đỡ Tưởng Cương Cường rời đi, Từ Tiểu Cường cũng bỏ đi với vẻ mặt xám xịt.

Dương Ân lắc lắc nắm đấm: “Thật đúng là không chịu nổi một đòn!”

Nếu như trước đây hắn nói như vậy thì ai cũng nghĩ hắn tự cao tự đại, nhưng hiện giờ lại không có ai dám phản bác lại hắn nửa câu, bọn họ không muốn bị vả mặt.

“Còn có ai muốn lên đài thách đấu không?”, Dương Ân đắc ý hỏi mấy vị Phó thống lĩnh.

Mấy vị Phó thống lĩnh đó liền quay mặt đi, không ai dám nhìn thẳng Dương Ân, họ đã bị vả mặt rồi, không muốn đi theo vết xe đổ của Tưởng Cương Cường.

Dương Ân cũng không kiểu được đằng chân lân đằng đầu, nhanh chóng nhảy từ trên khiêu chiến đài xuống, hôm nay hắn đã thu hoạch đủ rồi, không nên tiếp tục kiêu ngạo nữa, nếu không thì sẽ bị sét đánh mất.

Khi Dương Ân vừa nhảy từ đài khiêu chiến xuống, Nam Như Nam đã lao tới, cô ta dang rộng vòng tay to lớn, lộ ra bộ ngực vĩ đại rồi ôm hắn vào lòng.

Dương Ân thấy cảnh tượng này, nhanh chóng né tránh, kêu lên: “Ngươi muốn làm gì!”

“Dương Ân, ngươi hãy để ta làm nữ nhân của ngươi đi. Ta cảm thấy mình đã yêu ngươi rồi!”, Nam Như Nam nhìn Dương Ân bằng ánh mắt si mê.

Trước đây Nam Như Nam thấy Dương Ân nhỏ bé dễ nhìn, không có khí chất của người đàn ông nhưng bây giờ nhìn lại thì cả người Dương Ân đều tỏa ra khí chất, tràn đầy vẻ nam tính, cực kỳ phù hợp với hình tượng hoàng tử bạch mã trong lòng cô ta.

Có lẽ là do người tình trong mắt hóa Tây Thi rồi.

“Dừng lại, đừng nói nữa, ta đã có người yêu rồi!”. Dương Ân ngăn Nam Như Nam nói tiếp, liền lách mình đến cạnh Vạn Lam Hinh, ôm Vạn Lam Hinh trong lòng rồi nói.

Lúc này, khuôn mặt của Vạn Lam Hinh đỏ lên như trời lúc hoàng hôn, trái tim của cô ta đập rất nhanh, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể.

Cậu bé đã từng nhiều lần ngã ngựa vì cô ta, cậu bé từng cõng cô ta trở về trong trời đông tuyết phủ, hiện giờ đã trở thành một nam tử hán, có thể cho cô ta cảm giác an toàn, khiến cô ta say mê trong đó.

Nam Như Nam nhìn Vạn Lam Hinh với ánh mắt tràn đầy vẻ khiêu chiến: “Ngươi không xứng với Dương Ân, nhường hắn cho ta, ta sẽ cảm kích ngươi!”

Vạn Lam Hinh lại không phải dạng phụ nữ yếu đuối, cô ta không chịu thua mà nói: “Phó thống lĩnh Nam, có thể ngươi không biết, chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cho nên... ngươi hãy tỉnh táo lại đi, Ân đệ sẽ không thích loại người như ngươi đâu!”

“Không sao cả, tình cảm có thể bồi dưỡng, ta tin đến cuối cùng hắn sẽ thích ta thôi!”, Nam Như Nam vô cùng tự tin nói.

Vạn Lam Hinh nhẹ lắc đầu: “Không đâu, bởi vì người đệ ấy thích là ta!”

“Ta muốn quyết đấu với ngươi!”, Nam Như Nam dứt khoát nói.

Những người xung quanh đều nhìn Dương Ân với ánh mắt đầy sát khí, bọn họ chỉ hận mình không thể thay thế với Dương Ân.

Bọn họ không chịu được bầu không khí này nên từ từ rời đi.

Dương Ân cũng không chịu được sự điên rồ của Nam Như Nam, kéo tay Vạn Lam Hinh nói: “Lam Hinh tỷ, chúng ta đi thôi!”