Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 321: Hoa đạo Thần đình nở



Dương Ân hoàn toàn không biết sau khi mình đổi một viên đan dược thì lại càng thu hút thêm sự chú ý của tầng lớp lãnh đạo, nếu như hắn biết được tình huống như vậy thì sẽ không liều lĩnh thế rồi.

Hiện giờ, Dương Ân lại đi tìm hoa hồng Tử thần một lần nữa, đáng tiếc lại thành công dã tràng.

Hắn thực sự không thể hiểu nổi tại sao đoàn trưởng hoa hồng Tử thần này lại xuất quỷ nhập thần như vậy, muốn tìm được nàng ta quả thực là rất khó.

Không còn cách nào khác, Dương Ân đành quay trở về lều của mình, sau đó lấy ra một viên phong ấn châu, hắn nói với Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, ta muốn mở viên phong ấn châu này ra, ngươi nghĩ có thể chứ?”

Viên phong ấn châu này trong tay Dương Ân được lấy từ chỗ của mười đại vương giả tộc Man - Thạch Sa Phong, cho đến bây giờ vẫn chưa được mở ra.

“Có thể, nhưng ta kiến nghị ngươi nên uống hoàn hồn đan trước, sau đó hẵng mở phong ấn, nếu không, ý chí huyệt Thần đình của ngươi không, một khi phong ấn mở ra, e là cũng uổng phí!”, Tiểu Hắc đáp.

Trước đó, Tiểu Hắc đã luyện chế ra một lò hoàn hồn đan, tổng cộng được ba viên đan dược, ngoại trừ một viên mà Khỉ Gầy đã lấy, hai viên còn lại vẫn đang ở trên người Dương Ân.

“Giờ ta có thể uống hoàn hồn đan không?”, Dương Ân hỏi.

Viên hoàn hồn đan này chính là đan dược cấp vương, không chỉ có thể trị liệu thương tích trong linh hồn mà còn có thể làm cho linh hồn Thần đình của con người thêm lớn mạnh.

Dương Ân vẫn luôn giữ lại nó để sử dụng khi khẩn cấp, hiện giờ Tiểu Hắc lại muốn hắn uống nó, trong lòng hắn vẫn rất ngạc nhiên.

“Bảo ngươi uống thì uống đi, đừng có nhiều lời như vậy!”, Tiểu Hắc mất kiên nhẫn nói, dừng lại một chút nó lại nói thêm một câu: “Không phải ngươi cũng muốn tu luyện thuật luyện đan sao? Trước khi hoa đạo chưa nở, không có đủ lực tinh thần để chống đỡ, ngươi hoàn toàn không thể học được thuật tiên đan của bổn tiên hoàng!”

“Được rồi, ta uống!”, lần này Dương Ân đáp lại rất nhanh, trực tiếp nhét hoàn hồn đan vào miệng mình.

Sau khi hoàn hồn đan xuống họng, liền có một luồng dược tính mạnh mẽ trong cơ thể hắn biến ra.

Dương Ân lập tức vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, tách luồng dược tính mạnh mẽ này ra, rất nhanh huyệt Thần đình liền có phản ứng mạnh mẽ, nhanh chóng hấp thu dược tính mạnh mẽ này, hoa đạo Thần đình lập tức lung lay.

Hoàn hồn đan do Tiểu Hắc luyện chế không giống với hoàn hồn đan thông thường, chúng được luyện chế từ lửa tam muội chân hỏa, chất lượng cực kì cao và dược tính cũng cực kì mạnh, mà Dương Ân vừa đột phá cảnh giới, nếu như là cảnh giới bình thường vốn sẽ không có cách nào tiêu hóa được dược tính của viên hoàn hồn đan này, nhưng hoa đạo Thần đình của Dương Ân lại hoàn toàn khác, nó cần được bơm vào rất nhiều sức mạnh bơm vào thì mới có thể đủ khiến cho nó nở rộ hoàn toàn, đây chính là nguyên do Tiểu Hắc bảo hắn uống hoàn hồn đan.

Sức mạnh dồi dào của hoàn hồn đan không ngừng truyền vào trong nụ hoa thần đình, nụ hoa cuối cùng cũng dần dần trở nên lớn hơn, hơn nữa đang từ từ có dấu hiệu nở rộ.

Một cánh, hai cánh, ba cánh...

Sau khi dược hiệu của hoàn hồn đan được hấp thu hoàn toàn, hoa đạo Thần đình cuối cùng cũng nở, tổng cộng nở ra bảy cánh hoa, mỗi cánh hoa đều óng ánh trong suốt như pha lê, trông thật chói mắt và phi thường.

Lúc hoa đạo Thần đình của Dương Ân nở, toàn thân hắn toát ra một tia sáng rực rỡ, vô cùng thuần khiết, và chói mắt.

Nếu có ai nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ thốt lên rằng: “Thần tiên hạ phàm!”

Đáng tiếc, cảnh tượng này chỉ có một con chó nhỏ màu đen chứng kiến, nó thích thú lẩm bẩm: “Không ngờ hoa đạo Thần đình thực sự đã nở rồi, tên tiểu tử này có thể sánh bằng đám thần tiên kia rồi ha ha!”

Đương nhiên, Dương Ân không nghe được giọng điệu vui mừng này của Tiểu Hắc, trong lòng hắn đang có một cảm giác vô cùng mộng ảo, dường như hắn đã trở về những năm tháng của thời viễn cổ, nhìn thấy đủ loại chim muông, dã thú, có rồng bay lên như diều gặp gió trên trời xanh, có Phượng Hoàng cất tiếng hót giữa đất trời, có Bạch Hổ dời núi non, có rùa đen nuốt sóng biển...

Còn có người tiền sử sống ở nơi này, bọn họ không phải kiểu ăn tươi nuốt sống, mà ngược lại là mỗi người lại giống như thần tiên hạ phàm, dùng tay không tóm lấy yêu thú, bắt chúng làm thú cưỡi, bay lượn giữa đất trời, dáng vẻ tiêu sái đó thật sự vô cùng tự do tự tại.

Nhưng những cảnh tượng này chỉ trôi qua trong thoáng chốc, cuối cùng hội tụ thành một đường Đạo tiên quang, tất cả đều tụ lại trên cánh hoa của hoa đạo Thần đình, tạo nên một loại dấu ấn bất phàm của hoa đạo.

Sau khi dấu ấn này xuất hiện, một trong những cánh hoa liền quấn quanh hoa Tử thần.

Hoa Tử thần giật lên theo bản năng, định phản kháng, đáng tiếc, hoa đạo Thần đình hôm nay đã lớn mạnh hơn nó rất nhiều, nó vốn không thể phản kháng lại, bị ép buộc hút vào cánh hoa đầu tiên.

Lực tinh thần và sức mạnh của đạo Tử thần đan xen vào nhau, tạo thành một sức mạnh không thể giải thích được, ở đây giữa đen và trắng là mập mờ bất định, không biết qua bao lâu sau, cánh hoa đầu tiên biến thành màu đen, hoàn toàn khác biệt với sáu cánh hoa trong suốt như pha lê còn lại.

Đạo Tử thần không hề tan biến, mà ngược lại, trực tiếp hòa vào trong hoa đạo Thần đình của Dương Ân, tiến hóa ra sức mạnh hoa đạo Thần đình của hắn, cho lực tinh thần của hắn một loại năng lượng cực kỳ đặc biệt, đây có thể gọi là lực tinh thần Tử thần, trong tương lai nói không chừng chỉ với một ý nghĩ hắn liền có thể khiến người khác trực tiếp “tử vong tinh thần”.