Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 337: Làm phó đoàn trưởng không dễ



Mùa đông tới càng nồng, khí lạnh cũng đã tràn tới.

Trong quân trấn Man đã bắt đầu chuẩn bị rất nhiều đồ giữ ấm, phát quần áo dày cho binh sĩ, tăng cường vật liệu để sưởi ấm.

Cho dù trong quân, phần lớn mọi người đều tu luyện võ thể, có thể chịu được cái lạnh thông thường, nhưng khi biên giới bước vào mùa đông thì khí hậu vô cùng lạnh giá. Võ binh không chịu nổi, chiến sĩ cũng khó chống đỡ. Nếu không có quần áo dày ủ ấm, không đốt lửa trại thì bọn họ sẽ có người bị đông chết. Những chuyện này năm nào cũng gặp.

Quân đoàn Tử Thần lại không có đãi ngộ như thế, cho nên mỗi năm vào mùa đông, ít nhất cũng có mấy chục người, thậm chí hơn trăm người bị lạnh cóng mà chết.

Đối với người ở các quân doanh khác, người của quân đoàn Tử Thần có chết cũng chưa hết tội, mà đối với quản lý cấp cao thì lại không có đủ vật tư để phát cho họ.

Chính vì như vậy, mỗi lần vào đông, quân đoàn Tử Thần đều bùng nổ vài cuộc bạo động, họ sẽ đi cướp đồ giữ ấm của những quân doanh khác.

Đây cũng chính là chuyện đầu tiên Dương Ân cần làm sau khi trở thành phó đoàn trưởng.

Dương Ân vốn cho rằng sau khi làm phó đoàn trưởng thì có thể diễu võ dương oai, đi đâu cũng có kẻ nịnh hót, giống như trước đây mình vẫn còn là Tử Tước vậy, tung hoành ngang dọc.

Đáng tiếc, tất cả chỉ là do hắn tưởng tượng ra mà thôi.

Sau khi phó quan mặt lạnh nói cho hắn biết những chuyện cần phải xử lý trong toàn quân đoàn Tử Thần thì hắn cũng hoàn toàn sững sờ.

Giải quyết vấn đề thức ăn phải dùng điểm quân công để đổi, nếu không mọi người đều đói chết.

Quần áo cần phải giải quyết, nhưng điểm quân công lại không có cách nào để đổi, nếu không mọi người sẽ lạnh chết.

Sau khi vào đông thì cũng là lúc chiến sự ít nhất, nhưng mỗi tháng người của quân đoàn Tử Thần đều phải giao quân công, nếu không họ sẽ bị phạt, đồng nghĩa với việc phải nghĩ cách để giải quyết cho họ.



Dương Ân bỗng chốc cảm thấy như mình cầm phải một củ khoai bỏng giãy, khiến hắn đau đầu không thôi.

Giấc mộng cáo mượn oai hùm vỡ nát mà chờ đợi hắn chính là các loại chuyện vụn vặt thì sao hắn có thể tu luyện, sao có thể mạnh mẽ hơn?

“Phó quan, ta thấy đường đường là một phó đoàn trưởng thì không nên đi làm những chuyện này chứ”, Dương Ân phản đối lời phó quan mặt lạnh nói.

“Ha ha, trước đây những chuyện này là do ta làm, ý ngươi chính là bây giờ vẫn do ta làm mới đúng phải không?”, phó quan mặt lạnh cười lạnh nói.

Bỗng chốc, Dương Ân không nói được lời nào.

Hắn không cho rằng mình là phó đoàn trưởng thì có thể lên mặt với phó quan mặt lạnh, theo nâng cấp thực lực thì hắn phát hiện ra phó quan mặt lạnh cũng là một cao thủ khó dò, ít nhất là vương giả cảnh giới Địa Hải.

“Đừng mặc cả nữa, nếu ngươi đã tiếp nhận vị trí này thì làm cho tốt. Ta tin ngươi làm được”, phó quan mặt lạnh khẳng định nói, rồi đuổi Dương Ân ra ngoài.

Dương Ân chỉ đành ôm một đống tài liệu ghi chép trở về lều mới của mình.

Lều mới của hắn là do đám Lý Đại Chủy dựng lại, vải lều là do Nam Như Nam cung cấp cho bọn họ, làm một chiếc lều hào hoa nhất, khí thế nhất quân đoàn Tử Thần.

Dương Ân tới trước lều thì cảm thấy có chút không chân thực, vốn dĩ trong lòng hắn từ chối tâm ý của Nam Như Nam, nhưng nghĩ tới mình đường đường là phó đoàn trưởng, không có một nơi ở tươm tất thì cũng không ra sao, cho nên đưa qua đẩy lại cũng mặc kệ cô ta làm gì thì làm.

Bên trái phải trước lều có hai thủ hạ đang đứng, chính là thủ vệ mà hai anh em Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh thay hắn chọn ra.

“Bái kiến phó đoàn trưởng”, hai tên thủ vệ thấy Dương Ân thì cung kính chắp tay hành lễ.

Dương Ân xua xua tay, đi thẳng vào trong lều.

Sau khi hắn đi vào trong lều mới phát hiện có một bóng người to khỏe bổ tới phía hắn, may mà hắn trốn nhanh, nếu không bị người to khỏe này ôm chặt rồi.

Người này không phải Nam Như Nam thì còn là ai?

Nam Như Nam trông rất cao lớn, đàn ông bình thường không thể so với cô ta, nhưng thực ra, khuôn mặt của cô ta cũng rất dễ nhìn, ngũ quan đoan chính, thân hình tuy thô nhưng tổng thể thì vô cùng cân đối, đặc biệt là bộ ngực vĩ đại kia, cặp mông kia càng không cần phải nói.

Giống như người ở quê hay nói thì đây là một cô gái sinh nở tốt.

Nhưng, thẩm mỹ của Dương Ân lại không giống người quê, hắn sinh ra trong quý tộc, mắt cao hơn trán, hắn gần như không thể nhìn nổi Nam Như Nam, làm bạn bè thì còn được.

“Không thể để người ta ôm một cái sao?”, Nam Như Nam mang vẻ mặt oán giận nói, giống như một nàng dâu ấm ức vậy.

Dáng dấp này cũng chỉ có Dương Ân mới nhìn thấy còn những người khác, thậm chí là cha cô ta cũng chưa từng được nhìn.

Dương Ân nói: “Phó thống lĩnh Nam, chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân, như thế không tốt lắm đâu”.

“Có gì mà không tốt, ta là người phụ nữ của ngươi, vợ ôm chồng không phải là việc bình thường sao?”, Nam Như Nam trả lời nói.

Dương Ân nghiêm túc nói: “Phó thống lĩnh Nam, cô đừng cố chấp như thế được không. Ta nhỏ hơn cô, tạm thời không có tâm trạng yêu đương, hơn nữa nam tử hán đại trượng phụ, kiến công lập nghiệp trên sa trường, yên ngựa bọc thây, cho nên ta khuyên cô đừng nên đặt tình cảm lên người ta làm gì. Thật ra chúng ta có thể làm bạn bè, không phải sao?”

Đây không phải là lần đầu tiên Dương Ân nói như vậy với Nam Như Nam. Hắn đã từng nhấn mạnh với cô ta, hắn không có hứng thú với cô ta, nói vô cùng rõ ràng nhưng người phụ nữ này cứ dai như cái gân vậy.

Quả nhiên, Nam Như Nam không hề bị đả kích mà còn lộ ra vẻ mặt say mê mà nói: “Oa, Dương Ân, ngươi thật có lý tưởng, ra dáng đàn ông quá. Người ta rất thích ngươi đấy”.