Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 339: Ta không cần đại vương khoác lác



Quân đoàn Tử thần, ở trong lều hoa lệ nhất, có một thiếu niên và một người trẻ tuổi đang cùng uống rượu, ăn thịt.

Thiếu niên mặc giáp chiến, bộ dạng chiến tướng trẻ tuổi, phong độ xuất chúng đó vô cùng áp bức người khác, khiến ai cũng phải khen ngợi một câu: “Thiếu niên chiến tướng thật phong độ”.

Còn người trẻ tuổi kia thì lại trông vô cùng lôi thôi, nếu không phải hắn ta buộc mái tóc rối bù kia thì không nhìn ra hắn ta mới chỉ khoảng 20 tuổi mà còn bị nhận nhầm là một ông chú hơn 30 tuổi.

Thiến niên chiến tướng chính là Dương Ân, hắn đang chậm rãi nhấm rượu, chứ không ăn thịt, người ăn thịt là Lục Trí. Dường như hắn ta đã bị đói lâu rồi, ở đây ăn ngấu nghiến như hổ sói, tướng ăn khó coi vô cùng.

Dương Ân đợi Lục Trí ăn hết hơn 5 cân thịt, mới mở miệng: “Uống một ngụm cho mát họng”.

Một văn nhân có thể ăn được hơn 5 cân thịt thì cũng ăn nhiều đấy chứ.

Lục Trí không khách sáo, nhận lấy chén rượu, ngửa cổ uống hết một ngụm.

“Khụ khụ…”, cũng không biết là Lục Trí uống vội quá hay là trong người có bệnh mà ho liên tục.

“Ngươi có bệnh gì à?”, Dương Ân nhìn Lục Trí hỏi.

Từ lúc đầu Dương Ân gặp Lục Trí, hắn ta đã ho vài lần rồi, cho nên mới hỏi như vậy.

Lục Trí thành thực thừa nhận: “Bệnh di truyền từ nhỏ, nếu không ta cũng không muốn làm sư gia quỷ quái gì đó, khụ khụ”.

“Hóa ra là vậy”, Dương Ân nói. Sau đó hắn đi thẳng vào vấn đề nói: “Ngươi thật sự là đồ đệ của ông lão Tuần Duệ à?”

“Nói ra cũng hổ thẹn, lúc nhỏ may mắn từng nghe qua mấy tiết học của thầy, cũng không biết ông ta còn nhớ ta không. Dù sao kẻ hậu bối như ta cũng coi ông ta như thầy giáo của mình, chính ông ta đã dẫn ta tới con đường văn nhân này. Tuy không đỗ khoa cử trạng nguyên, cũng không thi được cử nhân, nhưng thế nào cũng được coi là tú tài duy nhất trong huyện, cũng coi như không phụ lòng thầy rồi”, Lục Trí ung dung trả lời.

Lần này, vẻ mặt của Dương Ân cực kỳ khó coi. Hắn biết Tuần Duệ là một mưu sĩ cực kỳ tài ba, lại thật sự cho rằng Lục Trí là đệ tử truyền đời của Tuần Duệ. Bây giờ xem ra, hắn bị Lục Trí lừa rồi.

Lục Trí nhìn sắc mặt của Dương Ân không tốt lắm nên vội vàng ho hai tiếng chuyển chủ đề: “Không biết, phó đoàn trưởng tìm ta có chuyện gì? Tuy ta trói gà không chặt nhưng xử lý vài chuyện nội vụ thì cũng không vấn đề gì. Ta từng làm tú tài sư gia huyện lệnh đấy”.

“Vậy ngươi làm sư gia bao lâu, đã xử lý bao nhiêu sự vụ?”, Dương Ân hỏi.

Lục Trí lộ ra vẻ mặt ngại ngùng: “Khụ khụ… Ta làm sư gia nửa ngày, vẫn chưa kịp xử lý việc gì thì huyện lệnh đã bắt ta lại. Vốn muốn tống ta vào ngục nhưng gã vô lại đó lại bắt đường đường là một tú tài như ta sung quân, thật khiến người ta uất hận mà”.

Dương Ân muốn phun ra máu luôn.

Không phải gã này vừa khoe khoang trên thông thiên văn, dưới tường địa lý sao?

Thế mà lại chỉ làm sư gia nửa ngày, còn có mặt mũi mà nói như vậy.

Dương Ân đè nén lửa giận lại hỏi: “Ngươi có biết lệnh sư bây giờ đang ở đâu không?”

Lục Trí khẽ lắc đầu nói: “Ấn tượng của ta với thầy là từ năm 10 tuổi, cũng đã 11, 12 năm rồi chưa từng gặp thầy. Có lẽ ông ta đã vào triều đình trở thành quốc sư rồi”.

Dương Ân vỗ trán, chán nản nói: “Thầy giáo của ngươi bây giờ đang ở sơn ngục Lang Yên không xa kia”.

“Cái gì, thầy lại đang ở sơn ngục Lang Yên. Không phải là ông ta tới đó làm trưởng ngục chứ? Ta biết thầy là người phi thường. Ngài có thể đưa ta tới nhờ vả ông ta không, nể mặt ta từng là học sinh, ông ta nhất định sẽ giữ ta lại”, Lục Trí mừng rỡ nói.

Dương Ân quả thật không còn gì mà nói. Hắn lớn giọng nói: “Ông ta ngồi tù ở sơn ngục Lang Yên, đã vào tù 10 năm rồi, ngươi còn muốn nương nhờ ông ta?”

“Không phải chứ, hóa ra ông già đó huênh hoang lợi hại như vậy lại là một tên lừa bịp, không bỏ qua một đứa trẻ 10 tuổi như ta. Thật đáng hận, đáng bị bắt”, Lục Trí lật mặt rất nhanh, khiến Dương Ân cũng không theo kịp.

“Vậy ngươi nói xem, tại sao ngươi mới làm sư gia nửa ngày đã bị huyện lệnh hại rồi?”

“Khụ khụ… Cái này… Chuyện này thật sự không thể nói rõ trong hai, ba câu. Muốn trách thì chỉ trách ta quá đẹp trai, tiểu thiếp của huyện lệnh nhìn trúng ta, kéo ta đến phòng của ả nhìn bộ quần áo mới của ả đẹp không, còn muốn mặc thử cho ta xem. Ngài xem, ta đường đường là một người đàn ông, sao có thể từ chối lời mời nhiệt tình của một cô gái như thế. Thế là ta bước vào, vốn dĩ chỉ là một chuyện đơn thuần như thế, bị huyện lệnh biết được suýt nữa thì giết ta. Ta thề rằng ta không động đến tiểu thiếp của gã. Là do tiểu thiếp của gã lôi kéo ta, còn đẩy ta lên giường. Ngài cũng biết ta trói gà không chặt nên chắc chắn là không phản kháng được, khụ khụ…”, Lục Trí càng nói càng cảm thấy mình ấm ức, suýt nữa thì rơi lệ.

Không đợi hắn nói hết, Dương Ân đã không chịu nổi. Hắn cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, muốn nôn nên vội vàng ngăn hắn ta lại rồi nói: “Dừng dừng, ta biết rồi. Tất cả là do ngươi quá đẹp trai, cho nên suýt nữa bị tiểu thiếp kia phi lễ, mà huyện lệnh còn xử oan ngươi, cho nên ngươi mới xuất hiện ở đây đúng không?”

Lục Trí gật đầu liên tục nói: “Không sai, chỉ có phó đoàn trưởng hiểu ta”.

“Được rồi, ta biết rồi, ngươi cút đi”, Dương Ân không chịu nổi tật thích khoác lác của Lục Trí, lập tức hạ lệnh đuổi người. Hắn không tin Lục Trí có thể làm được một mưu sĩ giỏi.

“Đừng mà, không phải phó đoàn trưởng muốn có mưu sĩ sao? Ta cảm thấy mình không có vấn đề gì”, Lục Trí vội vàng nói.

“Ta cần mưu sĩ, chứ không phải là đại vương khoác lác”, Dương Ân nghiêm mặt nói.