Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 389: Tiểu Man mà có chuyện gì thì ta giết ngươi



Cũng không thấy làm lạ khi Phần Diệu Dương giành được thắng lợi cuối cùng trong cuộc cạnh tranh thiếu soái.

Đây là một trận hỗn chiến, còn 8 vị thiếu tướng khác cùng bước vào trận quyết chiến cuối cùng, duy chỉ có người còn lại cuối cùng mới có thể trở thành thiếu soái. Tất cả mọi người đều biết chiến lực của gã mạnh nhất, nhưng trên trường đấu có một nửa số người đã chọn đầu hàng gã, những người khác thì gần như không thể gây ra sóng gió gì nên gã nhẹ nhàng giành được vị trí thiếu soái.

Còn cuộc cạnh tranh 8 đại thiếu tướng thì ngoài Tào Thanh Cung vì chuyện của Ngũ hoàng tử mà không được chọn ra thì những người khác như Ngô Diệc Cương, Hữu Trác Tây, Nam Như Nam đều thuận lợi lên chức thiếu tướng, mà người bí ẩn nhất lại là Liệt Tử Anh chưa từng nghe thấy tên trước đây.

Từ khi Liệt Tử Anh tới tham chiến thì gã ta một đường thắng lợi, luôn thuận lợi tiến vào trận quyết đấu. Trong trận quyết đấu thì còn so vài chiêu với Phần Diệu Dương, nhưng gã ta cũng rất biết điều mà tự động nhận thua, chứ không dây dưa quá nhiều.

Do đó, tên tuổi của Liệt Tử Anh cũng sáng lên trong quân doanh, được các quản lý cấp cao trong quân đội chú ý.

Một vị thiếu soái và tám vị thiếu tướng đều có tư cách đi vào lều nguyên soái về bàn chuyện. Mỗi người đều sẽ trở thành phó tướng tướng quân, được bồi dưỡng mọi mặt, đến khi có chiến sự thì sẽ dẫn binh sĩ xuất chinh, bồi dưỡng nền móng tương lai trong quân.

Trong quân đều đang mừng buổi kết thúc của sự kiện lớn diễn ra thành công thì Vạn Lam Hinh phát hiện ra không thấy Tiểu Man đâu.

Cô ta tìm mấy vòng trong bộ phận hậu cần mà không phát hiện ra hình bóng của Tiểu Man. Cuối cùng, nghe thấy có người nói Tiểu Man bị Từ Tiểu Cường đưa đi. Cô ta mới vội vàng đi tìm Từ Tiểu Cường nhưng đáng tiếc là cũng không thấy Từ Tiểu Cường đâu. Cô ta bất lực điều động thủ hạ đi tìm kiếm, nghe ngóng như không có tin tức gì.

Sau 1 ngày 1 đêm thì cuối cùng cô ta cũng nhận ra chuyện này có gì đó không đúng. Cô ta vốn muốn tìm trung tướng Thai Thụy, nhưng cuối cùng lại không dám làm như vậy. Người ta đường đường là một trung tướng thì sao lại để ý chuyện sống chết của một hạ nhân chứ?

Thế là cô ta đành phải đi tìm Dương Ân ở quân đoàn Tử Thần. Cô ta bắt buộc phải nói cho hắn biết chuyện này. Chính cô ta đã đồng ý sẽ chăm sóc cho Tiểu Man thật tốt, bây giờ xảy ra chuyện rồi, trong lòng cô ta tự trách hàng ngàn lần.

Vạn Lam Hinh tới trước lều của Dương Ân thì bị Chu Dũng lạnh nhạt chặn lại.

“Ta có việc gấp cần gặp Dương Ân, làm phiền ngươi thông báo một tiếng”, Vạn Lam Hinh không bướng bỉnh xông vào. Cô ta biết, thân phận của Dương Ân bây giờ đã hơn xưa, nên khách sáo nói với Chu Dũng.

Chu Dũng đã được Dương Ân dặn dò từ trước, nếu Vạn Lam Hinh đến tìm hắn thì phải thông báo ngay nên Chu Dũng gõ nhẹ lên cửa, nhỏ giọng nói: “Phó đoàn trưởng, Vạn tiểu thư tới tìm ngài”.

Dương Ân ở trong lều đã hấp thu hơn 100 viên huyền linh thạch hạ phẩm, tổng cộng đả thông mấy chục kinh mạch không biết tên, sức mạnh đang nâng cao một cách vững vàng.

Thông thường, cảnh giới nhân tướng mà hấp thu nhiều huyền linh thạch như thế thì sợ rằng đã có thể trực tiếp thăng cấp, nhưng đối với Dương Ân mà nói thì vĩnh viễn không đủ. Đan điền trung tâm của hắn không phải là động không đáy nhưng cũng không kém gì. Sức mạnh cần dùng nhiều vô cùng, mới có thể đạt tới điểm tới hạn, từ đó đột phá thăng cấp.

Tốc độ Dương Ân luyện chế huyền linh thạch đã vô cùng khủng khiếp, nhưng đối với hắn mà nói thì vẫn chưa đủ. Từng giây từng phút hắn đều phải nâng cao sức mạnh của mình, duy chỉ có cách trở thành vương giả cảnh giới Địa Hải trong thời gian ngắn nhất mới là kết quả mà hắn mong muốn.

Hắn bế quan bị quấy rầy nên dừng vận hành huyền quyết, đứng dậy, lẩm bẩm nói: “Lam Hinh tỷ tới rồi, vết thương của tỷ ấy chắc đã được hồi phục hoàn toàn”.

Dương Ân đích thân ra đón Vạn Lam Hinh. Vạn Lam Hinh nhìn thấy Dương Ân thì vội vàng nói: “Ân đệ, Tiểu Man mất tích rồi”.

“Cái gì, Tiểu Man mất tích rồi, có chuyện gì vậy?”, Dương Ân kinh ngạc nói.

“Ta cũng không biết, hôm qua ta đi tuần tra, Tiểu Man làm việc ở bộ phận hậu cần, có người nhìn thấy cô ta bị Từ Tiểu Cường đưa đi, sau đó thì không thấy xuất hiện nữa. Ta tìm cô ta một ngày một đêm mà không thấy tung tích, đến cả Từ Tiểu Cường cũng không biết đi đâu, cho nên ta mới tới tìm đệ”, Vạn Lam Hinh tóm tắt lại sự việc mà nói.

“Từ Tiểu Cường, nếu Tiểu Man có chuyện gì thì ta sẽ không tha cho hắn ta!”, Dương Ân nghiến răng nói.

Dương Ân là một người rất bao che cho người nhà, Tiểu Man là tì nữ của hắn mà cô ta lại lương thiện đáng yêu như thế, đến hắn còn không nỡ để cô ta làm việc nặng, vậy mà bây giờ cô ta mất tích lại có liên quan tới Từ Tiểu Cường, hắn không tức giận mới lạ.

“Đệ nhanh nghĩ cách tìm cô ta rồi nói sau”, Vạn Lam Hinh thúc giục nói.

Thời gian này, cô ta đã coi Tiểu Man như chị em của mình nên cũng không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với Tiểu Man.

“Ừ, chỉ cần vẫn ở trong quân thì ta có thể tìm được họ”, Dương Ân bình tĩnh lại rồi trả lời.

Sau đó, hắn đưa Vạn Lam Hinh đi tìm Tào Kiến Đạt.

Vốn dĩ, hắn có thể tới gặp thẳng đại tướng Phần Thiên Hùng, nhưng chuyện này không cần tới đại tướng quân phải ra tay, một Tào trung tướng là đủ rồi.

Khi Dương Ân và Vạn Lam Hinh vội vàng tới chỗ Tào Kiến Đạt thì bọn họ gặp Liệt Tử Anh vừa ở tiệc mừng công đi ra.

Bên cạnh Liệt Tử Anh đã có thêm một đám người ủng hộ trong quân, cho dù những kẻ ủng hộ này có địa vị không quá cao nhưng đã đặt bước đầu tiên của gã ta ở trong quân.

Dương Ân và Vạn Lam Hinh cũng không ngờ tới lúc này lại gặp Liệt Tử Anh. Hai bên xem như kẻ thù, nhưng Dương Ân tạm thời không có đầu óc nào để ý tới đối phương, phải vội vàng tìm Tiểu Man.

Liệt Tử Anh lại không nghĩ như vậy. Hắn vốn đã làm Vạn Lam Hinh bị thương, bây giờ thấy Vạn Lam Hinh đi như một người bình thường thì vô cùng khó chịu, thêm việc nhìn thấy Dương Ân lại càng không hay.

“Lam Hinh, vết thương của nàng khỏi chưa? Hôm đó ta không cố ý, nàng tha thứ cho ta nhé. Ta vừa được phong hàm thiếu tướng, sau này nàng đi theo ta thế nào cũng trở thành phu nhân tướng quân”, Liệt Tử Anh chặn trước mặt Vạn Lam Hinh, dương dương tự đắc nói.